Nhà Có Chính Thê

Chương 239: Nửa Đêm Sợ Hãi Kêu





Trương Thanh mới vừa nằm vào trong chăn, thoải mái muốn lăn lộn hai vòng.

Quách Dực tiến vào, cửa phòng bị rầm một tiếng đóng lại, Trương Thanh đã tỉnh táo lại trong nháy mắt.

Y ngẩng đầu nhìn Quách Dực đi tới phía mình, biểu tình âm trầm cực độ.
Trương Thanh nhấp mím môi, vén chăn lên ôm gối của mình, vừa đi tới cửa vừa nói: “Tối nay em muốn trải đệm nằm đất với A Chương trong phòng A Tĩnh…”
Vừa nói y vừa lướt qua vai Quách Dực, Quách Dực bèn bắt lấy tay y.
“Trải chiếu nằm đất cái gì? Anh có chuyện muốn nói với em.”
“Em không muốn nói chuyện với anh!”
Trương Thanh muốn thoát khỏi tay ông nhưng lại bỏ ra được, ngẩng đầu trừng mắt nhìn ông.
Quách Dực hừ cười một tiếng, nhìn Trương Thanh: “Gần đây gan em lớn gớm nhỉ? Làm sao, có con trai chống lưng là giỏi lắm sao? Bây giờ còn muốn lên trời luôn?”
Trương Thanh hừ hừ: “Em có con trai em vui vẻ, con trai đối xử tốt với em không được sao? Ít nhất còn tốt hơn vài người chuyên đi tính kế người khác!”
Trương Thanh vừa nói như vậy, sắc mặt Quách Dực trong nháy mắt trầm xuống, ánh mắt âm trầm tới mức như có thể ăn thịt người.
Trương Thanh cũng biết bản thân nói lời nói này hơi quá, nhưng trong lòng y thật sự rất khó chịu.

Y cũng không muốn cãi nhau với Quách Dực, cho nên đến bây giờ cũng không vạch trần những gì Quách Tĩnh Tĩnh đã nói với y.

Y không muốn cãi nhau cho nên chỉ có thể né tránh, có lẽ né tránh mấy ngày, chờ Quách Dực nói rõ với cùng Trương Thanh là được, bọn họ sẽ có thể giống như trước.
“Mộc Thanh!” Quách Dực gọi tên đầy đủ của y, nói rõ ông cũng đang tức giận.
Trương Thanh không quay đầu, chỉ dừng lại một chút, thấp giọng nói một câu: “Em không bị bệnh, em không muốn gặp bác sĩ.”
Nói xong, y dùng chút lực đạo bỏ tay Quách Dực ra, tiếp tục đi ra ngoài.

Ánh mắt của Quách Dực đỏ lên nhưng trên mặt vẫn mang vẻ bình tĩnh.

Ông đi về phía trước, trực tiếp duỗi hai cánh tay, ôm cả người cả gối vào trong ngực.

Trương Thanh không cao như ông, Quách Dực dùng sức bế lên, hai chân y liền rời khỏi mặt đất.
“Quách Dực anh làm gì đó! Tên khốn kiếp, buông em ra! Anh có nghe không, mau buông em ra!”
Trương Thanh bị dọa sợ, vội vàng giãy giụa, hai chân đá lung tung loạn xạ, do không chú ý nên gót chândùng sức đụng phải bắp chân của Quách Dực.  Trương Thanh nghe Quách Dực bực bội hừ một tiếng, ngay cả chân sau của y cũng có chút tê dại, có lẽ một cước này đá không hề nhẹ chút nào.

Trương Thanh sợ tới sửng sốt một hồi, ngay cả giãy giụa cũng quên mất.

Quách Dực nhân cơ hội ôm y trở về, ném lên giường.
“A!” Trương Thanh úp mặt vào trong chăn, cũng may không phải mùa hè, nếu không nhất định sẽ sứt đầu.
Ngoài cửa Quách Tĩnh Tĩnh nghe thấy tiếng Trương Thanh giãy giụa, gào thét thảm thiết liền hoảng sợ xanh cả mặt, vừa muốn gõ cửa đi vào, Quách Tử Chương đã đưa tay cản cậu lại.
“Anh Chương…”
Quách Tử Chương lắc đầu với Quách Tĩnh Tĩnh, kéo Quách Tĩnh Tĩnh đi tới phòng cậu ở đối diện.
“Tĩnh Tĩnh, chuyện này hai chúng ta không xen vào được.

