Nhà Có Chính Thê

Chương 222: Nhận rõ mình




Là Trương Vu Hà gọi lại. Trương Thị nói không kĩ, ông ta còn chưa nghe rõ có ý gì.

"Vu Hà à, mẹ con bị chút kích thích, có điều trong nhà quả thật xảy ra chút chuyện, con mau trở lại đi. Kỳ Kỳ đâu? Còn chưa về Nhật Bản sao? Bảo thằng bé mau về đi, ông bà ngoại chắc chắn nhớ nó lắm, để nó về thăm ông bà..."

"Trương Quốc Phú!" Trương Thị nghe xong, nhìn ông hết sức thê lương, "Ông nói hồ đồ gì vậy, đã là lúc nào rồi mà ông còn che chở cho nó? Đợi tới ngày nó thật sự giết người rồi, ông còn muốn mang mạng đi thay nó sao?"

Hai tay Trương Quốc Phú nắm ống nghe: "Vu Hà, nghe ba, để Kỳ Kỳ trở về Nhật Bản đi, mình con về là được, con về là được rồi. Mẹ con..."

Trương Thị ra sức nhào tới, đoạt lấy ống nghe từ trong tay Trương Quốc Phú, nói với Trương Vu Hà: "Nếu còn không mau đưa vợ con con tới đây thì chờ tới nhặt xác cho bà già này đi!"

Trương Thị nói xong thì cầm điện thoại lên, ném hết xuống đất, đường giây điện thoại ở trên tường cũng bị giật đứt, vỏ điện thoại bị vỡ ra, nằm lăn lóc ở một góc.

Trương Quốc Phú cuống tới độ suýt rơi nước mắt, tay run mà giọng cũng run run hỏi bà: "Bà muốn làm gì thế!"


Trương Thị cười một tiếng, biểu tình lại dọa người khó tả.

"Tôi thật hối hận mà. Ngày ngày sống thật tốt, mong chờ con trai cháu trai trở về, ngày nào cũng trông mong chúng nó về nhà, kết quả trông được đứa cháu trai đập vỡ đầu ông mình, đi khắp thôn nói xấu anh mình, hôm nay còn cố ý giết người... Đời trước tôi đã tạo cái nghiệt gì mà để đời này phải chịu báo ứng thế này, tất cả đều là báo ứng!"

Trương Thị tê liệt ngồi dưới đất, tay đập xuống mặt đất liên hồi. Quách Tĩnh Tĩnh thấy bà dùng lực rất lớn, đập mấy cái đã đỏ hết cả tay bèn vội vàng tới kéo Trương Thị lại. Cánh tay cậu hơi dùng lực một chút, bụng liền cảm thấy có chút khó chịu. Quách Tĩnh Tĩnh cắn răng, ra sức kéo Trương Thị lên, ôm bà ngồi ở trên ghế sa lon, sau lưng bắt đầu rịn mồ hôi.

Trương Thanh cùng Quách Dực nhận được điện thoại của Dương Tuyền liền vội chạy tới. Bọn họ đi bộ nên tới chậm một chút, lúc vào cửa đã nhìn thấy ở trong phòng là một mảnh hỗn độn, tiếng Trương Thị kêu khóc khiến Trương Thanh phải kinh động.

Đã nhiều năm như vậy rồi nhưng y chưa từng thấy Trương Thị khóc thành như vậy. Hốc mắt y bắt đầu nóng lên, há miệng, thanh âm cũng mất đi nguyên sắc ban đầu: "Mẹ..."

Trương Thị ngẩng đầu nhìn thấy Trương Thanh, nghẹn ngào kêu: "A Thanh, A Thanh à..."

"Mẹ."

Trương Thanh đi tới, dùng sức ôm lấy Trương Thị. Trương Thị ôm eo Trương Thanh như đang bắt lấy cọng rơm cứu mạng của mình.

Trương Quốc Phú dựa vào tường đứng ở một bên, rút một điếu thuốc ra, hít một hơi hết một phần tư điếu, tàn thuốc cháy thật nhanh.

Trương Thị lần này chạm tới điểm cuối cùng rồi, bà thật sự không chịu nổi nữa, khóc tới nỗi không thở được, sắc mặt trở thành màu tím bầm, nhưng có điều lại không ngừng khóc được. Quách Dực nhìn ra có điều gì đó không đúng, kéo Quách Tĩnh Tĩnh qua một bên rồi thấp giọng nói: "Trong thôn có bác sĩ không? Tốt nhất là để bác sĩ tới đây, tiêm cho bà một liều thuốc trấn an."

Cơ mặt của Quách Tĩnh Tĩnh cũng đều trở nên căng cứng. Cậu gật đầu với Quách Dực một cái. Quách Dực thấy cậu như vậy bèn đưa tay ra vỗ vai an ủi.

"Không có chuyện gì đâu, đừng lo lắng, có chú ở đây rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu."


