Nhà Có Chính Thê

Chương 208: Nhầm lẫn xấu hổ lớn



Quách Tử Chương dập tắt điếu thuốc đã hút xong vào trong gạt tàn, vẻ mặt không rõ nói: "Nếu như tôi cho cậu cơ hội mới là không công bằng với cậu nhất."

"Nói tới nói lui mà cậu còn không đồng ý!" Dương Tuyền có chút mất kiên nhẫn.

Quách Tử Chương uống sạch rượu đỏ trong chai rồi đứng lên nói: "Uống ít chút đi, cái này uống rồi tổn hại sức khỏe, tôi đi trước đây." Nói xong anh xoay người muốn rời đi, Quách Tử Chương vốn dĩ muốn đến trò chuyện với Dương Tuyền thật tốt, nhưng khi nhìn thấy Dương Tuyền không chùn bước như vậy, Quách Tử Chương cũng càng ngày càng mất kiên nhẫn, cảm giác như có một nhóm lửa đang cháy lên ở trong ngực vậy.

Dương Tuyền thấy Quách Tử Chương muốn đi liền nhào tới kéo cánh tay anh: "Không cho phép đi! Hôm nay không nói rõ ràng thì không cho phép cậu đi! Uống rượu là tổn hại sức khỏe, nhưng có tổn hại sức khỏe như thế nào đi nữa thì cũng không bằng cậu tổn thương tim của tôi!"

Quách Tử Chương phiền não kéo cổ áo.

"Buông tay."

"Không thể nào!"

Dương Tuyền cắn răng nói xong, dùng lực kéo Quách Tử Chương trở lại, đẩy ngã anh ở trên ghế sa lon. Thấy Quách Tử Chương muốn đứng dậy, Dương Tuyền dứt khoát đè cả người mình lên trên.

Quách Tử Chương cau mày, một cơ thể của đàn ông trưởng thành đè lên cũng không nhẹ, ngọn lửa trong lồng ngực như bị y đè ép ra, cổ họng đều bị thiêu đốt.

"Cậu..." Quách Tử Chương há miệng mới phát hiện giọng của mình cũng bắt đầu trở nên khàn khàn, anh nuốt ngụm nước miếng mới đỡ hơn một chút, "Dương Tuyền cậu muốn làm gì?"

"Muốn làm gì không phải rất rõ ràng sao?" Dương Tuyền ngồi ở trên đùi anh bắt đầu kéo quần áo của mình ra, kéo xong rồi thì nhào tới kéo quần áo của Quách Tử Chương, một bên cúi đầu xuống há miệng hôn lên.

Quách Tử Chương vào lúc này cũng phát hiện bản thân có điểm không đúng, đưa tay đẩy hai vai của Dương Tuyền ra, ánh mắt nồng sâu hỏi: "Cậu đã thả cái gì vào trong rượu?"

"Hừ hừ, " Dương Tuyền cười đầy đắc ý, "Bây giờ mới phát hiện à? Chậm quá đi! Như thế nào, có phải rất muốn đúng không? Quách Tử Chương hôm nay tôi nói cho cậu hay, đời này cậu đừng mong thoát khỏi tôi được."

Hai tay của Dương Tuyền nâng đầu Quách Tử Chương lên, hôn lên môi của anh lần nữa, cậy mạnh luồn lưỡi của mình vào trong miệng anh, thật sự gấp đến không chịu được.

Lúc kết thúc nụ hôn, Dương Tuyền thở hổn hà hổn hển, nhìn Quách Tử Chương trừ bỏ sắc mặt biến thành màu đỏ có hơi mất tự nhiên ra, những thứ khác căn bản không có thay đổi gì.

"Má nó!" Dương Tuyền lau nước miếng ở trên môi, "Chẳng lẽ vô dụng với cậu sao? Uống cả một bình mà sao cậu còn bình tĩnh như thế?"

Hình ảnh ướt át trong tưởng tượng trong nháy mắt vỡ thành mảnh vụn, những cảnh tưởng mà Dương Tuyền não bổ trước đó cuối cùng cũng không xảy ra.

Quách Tử Chương đưa tay nắm lấy cằm của y, hơi híp mắt lại, nhìn Dương Tuyền, khàn khàn nói: "Cậu cho tôi uống gì thế, hửm?" Dương Tuyền bị ấm cuối kéo dài của Quách Tử Chương khiến cho cơ thể run rẩy, thật ra thì cũng không phải là không có tác dụng, ít nhất vẻ mặt Quách Tử Chương bây giờ cực kỳ mê người. Mọi người tới wordpress James Neverland có thể click vào mục Pass để xem gợi ý hoặc inbox cho blog trên facebook nhé. 

