Nhà Có Chính Thê

Chương 228: Hai người phụ nữ gây gổ




Bây giờ nhìn lại mới thấy, đáng giá may mắn là vợ chồng Trương Thị không thấy hình ảnh, nếu không hai người nhất định sẽ rất choáng váng.

Trên mặt Trương Vu Hà không có bất kỳ biểu lộ gì, chỉ có thể nhìn được trên da đầu đang căng thẳng của ông ta đang nổi lên rất nhiều gân xanh.

Yamada Edako lại thật bình tĩnh. Bà ta hơi nâng cằm, càng xem về sau tư thái càng thêm phần cao lãnh. Ngân Ngân từ sáu tuổi đã bắt đầu biết nhìn sắc mặt của người khác, bản lĩnh này đã có hơn mười năm. Cô ta thấy bộ dáng này của Yamada Edako thì khẽ chau mày.

Video trong máy tính đã chiếu xong rồi, nó chỉ kéo dài có độ bảy tám phút song lại cứ ngỡ như dài cả một giờ.

Ngân Ngân nhìn người trước mặt và nói: "Em trai tôi bây giờ đang ở bệnh viện của thành phố, nó đã tỉnh lại rồi. Nó nói trước khi nó xảy ra chuyện, người cuối cùng nó thấy chính là Trương Kỳ."

"Cô gái này, chỉ dựa vào điểm này mà cô cho rằng con trai tôi hại em cô sao? Còn có ba người ở trong video kia, con trai tôi mới vừa trở về nước không tới một năm, nó không thể nào biết những người đó được. Không bằng như vậy đi, cô gọi ba người kia tới, chúng ta ngay mặt đối chất. Nếu như là con ta sai, tôi nhất định sẽ bắt nó xin lỗi ngay trước mặt em cô, tiền bồi thường thuốc thang một phần tôi cũng không thiếu, cô cảm thấy thế nào?"


Giọng điệu của Trương Vu Hà coi như khá ôn hòa, thái độ thương lượng cái gì cũng được.

Ngân Ngân nhìn Trương Vu Hà, cười một tiếng: "Ông chú, thấy những thứ này rồi chẳng lẽ còn không tin sao? Ba người kia vào lúc này chắc đã sớm bị Đường Đại Nghiệp ném vào sông làm mồi cho cá rồi, làm sao còn có thể tới cùng các người ngay mặt đối chất chứ? Ông đây không phải là rõ ràng không muốn thừa nhận sao?"

Trương Vu Hà há miệng vừa muốn nói, Yamada Edako đã cướp lời: "Nếu người đã chết rồi thì sao có thể chứng minh là con trai tôi làm tổn thương tới em trai cô được chứ?"

Ngân Ngân nghe Yamada Edako nói chuyện, phát âm từng chữ từng chữ không sai,nhưng ghép lại thành một câu lại có hơi gượng gạo. Quả nhiên, trước đây Trương Kỳ nói không sai, mẹ cậu ta là một người Nhật Bản.

"Dì, mặc dù ba người kia đã chết, nhưng có không ít người nhìn thấy Trương Kỳ đến tìm em trai tôi, bọn họ cũng có thể làm chứng, không thể định tội thì ít nhất có thể chứng minh Trương Kỳ có hiềm nghi gây án rất lớn, còn dư lại thì chúng tôi giao cho cảnh sát, cảnh sát sẽ tra hiểu."

"Giao cho cảnh sát? Các người chịu sao?" Yamada Edako cười nhạt, ánh mắt ẩn chứa sự khinh miệt, "Các người sở dĩ cầm những thứ này tới không phải là vì muốn thừa dịp cháy nhà hôi của sao?"

"Con mụ đàn bà thối này, bà nói ông đây không thích nghe, " Lý Sâm đứng về phía trước, chỉ Yamada Edako liền mắng, "Cái gì gọi là thừa dịp cháy nhà hôi của? Bà nói rõ ràng cho ông mày, cái gì là thừa dịp cháy nhà hôi của?"

Yamada Edako nghiêng đầu ra sau, mặt đầy ghét bỏ.

" Con mẹ nó, bà thiếu đánh đúng không!" Lý Sâm không chịu nổi cái thói giàu sang của Yamada Edako nên muốn ra tay đánh người.

"Lý Sâm!" Ngân Ngân kéo gã lại, nhíu mày nhỏ giọng nói: "Đừng có mà ở không đi gây sự, hôm nay chúng ta tới không phải để làm cái này." Lý Sâm vẫn rất nghe lời Ngân Ngân, thấy Ngân Ngân mất hứng bèn lập tức lui trở lại: "Được được, nghe em hết, đều nghe em hết. Mụ đàn bà thối kia, hôm nay ông đây không so đo với bà!"