Em nên tin tưởng cha anh, ông ấy thương ba hơn bất kì ai khác, sao có thể làm ra chuyện tổn thương tới ba cơ chứ?”
Quách Tĩnh Tĩnh nghe Quách Tử Chương nói xong, quay đầu nhìn cửa phòng đang đóng chặt của Trương Thanh.

Cậu mím môi, vẫn lựa chọn đóng cửa phòng lại.
Nếu là lúc trước, cậu có thể không rõ Quách Tử Chương nói những lời gì có ý gì, nhưng bây giờ thì khác.

Cậu biết, có vài nỗi đau chỉ có người yêu mới có thể xoa dịu được, có lẽ quá trình sẽ có chút thống khổ, có lẽ thời gian có hơi dài, nhưng chỉ cần một người ở bên cạnh bạn, cùng bạn cố gắng, bản thân giống như sẽ tràn đầy năng lượng trong tích tắc, cảm giác tất cả mọi khó khăn đều có thể bị đẩy lùi, đây chính là sức mạnh của tình yêu.

Quách Dực ném Trương Thanh lên giường, Trương Thanh phản ứng cũng mau.

Sau khi choáng váng, y vội vàng muốn bò dậy.

Quách Dực nhấc chân lên áp ngồi ở trên người Trương Thanh, hai tay tóm lấy tay y đặt ở trên đỉnh đầu, thẳng thắn đối mặt với y.
Trương Thanh cười vô cùng gượng gạo, giọng nói hơi run rẩy, mang ý lấy lòng nói: “A Dực, anh… anh làm gì đó? Anh như vậy khiến em thật sự không thoải mái.”
Quách Dực híp mắt lại, thanh âm lạnh lùng: “Không phải em nói em không bị bệnh sao? Vậy thì chứng minh cho anh thấy đi!”
“Cái…”
Trương Thanh chỉ kịp phát ra một tiếng hàm hồ, môi của Quách Dực đã ép xuống, không có bất kỳ dư thừa nào,  đầu lưỡi trực tiếp luồn vào trong miệng y, ra sức gặm cắn kịch liệt.
Trương Thanh giãy giụa tới nghẹn ngào, ban đầu còn khá ổn, nhưng lúc tay của Quách Dực bắt đầu cởi quần áo, vuốt ve ở trên ngực y, Trương Thanh không chịu nổi nữa.

Y như nổi điên mà giãy giụa, dáng vẻ giãy giụa ấy thật giống như cho dù bản thân y có bị thương cũng chẳng sao cả.

Quách Dực vì áp chế y nên đầu cũng toát đầy mồ hôi.

Ông thở hào hển hỏi y: “Em còn nói mình không có bệnh sao?”
“Không có không có, em không có!” Trương Thanh vừa nói vừa cắn chặt hàm răng, trợn mắt nhìn Quách Dực, ánh mắt đầy rẫy tia máu.
Quách Dực cười lạnh một tiếng, đưa tay kéo quần y.
“Quách Dực! Anh là tên khốn kiếp!” Trương Thanh cả kinh thất sắc, hai tay cố gắng kéo quần lên.
Quách Dực hừ lạnh nói: “Anh là tên khốn kiếp không phải em đã biết rồi sao? Chửi mãi một câu như thế anh cũng chán nghe rồi, em có giỏi thì đổi một câu chửi khác đi, chửi đi!”
“Quách Dực, anh đừng như vậy,” Trương Thanh khóc rất thê thảm, vừa rồi còn bày ra biểu tình quyết tuyệt, vào lúc này lại biến thành cầu xin tha thứ, “Em cầu xin em, anh đừng như vậy mà, cầu xin anh đấy, em khám, em khám mà, còn không được sao? Em sẽ khám! Anh nói thế nào thì em sẽ theo thế ấy, có được hay không?”
“Khám bây giờ? Chậm rồi!”
Quách Dữ không để ý tới y, cố ý muốn cởi quần y.