"Cậu... Cậu có cảm giác à?"

"Nói! Cậu cho tôi uống cái gì?" Quách Tử Chương không trả lời, lại hỏi một lần nữa, khí thế lười biếng mà cường thế.

Dương Tuyền nuốt ngụm nước miếng, run run nói một câu: "Hợp... Hợp hoan, tôi tìm người lén lấy hộ từ Huyền Tể Đường."

Quách Tử Chương không nhìn ra vui giận cười một tiếng: "Cậu làm sao biết tôi muốn tới? Ngay cả chuẩn bị cũng đã sẵn sàng rồi."

Dương Tuyền coi như có chút lý trí, ngậm miệng không nói, một tay vói vào trong đũng quần của Quách Tử Chương, thật là cứng!

Dương Tuyền cười đểu: "Xem ra hiệu quả không tệ lắm."

Sắc mặt của Quách Tử Chương bỗng nhiên trở nên hung ác ngang ngược, anh bắt lại tay của Dương Tuyền mắng nhỏ: "Đi xuống!"

Dương Tuyền không làm: "Đừng hòng!"

Quách Tử Chương hướng về phía giường tỏ ý: "Qua bên kia, chỗ này quá nhỏ."

Dương Tuyền nhìn một chút, quả thật không quá thuận lợi. Y híp mắt một cái, nhìn Quách Tử Chương hỏi: "Nói như vậy là cậu đồng ý rồi à?" Đồng ý để cho y chịch?

"Cậu cho rằng tôi bây giờ còn có thể ra khỏi cái cửa này sao?"

Quách Tử Chương vừa nói như vậy, Dương Tuyền cũng biết kế của mình đã thành công rồi. Y xoay mình rời khỏi người của Quách Tử Chương, nụ cười trên mặt hết sức ngứa đòn.

"Nào nào nào, tôi đỡ cậu, cậu mà ngã xuống thì người đau lòng là tôi đó..."

Dương Tuyền đưa tay đỡ Quách Tử Chương ở trên ghế salon dậy, vẫy đuôi cún kéo anh tới bên giường, không biết có phải là quá mức đắc ý vênh váo hay không mà Dương Tuyền vào lúc này một chút không chú ý tới, lớp da dê trên người Quách Tử Chương đang dần dần bị đánh mất...

Nửa giờ sau, tiếng chửi của Dương Tuyền mới vang lên.

"Đệt! Quách... Quách Tử Chương, cậu... Cậu mẹ nó không phải là người!"

Quách Tử Chương hừ lạnh một tiếng: "Do cậu tự chuốc lấy!"

Đúng, chính là y tự chuốc lấy! Lúc Dương Tuyền mua thuốc cũng chưa nói là dùng với đàn ông hay phụ nữ, loại thuốc có dược tính tương đối mạnh được người ta cho này là để dùng ở trên người phụ nữ, phụ nữ không có lực công kích, sau khi trúng thuốc chỉ có thể để mặc Dương Tuyền dày vò, nhưng Quách Tử Chương thì lại khác, lực công kích cùng thân thủ của Quách Tử Chương bỏ rơi y mấy con phố rồi.

Cho nên nói, đây không phải là tự chuốc lấy thì là cái gì chứ?



Lúc Dương Tuyền tỉnh dậy thì trời còn chưa sáng, ngày hôm qua giằng co một buổi chiều, cơm tối cũng không ăn, chưa tới tám giờ đã ngủ, lúc tỉnh dậy mới có năm giờ, ngoài cửa sổ bầu trời tối tăm mờ mịt.

Dương Tuyền không dám lập tức mở mắt ra, chỉ cố làm bộ lơ đãng sờ sờ ở bên cạnh, không sờ được ai thì thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm thấy tức giận vô cớ.

"Rút trym vô tình, Quách Tử Chương cái tên khốn kiếp này không phải là người mà! Mới vừa làm xong đã trở mặt rời đi, a... Eo ông mày cũng sắp gãy rồi, đờ mờ!"

Hai chân Dương Tuyền run rẩy xuống giường, vịn tường run lẩy bẩy đi tới phòng tắm, mơ hồ đã nhìn thấy trong phòng khách hình như có bóng người.

Dương Tuyền híp mắt nhìn kỹ, quả thật có người, là Quách Tử Chương, anh đang mặc quần áo ngủ của y ngồi ở đằng kia, trong tay hình như cầm thứ gì đó.

Trong nháy mắt đó, Dương Tuyền không nhịn được mà nhếch miệng, hóa ra không đi à...