Nhà Có Chính Thê

Chương 226: Vu Hà nổi giận




Yamada Edako nói không nên lời, bà ta nhớ tới người đàn ông vừa mới gặp kia, bà biết Trương Vu Hà đang nói sự thật.

"Mẹ..."

Thấy ánh mắt ác liệt của Trương Vu Hà còn đang ngó chừng mình, trong lòng Trương Kỳ cảm thấy sợ hãi, chỉ có thể kéo lấy ống tay áo của Yamada Edako. Yamada Edako nhìn cậu ta nhưng lại không nói nên lời.

Trương Vu Hà đưa tay kéo Trương Kỳ ra khỏi người Yamada Edako. Trương Kỳ còn muốn dựa vào Yamada Edako, Trương Vu Hà nắm lấy cổ tay cậu ta kéo mãi không thả, còn mắng: "Mày còn không nói mau!"

Trương Kỳ bị mắng liền che tai lại, nhắm hai mắt hoảng hốt kêu: "Không phải do con làm, thật sự không phải là con, con chỉ bảo bọn họ đánh A Kim một chút thôi, con chưa từng nghĩ để bọn họ cưỡng hiếp cậu ta, là do chính bọn họ tự chủ trương, không phải con mà!"

Sắc mặt của Trương Vu Hà khó coi muốn đòi mạng, từng câu từng chữ như đang cắn răng nghiến lợi mà nói: "Như vậy nói, những gì bọn họ nói đều là thật đúng không? Vậy những tên mà mày nói đâu rồi?"

"Hắn... Bọn hắn chắc đã bị Đường Đại Nghiệp giết rồi."

"Cái gì!" Trương Vu Hà lui về phía sau, sống lưng ông ta đụng phải vách tường, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt. Một lúc lâu sau ông ta mới lên tiếng hỏi, "Chuyện này còn có người nào khác biết không? Có còn hay không?"

"Không có." Trương Kỳ dẩu môi, "Chuyện này sao con có thể để cho người khác biết được."

Trương Kỳ nói xong thì cẩn thận liếc ba mình một cái. Thật ra thì cũng không coi là không có ai biết được, ban đầu nếu Đường Đại Nghiệp có thể tìm được cậu ta thì nói rõ trong tay Đường Đại Nghiệp có chứng cớ chứng minh cậu ta có quen biết với đám người đánh A Kim, nhưng bây giờ Đường Đại Nghiệp đã chết, chứng cớ chắc cũng không còn, có nói cho ba cậu ta biết hay không chắc cũng không sao.


Nào biết, Trương Vu Hà trở tay cho cậu ta một cái tát. Một cái tát này của Trương Vu Hà dùng mười phần lực đạo, còn mạnh tay hơn cả cái tát của Trương Thanh nhiều. Trương Kỳ bị đánh mặt nghiêng hẳn sang một bên, cậu ta kêu thảm một tiếng rồi té ngã trên đất.

"Kỳ Kỳ!" Yamada Edako không chịu nổi, nhào qua nhìn xem con trai có bị gì không. Nửa bên mặt của cậu ta đỏ lên vô cùng dọa người, trong chốc lát đã sưng vù lên. Yamada Edako nhìn thấy mà đau lòng, nước mắt trực rơi xuống.

Trương Kỳ vừa rồi cũng bị đánh cho nổ đom đóm mắt, vào lúc này mới kịp phản ứng lại, "oa " một tiếng rồi nhào vào trong ngực Yamada Edako than vãn khóc lớn.

Yamada Edako vừa ôm lấy con trai vừa chỉ trích Trương Vu Hà: "Có chuyện gì anh không thể nói được sao? Tại sao phải động tay động chân chứ?"

Tay Trương Vu Hà run run, ông ta mắng: "Con hư tại mẹ, đúng là con hư tại mẹ mà! Còn có cái gì nữa mày hôm nay nói rõ ràng ra cho tao. Chân mày rốt cuộc là làm sao? Rốt cuộc mày gạt tao với mẹ mày bao nhiêu chuyện rồi?"

Trương Kỳ cắn môi, rúc lại vào trong ngực Yamada Edako không dám ra mặt.

"Nói! Nếu như mày không nói hết ra thì ngày mai vô luận có xảy ra chuyện gì, mày cũng đừng mong tao ra mặt nói hộ mày câu nào! Trương Kỳ, mày còn nghe không hiểu những gì người đàn ông vừa nãy nói sao? Đối phương có chứng cớ, ngày mai cảnh sát tới thì mày xong rồi, có biết không?"

