Người trong điện thoại xác nhận nhiều lần, không biết có phải là hi vọng Quách Dực thay đổi chủ ý hay không.
"Tra!" Giọng của Quách Dực khàn khàn nhưng kiên định, "Tra rõ toàn bộ, từng cái từng cái một, không được bỏ qua bất kì thứ gì."
"Nhưng mà ông ấy là anh Hai của ông đấy." Người trong điện thoại nhắc nhở.
Quách Dực cầm điện thoại di động ngồi ở đầu giường, quay đầu nhìn về phía phòng khách. Trương Thanh nấu canh cá diếc tới khét, còn tự giận mình, muốn nấu thêm một nồi nữa. Quách Tĩnh Tĩnh không yên tâm, một mực đứng ở bên cạnh nhìn y còn Quách Tử Chương đi sắp xếp phòng cho Dương Tuyền. Cái nhà này giống như không thay đổi bất cứ điều gì, nhưng sự xuất hiện của Quách Bình đã phủ màu sắc u ám lên sự yên bình vốn có này, chỉ là bởi vì quan tâm nhau quá mức cho nên cũng không ai muốn biểu lộ ra thôi.
"Lão Cát, " Quách Dực thở dài kêu người bạn lâu năm của mình, "Tôi tìm được em ấy rồi."
"..." Người trong điện thoại trầm mặc một hồi, mơ hồ nghe đến bên kia truyền tới tiếng huyên náo, "Cái gì? Ông tìm được ai? Ông không phải nói người kia đã..."
"Em ấy không chết, em ấy còn sống. Năm đó anh Hai của tôi vì không muốn tôi tìm ra được em ấy mà đưa em ấy vào ngục giam, điều này đối với Quách Bình mà nói rất đơn giản. Quách Bình qua lại cả đời với pháp luật, chỉ là đưa một người vào ngục thôi mà, đối với ông ấy dễ như trở bàn tay. Lão Cát, em ấy suýt chút nữa là đã chết ở trong đó rồi. Ông biết không? Lúc em ấy được thả ra, ngay cả bản thân là ai cũng không biết, là tôi, là tôi đã hại em ấy."
"Đừng nói như vậy, lão Quách, ông đừng nói như vậy. Không ai sẽ nghĩ tới cậu ấy bị đưa vào nơi đó cả. Nếu ông đã quyết định rồi thì việc này cứ giao cho tôi, nhưng mà Quách viện trưởng từ trước đến giờ luôn cẩn thận, làm việc đến nỗi ngay cả giọt nước cũng không lọt, huống chi ông ấy làm việc ở tòa án lâu như vậy, nếu thật sự muốn làm cái gì... Sau chuyện này nhất định phải dọn dẹp sạch sẽ, sẽ không lưu lại một chút xíu dấu vết nào hết, cho nên muốn tra được cần phải tốn chút thời gian, ông cần phải kiên nhẫn." Xem full trên wordpress James Neverland.
"Người như chúng ta không thiếu nhất chính là kiên nhẫn, không phải sao?"