Hai người anh cởi em kéo, tất cả đều dồn hết sức, quần kia có bền chắc mấy đi nữa cũng không ngăn được hai người dùng sức như vậy, chỉ nghe thấy một tiếng “roẹt”, quần rách từ thắt lưng xuống, chỉ còn lại một miếng vải rộng bằng cái túi quần treo ở ngang hông Trương Thanh.

Hai mắt Quách Dực lóe sáng, trực tiếp dùng sức xé cả cái quần, sau đó tiện tay ném xuống đất.
Tiếp đó, đôi tay kia liền chuyển hướng sang cái quần lót bốn góc của Trương Thanh.

Cái quần lót này là quần bông, kiểu rộng rãi lỏng lẻo kiểu cũ.

Lúc còn trẻ Quách Dực đã mặc qua, bây giờ mọi người đều không thích mặc kiểu này nữa, cũng không biết Trương Thanh mua được ở chỗ nào, ánh mắt của Quách Dực nhìn y cũng xanh.

Trương Thanh của năm đó cũng mặc một cái quần như vậy, hơn nữa toàn thân trên dưới chỉ có một cái quần này, cánh tay nhỏ, chân nhỏ, eo thon, trắng nõn, trơn bóng đứng ở trước mặt ông, sắc hương đều đủ.
“Em mua quần này ở đâu thế? Để anh xem có bền không,  rồi hôm nào anh mua hai cái mới được.”
Trương Thanh căn bản không nghe được ông nói gì, cả khuôn mặt bao trùm bởi sự ảm đạm, y lăn một vòng chui vào trong chăn.
“Chạy cái gì mà chạy? Trên người em có chỗ nào anh chưa thấy đâu?”
Quách Dực bắt lấy mắt cá chân đang lộ ra bên ngoài chăn của y, kéo y ra khỏi chăn.
“Chớ lộn xộn có nghe không? Để anh xem cái quần kia một chút.


Em ngoan ngoãn thì cái gì anh cũng không làm, còn nếu không em ngoan… A! Em còn dám cắn người? Thật sự không biết phải trái mà! Hôm nay anh không ăn sạch em anh không mang họ Quách nữa! Nhả ra!”
Trương Thanh cũng không biết nghĩ  thế nào mà xoay người cắn một cái lên cánh tay Quách Dực, cắn cực kì mạnh.

Quách Dực cảm giác thịt ông sắp bị cắn đứt rồi.

Ông vỗ vỗ mông Trương Thanh để y nhả ra.

Trương Thanh như không nghe thấy, mãi không chịu thả.

Quách Dực mắt thấy sắp chảy máu rồi, ông tức lên như phát điên.
“Không nhả đúng không? Không nhả đúng không? Làm chết em!”
Với thân thủ của Quách Dực, nếu ông thật sự động tay, Trương Thanh tuyệt đối không phải đối thủ của ông.

Quách Dực nắm thành quyền, bóp miệng Trương Thanh cảm tưởng như răng sắp rớt tới nơi, miệng cũng đau, y chỉ có thể nhả miệng ra.Quách Dực chưa cho y có cơ hội phản ứng đã đưa tay kéo một cái, quần lót bốn góc bị lôi xuống.
Trương Thanh quát to một tiếng, cách hai bức tường và một gian nhà chính, Quách Tĩnh Tĩnh ở bên kia cũng nghe thấy.

Một tiếng kêu này của Trương Thanh vô cùng kinh hãi, Quách Tĩnh Tĩnh cùng Quách Tử Chương trong nháy mắt hoảng sợ mà mở mắt, bò dậy đi tới phòng Trương Thanh.
Quách Tử Chương gõ cửa, đè thấp giọng gọi: “Cha? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Trong phòng trở nên yên tĩnh, Quách Dực che miệng Trương Thanh, nhìn vết sẹo dữ tợn ở trên chân y, sắc mặt còn trắng bệch hơn cả Trương Thanh. 
Ở bên ngoài Quách Tử Chương đang gọi hỏi, Quách Dực lại như cái gì cũng không có nghe thấy.