Yamada Edako lười để ý tới gã, chỉ nhìn Ngân Ngân rồi nói: "Như vậy đi, tôi cũng nghe Kỳ Kỳ nói qua rồi. Hai chị em các cô từ nhỏ đã mất cha mất mẹ, tuổi còn nhỏ mà đã đi bán thân cũng quả thật đáng thương. Hôm nay em trai cô gặp phải loại chuyện này chắc cô cũng cùng đường rồi nên mới nghĩ ra chiêu trò như vậy. Cô không được ai dạy dỗ tôi cũng không trách cô. Dựa trên việc các cô từng là bạn của Kỳ Kỳ nên tôi có thể cho các người một vạn tệ, cô cầm đi xem bệnh cho em trai mình đi, có điều từ nay về sau, tôi hy vọng các người đừng tới quấn lấy Kỳ Kỳ nữa. Chúng tôi sắp phải về Nhật rồi, tôi không muốn con trai mình dính dáng tới mấy người nữa."

"Yamada!" Trương Vu Hà quát khẽ, muốn ngăn lại Yamada Edako, nhưng bà ta đã nói xong rồi.

Sắc mặt của Ngân Ngân vô cùng khó coi, đôi mắt tràn ngập tơ máu. Cô ta trợn mắt nhìn Yamada Edako, ánh mắt âm lãnh cực độ.

Yamada Edako thấy cô ta hồi lâu không nói lời nào liền cau mày nói: "Làm sao? Chê ít à? Chúng tôi cũng không phải là nhà từ thiện, em trai cô có hôm nay cũng là do hai chị em cô không tự mình chú ý. Tôi nghĩ em trai cô bình thường gặp không ít loại chuyện này đâu? Thật ra thì cô hẳn biết, với thân phận của các người cho dù có đi tới đồn cảnh sát, cảnh sát cũng sẽ cảm thấy là chuyện đương nhiên, các người không thể lấy được bất cứ thứ gì..."

"Yamada! Đừng nói nữa!" Trương Vu Hà vỗ bàn một cái, phát ra tiếng vang thật lớn. Yamada Edako vẫn luôn tỉnh táo tự kiềm chế cũng vì tiếng vang mà sợ hết hồn, quay đầu nhìn về phía Trương Vu Hà, không hiểu tại sao ông ta phải như vậy. Chẳng lẽ những gì bà ta nói không phải sự thật sao?

Một người tự bán thân xong đi cáo mình bị cường bạo? Không phải quá buồn cười sao?


Ngân Ngân cười một tiếng, biểu tình kia tràn đầy sự châm chọc cùng tức cười. Cô ta nhìn Yamada Edako, hỏi: "Tôi muốn hỏi một chút, chúng tôi có thân phận gì cơ?"

Yamada Edako nhìn cô ta, ánh mắt hết sức không đồng ý: "Cô cần gì phải tự rước lấy."

"Cô gái, vợ tôi cũng không có ác ý gì cả, cô ấy không phải người Trung Quốc nên ở phương diện biểu đạt có phần thiếu sót, cô ấy cũng không có ý xem thường chị em của cô đâu." Trương Vu Hà ra sức muốn xoay sở tình thế, nhưng bây giờ, chuyện này đã biến thành cuộc chiến tranh giữa hai người đàn bà, ông ta chen vào không lọt.

"Tôi không hiểu, sao tôi lại tự rước lấy nhục? Thứ tôi mong muốn tôi dựa vào chính năng lực của mình mà có, đây có sai sao? Tôi bán thân thì sao? Đàn bà chúng ta không phải đều dựa vào bản lĩnh trên giường mà sống sao? Điểm khác biệt duy nhất giữa bà và tôi chính là, tôi phải hầu nhiều còn bà chỉ hầu một người mà thôi. Cởi quần áo tắt đèn đi, ai thấy rõ ai là ai chứ! Huống chi, ít nhất tôi không đi hại người, ngay cả Trương Kỳ, ban đầu cũng là cậu ta cam tâm tình nguyện bám lấy em trai tôi, xin em trai tôi giới thiệu cho cậu ta một tên đàn ông tới chịch mình đấy!"

"Đồ điên! Cô căn bản chính là một kẻ điên!" Ngón tay của Yamada cũng run rẩy. Bà ta không nghĩ tới Ngân Ngân lại sẽ nói ra loại lời tổn người hại mình như vậy. Điều này là chuyện tuyệt đối sẽ không có ở trong cuộc sống của bà ta.

Ngân Ngân cười lạnh nhìn Yamada Edako, tiếp tục nói: "Chúng tôi không có xuất thân như Trương Kỳ, nhưng thì thế nào? Không có cha mẹ chúng tôi vẫn có thể sống rất tốt, thế con trai các người thì sao? Rời khỏi các người, cậu ta không thể lo liệu cho cuộc sống của mình có khác gì một thằng tàn phế không? Tôi thật không hiểu nổi, nuôi con trai thành như vậy mà hình như các người còn thật kiêu ngạo đấy?"