Sáng sớm mùng tám, Quách Tử Chương đẩy Quách Dực, Trương Thanh kéo Quách Tĩnh Tĩnh, Dương Tuyền đầy tay đều là rương hành lý, đoàn người đi tới sân bay. Quách Dực như bây giờ ngược lại hoàn toàn không cần lo lắng sẽ gặp phải người quen biết.
Lúc máy bay tới kinh thành còn chưa tới mười một giờ, người nhận điện thoại là gia đình Quách Tử Hoa, Phương Hoài Minh trước đó đã gọi thêm một chiếc xe bảo mẫu (*), nếu không thì một đại gia đình như này ngồi không đủ mất.
"Anh Thanh, chú..." Quách Tử Hoa đã biết chuyện Quách Bình đi tới Thượng Hải, cô vẫn cảm thấy, trưởng bối trong nhà, người hận Trương Thanh nhất không phải là ông nội mà là chú Hai Quách Bình. Sự thù hận không rõ lí do kia, mỗi lần nói tới ông ta cũng đều cắn răng nghiến lợi.
Cho nên cho dù thấy Trương Thanh bình yên vô sự, trong lòng Quách Tử Hoa vẫn thật khó chịu, lại nhìn thấy Quách Dực tiều tụy thành như vậy, Quách Tử Hoa thiếu chút nữa đã rơi nước mắt.
Quách Tiểu Niên trực tiếp nhất, nhóc vẫn luôn trong trạng thái hưng phấn chờ đợi, nhưng một khắc kia khi nhóc thấy Quách Dực thì bỗng nhiên lớn tiếng khóc. Trẻ con rất nhạy cảm, có thể nhóc không biết có chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà cảm giác "thiếu chút nữa đã mất đi ông nội" đã đủ để cho nhóc hoảng sợ đến nỗi khóc tỉ tê.
Trên đường về nhà, Quách Tiểu Niên một mực dính ở trong ngực Quách Dực, kéo tay ông nội không thả, dựa vào ông nội cùng ông nội nói chuyện phiếm.
"Ngày hôm qua ông Hai và ông Ba tới nhà con, thật hung dữ quá đi, con sợ tới nỗi ngay cả bao lì xì cũng không dám nhận luôn."
Quách Dực đưa tay sờ lên đầu Quách Tiểu Niên, nói: "Không sao, đừng để ý tới họ, phần của họ khi nào về ông nội cho con."
"Dạ!" Quách Tiểu Niên dùng sức gật đầu một cái, còn nói, "Ông nội, chờ con có thật nhiều tiền rồi con sẽ mua cho ông thật nhiều đồ ăn ngon, ăn nhiều một chút thì cơ thể của ông sẽ khỏe mạnh thôi."
Quách Dực cười, một nụ cười từ ái mà ôn hòa.
Quách Tử Hoa kéo tay Trương Thanh ngồi ở phía sau, Trương Thanh nghe được Quách Tiểu Niên nói như vậy, quay đầu nói với Quách Tử Hoa: "Vẫn luôn quên nói cảm ơn với em, Tử Hoa, cảm ơn em năm đó đã đưa Tiểu Niên tới bên người chú em."
Quách Tử Hoa luôn thích nũng nịu với Trương Thanh, một người bình thường giỏi giang như thế nhưng vào lúc này lại giống như một cô gái nhỏ. Xem full trên wordpress James Neverland.
"Anh Thanh, em đã đồng ý với anh phải chăm sóc chú thật tốt, em làm sao có thể nuốt lời chứ?" Quách Tử Hoa tựa vào trên vai Trương Thanh, "Anh Thanh, ba em đã đồng ý chuyện của anh với chú rồi, mặc dù chú tự phụ muốn chết, ông ấy khẳng định không lạ gì, nhưng mà em vẫn rất rất vui vẻ, bởi vì em hi vọng hai người ở bên nhau có thể có nhiều người chúc phúc hơn, ba em có thể nghĩ thông em thật sự rất vui vẻ. Còn chú Hai thì anh đừng gặp nữa là được, chú Hai em cố chấp muốn chết, chúng ta cũng không cần ông ấy chấp nhận đâu." Trương Thanh không biết làm sao đành xoa xoa tóc ở trên trán Quách Tử Hoa: "Có ai nói chú Hai mình như vậy sao?"
"Em mặc kệ, " Quách Tử Hoa đầy tự do phóng khoáng, "Em chính là muốn anh cùng chú hạnh phúc ở bên nhau, ai cũng không thể tổn thương hai người được."
Trương Thanh cười rồi thở dài một cái, cũng lộ ra sự buông lỏng nhất kể từ khi tới kinh thành. Quách Tử Hoa nghe thấy y cười, ôm lấy cánh tay y cũng cười theo.
Thật ra thì trong lòng Quách Tử Hoa vẫn rất cảm kích ba mình, cảm ơn ba mình đã nguyện ý chấp nhận hết thảy những thứ này. Cô không giống như Quách Tử Chương, hai bên đối với cô đều là người quan trọng nhất, bất kỳ một phe nào bị thương tổn cô cũng sẽ không chịu nổi. Có thể có kết cục như vậy đối với cô mà nói thật sự là kết cục tốt nhất.
Quách Tử Chương ngồi ở một chiếc xe khác cùng Quách Tĩnh Tĩnh và Dương Tuyền, lái xe là Phương Hoài Minh.
"Tử Chương, ba đã chuẩn bị xong thức ăn ở nhà rồi, ông ấy để anh hỏi ý em xem có muốn cùng chú về ăn cơm không?"
Quách Tử Chương cau mày, không trả lời.
Quách Tĩnh Tĩnh cùng Quách Lương không có quan hệ gì cả, nhưng cậu cũng không phải người không biết phân biệt phải trái nên nói chỉ là một câu: "Em không hy vọng ba em bị một tổn thương chút nào."