Trương Thanh vừa rồi như nổi cơn điên cuồng nhắm hai mắt lại, lúc mở ra đã tỉnh táo hơn không ít.

Y đưa tay muốn đẩy tay Quách Dực che y ra.
Lần đầu tiên không đẩy ra được, sau khi thử nhiều lần, cuối cùng cũng đẩy ra được hai ngón tay chặn ở trên môi.

Y khàn giọng hàm hồ trả lời: “Không… Không có gì, ba gặp ác mộng thôi.

A Chương, các con mau đi ngủ đi, đừng để bị lạnh.”
Quách Tĩnh Tĩnh không tin, y mới vào phòng chưa được mấy phút, sao có thể ngủ nhanh như vậy được, đã thế còn gặp ác mộng? Đây là cái cớ mà trên TV hay dùng nhất, trước kia Trương Thanh cũng học theo trên TV mà nũng nịu với cậu.

Quách Tĩnh Tĩnh nhíu mày, thấp giọng lại hỏi một lần: “Ba, ba thật sự không có chuyện gì sao?”
“Thật đó, thật sự không có chuyện gì đâu, các con đi ngủ đi.”
Quách Tử Chương nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, trong lòng hai người đều biết không thể nào không có chuyện gì, nhanh nếu Trương Thanh đã mở miệng, dĩ nhiên là không hy vọng hai người bọn họ đi vào.


Quách Tử Chương khống chế ngữ điệu trả lời một câu: “Không sao là tốt rồi, vậy chúng con ngủ trước đây.”
Quách Tử Chương kéo Quách Tĩnh Tĩnh, hai người trở về phòng.

Quách Tĩnh Tĩnh vừa ngồi lên giường lại như bị kinh hãi mà đứng bật dậy.
“Không được, em phải tới gian nhà chính trông mới được, nếu không em không yên tâm.”
“Em làm sao có thể thức đêm được?” Quách Tử Chương đè lại hai vai cậu, không để cậu động đậy, “Để anh đi, em ngoan ngoãn lên giường nghỉ ngơi đi, anh đi xem cho.”
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn Quách Tử Chương, Quách Tử Chương đưa tay xoa xoa đầu cậu.
“Đừng sợ, không có chuyện gì đâu, em đừng lo lắng.

Tĩnh Tĩnh, em phải chăm sóc bản thân thật kỹ.

Em sống tốt, bé con khỏe mạnh ba mới có thể vui vẻ được.

Em đừng quên, Phạm Hành còn đang ở tiền tuyến cố gắng, lỡ như em có chuyện gì thì cậu ấy coi như xong rồi.”
Quách Tử Chương vừa nói như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh không dám nhúc nhích nữa.

Cậu đưa tay ôm lấy bụng mình, hơi mất hôdn.
Quách Tử Chương giúp cậu cởi giày, nhấc chân, để cậu nằm vào trong chăn.
“Đi ngủ sớm một chút đi, anh đi ra ngoài trông cho.”
Quách Tử Chương cười một tiếng với Quách Tĩnh Tĩnh thật ấm áp, anh tắt đèn, đóng cửa lại, đi ra gian nhà chính.
Quách Tĩnh Tĩnh nằm ở trên giường, trong bóng tối một đôi mắt vô hồn nhìn vào ngọn đèn treo trên tường cạnh cửa sổ.

Sau khi đèn tắt còn để lại một vòng huỳnh quang màu trắng sữa còn chưa tản đi.

Quách Tĩnh Tĩnh cứ như vậy ngơ ngác nhìn, sau đó đưa tay sờ tới điện thoại di động ở trên tủ đầu giường, nhấn mở điện thoại.
Cậu do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được gọi điện cho Hạ Phạm Hành.
Bên kia rất nhanh đã bắt máy, thanh âm trầm thấp của Hạ Phạm Hành truyền qua điện thoại tới tai cậu.
“A Tĩnh, sao trễ như vậy rồi em còn chưa ngủ? Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Quách Tĩnh Tĩnh dẩu môi, một lúc lâu sau mới thấp giọng trả lời một câu: “Không có…”
Hạ Phạm Hành ở bên kia cũng dừng lại một chút, xác nhận lại hỏi một lần:
“Thật sự không có sao?.