Trương Kỳ cho tới bây giờ cũng chưa thấy qua Trương Vu Hà mất khống chế như vậy. Lời của Trương Vu Hà cũng khiến cậu ta sợ hết hồn hết vía. Chứng cớ? Chẳng lẽ trong tay bọn họ chứng cớ, chính là chứng cớ kia của Đường Đại Nghiệp sao? Trương Kỳ lại sợ rồi. Cậu ta ngã nhào ở bên chân Trương Vu Hà, ôm lấy cổ chân của ông ta mà kêu khóc.

"Ba, ba, không phải con cố ý đâu, thật sự không phải là con cố ý mà, con quá hận A Kim rồi nên mới có thể mất lý trí..." Trương Kỳ kêu khóc nói ra chuyện bản thân lên mạng tìm người đánh A Kim, còn có chuyện mình bị bắt, bao gồm cả chuyện của Quách Tĩnh Tĩnh cũng nói hết cho Trương Vu Hà nghe.

Hồi tưởng lại chuyện mình bị què chân rồi cảnh tượng Hạ Phạm Hành cứu Quách Tĩnh Tĩnh, Trương Kỳ vẫn oán hận không dứt.


"Quách Tĩnh Tĩnh mê hoặc Hạ Phạm Hành, anh ta thật không biết xấu hổ! Bây giờ con biết tại sao anh ta lại cứu con rồi, chính là do anh ta muốn biểu hiện cho Hạ Phạm Hành thấy, anh ta muốn giả bộ hiền lành ở trước mặt Hạ Phạm Hành! Còn làm hại con bị què chân nữa, con hận chết anh ta, hận chết anh ta!"

Trương Vu Hà nhìn gương mặt trẻ tuổi của Trương Kỳ vì hận thù mà trở nên vặn vẹo, ông ta đột nhiên cảm thấy thật giống như ông ta chưa hề biết con trai của mình. Ông ta nhìn Trương Kỳ, ánh mắt trống rỗng mà thất vọng.

Trương Kỳ không hiểu Trương Vu Hà, nhưng Yamada Edako thì lại hiểu. Bà ta vội vàng kéo tay của Trương Kỳ: "Kỳ Kỳ, con đừng nói nữa."

"Tại sao con lại không thể nói chứ? Những gì con nói đều là sự thật!"

Nếu như Trương Kỳ có thể nghe lời thì có lẽ cũng sẽ bớt được rất nhiều phiền toán, rất hiển nhiên, cậu ta không làm được.

Trương Vu Hà nhắm mắt lại, nhấp mím môi, giọng điệu bình bình mà nói: "Mày dựa vào cái gì mà cho rằng Hạ Phạm Hành sẽ cứu mày chứ? Người đàn ông kia chưa từng để ý tới mày, chẳng lẽ mày không phát hiện sao? Trương Kỳ, mày nói Quách Tĩnh Tĩnh là vì muốn thể hiện ở trước mặt Hạ Phạm Hành mà mới cứu mày, vậy, cậu ta chỉ vì muốn thể hiện mà cần dùng mạng của mình để đánh đổi sao? Chỉ vì mày?"

"Anh không nên nói Kỳ Kỳ như thế, không phải là Hạ Phạm Hành coi thường Kỳ Kỳ mà là cậu ta không xứng với Kỳ Kỳ! Cậu ta cùng với con trai của Trương Thanh, một đám người bọn họ đều là một lũ bẩn thỉu!" Mặt Yamada Edako biến sắc, bà ta ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trương Vu Hà, ánh mắt có phần đáng sợ.

"Edako..." Trương Vu Hà cũng là vạn lần không nghĩ tới, người vợ mà ông ta luôn luôn cho rằng có tri thức hiểu lễ nghĩa vậy mà sẽ nói ra những lời như vậy.

Yamada Edako đứng lên, nhân tiện đỡ Trương Kỳ dậy, rồi nói với Trương Vu Hà: "Kỳ Kỳ không làm sai, nó chỉ là vô tình nói vài câu với bạn của mình mà thôi. Cái thằng tên A Kim đó thật đáng chết mà, nó bắt nạt Kỳ Kỳ, bạn của Kỳ Kỳ chỉ trả thù thay thằng bé thôi. Trong chuyện này, Kỳ Kỳ không biết chút gì hết, thậm chí còn bị người xấu bắt đi, bị đánh gãy chân nữa, huống chi Kỳ Kỳ còn chưa có trưởng thành, thằng bé còn được pháp luật bảo vệ. Coi như nó đã từng đã làm sai điều gì thì cũng là bởi vì nó còn nhỏ, suy nghĩ chưa trưởng thành chín chắn..." (hai mươi tuổi rồi nhỏ bé nỗi gì nữa..)


"Đó là ở Nhật Bản! Ở Trung quốc, tuổi của nó là đã trưởng thành rồi, là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật! Huống chi chuyện này vốn dĩ chính là lỗi của nó, nó phải trả giá thật đắt vì sai lầm của mình!"