Kiểu người như Quách Dực, tuổi tác cùng sự trải đời, bao gồm cả thân phận địa vị đều được phô ra hết ở bên ngoài, một câu nói của ông đối với Quách Tĩnh Tĩnh mà nó cũng là một liều thuốc trấn an. Lúc này, Quách Tĩnh Tĩnh mới thả lỏng mà trả lời: "Con biết rồi, chú Dực."

Quách Tĩnh Tĩnh đi tới ngoài cửa gọi điện thoại cho Vương Giang Dân, thật may Vương Giang Dân còn ở trong thôn, Quách Tĩnh Tĩnh nói với anh về tình trạng của Trương Thị, Vương Giang Dân nói anh sẽ đến căng nhất trong khoảng mười phút.

Cúp điện thoại, Dương Tuyền đi tới hắn bên cậu mà: "Như thế nào rồi? Cậu không có sao chứ?"

Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu: "Không có sao, chuyện hôm nay cảm ơn anh nhiều."

Nói thật, nếu không phải có Dương Tuyền ở đó thì chắc bây giờ chuyện vẫn còn chưa kết thúc đâu. Dương Tuyền cười một chút, vỗ vỗ vai của cậu."Giữa chúng ta còn phải nói cám ơn sao? Như thế nào? Chuyện này có cần tôi..."

Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu: "Không cần, mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho sai lầm của mình. Đối với Trương Kỳ, vốn dĩ tôi cũng không nợ cậu ta cái gì cả, tôi chỉ cần bà nội không sao là được."

Dương Tuyền mỉm cười gật đầu. Thật ra thì y cũng không muốn giúp Trương Kỳ, y không thể quên được việc Quách Tĩnh Tĩnh vì cậu ta mà thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện. Có điều, nếu như Quách Tĩnh Tĩnh muốn giúp thì y cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể ra tay, mặc dù trong lòng y cũng không đồng ý.

Cũng may Quách Tĩnh Tĩnh cũng không muốn, dù có hiền lành như thế nào đi nữa thì cũng phải có ranh giới cuối cùng. Quách Tĩnh Tĩnh sau này nhất định sẽ ở bên Hạ Phạm Hành, một khi Hạ Phạm Hành lấy được Huyền Tể Đường rồi, sau này người tới nịnh hót hắn sẽ xếp hàng dài mấy dãy phố, chiêu gì cũng có. Nếu như Quách Tĩnh Tĩnh quá thiện lượng thì đối với Hạ Phạm Hành chưa chắc đã là chuyện tốt, hôm nay xem ra, y không cần phải lo lắng về điều này nữa rồi.

Quách Tĩnh Tĩnh hiền lành là bổn phận, mà không phải là tràn lan, thật ra thì tất cả mọi chuyện trên đời này đều phải tuân theo một đạo lý —— hăng quá hóa dở.


Không tới mười phút Vương Giang Dân đã chạy đến, thời điểm nhìn thấy Trương Thanh, Vương Giang Dân hiển nhiên có chút lúng túng, sửng sốt một hồi rồi mới phản ứng được, tiêm một mũi cho Trương Thị, sau đó Trương Thanh đưa bà vào trong phòng đi nghỉ.

Lúc Vương Giang Dân vào nhà đã chú ý tới Quách Dực, cũng không biết tại sao nữa, rõ ràng còn có một người Dương Tuyền ở đó nhưng anh lại chỉ chú ý tới Quách Dực.

Nói xong tình trạng của Trương Thị, Vương Giang Dân do dự một chút rồi vẫn hỏi Quách Tĩnh Tĩnh: "Người kia là... Bạn ba con sao?"

Quách Tĩnh Tĩnh theo tầm mắt của anh mà nhìn sang Quách Dực, sau đó trực tiếp mở miệng: "Không phải là bạn, là người yêu của ba con. Họ rời xa nhau ba mươi năm, cuối cùng cũng trở về bên nhau."

Trên mặt Vương Giang Dân rõ ràng hiện lên một tia vụn vỡ, có chút giật mình, nhưng càng nhiều hơn lại là thê lương. Anh chợt phát hiện, nếu như là người kia, như vậy anh quả thật kém hơn rất nhiều.

Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Vương Giang Dân, thu hết ưu tư của anh vào mắt. Quách Tĩnh Tĩnh vẫn luôn không hỏi về chuyện Trương Thanh bị thương trước đây, hôm nay, cậu cảm thấy chắc không thích hợp để hỏi nữa, vô luận là đối với Vương Giang Dân hay là đối với Trương Thanh.

Vương Giang Dân điều chỉnh lại tâm tình, chợt cười nói: "Đúng rồi, Tĩnh Tĩnh, có chuyện này phiền con chuyển lời tới ba con. Ngày đính hôn, kết hôn của chú đã định là ngày mùng một tháng năm, đến lúc đó chú gửi thiệp mời, con và ba con... Còn có vị tiên sinh kia, nhớ phải tới uống rượu mừng nhé."