"Chồng à, anh quên rồi sao? Kỳ Kỳ vốn dĩ là người Nhật Bản." Yamada Edako nhìn Trương Vu Hà,sự nóng nảy của ông ta và sự lạnh lùng của bà ta đã hình thành sự tương phản mãnh liệt.

Trương Vu Hà nghe Yamada Edako nói ra những lời này liền hốt hoảng nhìn về phía cửa phòng. Cửa phòng dĩ nhiên đã được đóng chặt, nhưng sự hốt hoảng trong mắt của Trương Vu Hà cũng không vì vậy mà giảm đi phần nào.

Yamada Edako thu hết phản ứng của Trương Vu Hà vào trong mắt, bà ta bỗng nhiên cười khẽ một tiếng, nụ cười châm chọc khiến tâm tình của ông ta rơi xuống vực sâu.

Trương Kỳ, Trương Kỳ!

Lúc biết vợ mình mang thai, Trương Vu Hà cũng giống như tất cả những người làm cha trên thế giới này, hết sức phấn khởi bắt đầu suy nghĩ nên đặt tên cho con mình như thế nào. Trương Vu Hà suy nghĩ kỹ suốt mấy đêm, tâm tình chợt cao chợt thấp, giống như một kẻ ngu vậy, lúc thì vui vẻ, lúc lại khổ sở.

Nhưng mà tên còn chưa nghĩ ra thì một câu nói của cha vợ đã hoàn toàn ném Trương Vu Hà từ trên cây cao xuống dưới mặt đất. Đứa bé này phải mang họ Yamada, cho nên tên thật của Trương Kỳ là Yamada Eita.

Trương Vu Hà không dám nói cho cha mẹ mình biết chuyện này, bởi vì ông ta biết cha mẹ sẽ không thể nào chấp nhận được, nhất là Trương Quốc Phú, nếu để cho Trương Quốc Phú biết chuyện này thì hậu quả sẽ như thế nào, Trương Vu Hà thật sự không dám tưởng tượng.

Trương Vu Hà đột nhiên cảm giác được một trận nghẹt thở, ông ta không muốn ở trong gian phòng này nữa, ông ta sắp không thở nổi rồi.

"Anh... Anh đi ra ngoài một chút."

Trương Vu Hà mặc áo khoác vào muốn ra cửa, Yamada Edako liền ngăn ông ta lại: "Anh đi đâu vậy?"


Trương Vu Hà nhìn Yamada Edako: "Người đàn ông kia sẽ không để cho Trương Kỳ về Nhật Bản dễ dàng đâu, anh đi tìm người đó nói chuyện một chút."

Lúc nói ra những lời này, Trương Vu Hà như đang kiệt sức. Yamada Edako biết chuyện không có đơn giản như vậy. Bà ta cắn môi, ngăn ở trước mặt Trương Vu Hà không để cho ông ta đi.

Trương Vu Hà đưa tay kéo bà ta sang một bên rồi dứt khoát kéo cửa ra đi ra ngoài. Thời điểm cửa phòng bị khép lại vang lên một tiếng rất to khiến Yamada Edako phải run sợ.

Hóa ra chuyện không hề như bà ta suy nghĩ, Yamada Edako thậm chí còn bắt đầu giao động, bọn họ lần này thật sự nên trở về đây sao? Bọn họ không nên trở về mới phải!



Sau khi Quách Dực đẩy Trương Quốc Phú trở về phòng, Trương Quốc Phú cũng không muốn đi ra ngoài nữa. Lão run run đi tới ghế trúc ở bên bệ cửa sổ, đỡ lưng ghế từ từ mà ngồi xuống, hít nước mũi lau nước mắt.

"Xin lỗi, Quách tiên sinh, để cho cậu chê cười rồi." Trương Quốc Phú cười một tiếng, biểu tình khó coi muốn chết.

Quách Dực lắc đầu một cái: "Chú không chê con xen vào việc của người khác là tốt lắm rồi."

"Làm sao lại thế được? Cậu cũng chẳng phải người ngoài..." Trương Quốc Phú nhìn Quách Dực thật sâu xa, "Xem ra tôi già thật rồi, trước đây vẫn luôn không nhìn ra, cậu cùng A Thanh..."

Trương Quốc Phú chưa nói xong, chỉ nghi ngờ nhìn Quách Dực. Quách Dực mím môi gật đầu một cái.

Trương Quốc Phú ngẩn người, gật đầu rồi lại lẩm bẩm: "Tốt lắm, cũng rất tốt... Nói thật ra thì, so với việc cưới một đứa con dâu không môn đăng hộ đối còn không bằng giống như cậu với A Thanh vậy, ít nhất tôi nhìn ra được, trong lòng cậu thật sự che chở cho nó, giống như thằng bé Tiểu Hạ ấy, cũng che chở cho Tĩnh Tĩnh vô cùng."