Lúc Quách Tĩnh Tĩnh sinh con, Trương Thanh cũng gấp không chịu được.
Y đi tới đi lui như hận không thể đạp sụp sàn nhà.
Dương Tuyền dứt khoát nhào một bên cào tường, chỉ có Hạ Phạm Hành vẫn luôn đứng ở ngay trước cửa phòng sinh không nhúc nhích.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, mắt thấy sắc trời đã trở tối, dần dần ngoài cửa sổ đã là một mảng đen nhánh.
Trương Thanh không chịu nổi, dán sát lên cửa nghe một hồi, sau đó quay đầu kinh hoảng hỏi Hạ Phạm Hành: “A Tĩnh sao lại không khóc? Sinh con… không phải là rất đau, đau muốn chết, đau đến nỗi khóc lên sao? Phạm Hành, có phải lỗ tai ba có vấn đề rồi không? Sao cái gì ba đều không nghe thấy vậy?”
Hạ Phạm Hành một mực mím chặt môi, thấy Trương Thanh đầy kinh hoảng, hắn mới cạy hàm nói một câu: “Em ấy không muốn để chúng ta lo lắng.”
Trương Thanh nghe thấy giọng hắn đã khàn khàn.
Y vẫn luôn thấy vẻ mặt hắn rất vững chắc, y còn tưởng rằng Hạ Phạm Hành không khẩn trương.
Giờ nghĩ kỹ lại thì làm sao hắn có thể không khẩn trương cơ chứ? Trong mấy người bọn họ, người khẩn trương nhất chắc là Hạ Phạm Hành rồi.
Trương Thanh thở dài, đưa tay vỗ một cái lên vai Hạ Phạm Hành.
Hạ Phạm Hành thấp giọng trả lời một câu: “Con không có chuyện gì đâu ba.”
Trương Thanh gật đầu, cũng không nói gì nữa.
Càng về sau, chân Trương Thanh đã bắt đầu tê rần.
Dương Tuyền đỡ y đi tới một bên ngồi xuống nghỉ ngơi, thấy Hạ Phạm Hành đứng bất động như một pho tượng đá ở đó, Dương Tuyền há mồm, vừa muốn lên tiếng hỏi hắn muốn ngồi xuống chờ không, Trương Thanh đã đưa tay ngăn lại.
“Đừng gọi, gọi cũng vô ích thôi.”
Dương Tuyền cảm thấy Trương Thanh nói rất đúng.
Y cùng Hạ Phạm Hành quen biết đã nhiều năm như vậy nhưng chưa từng thấy qua dáng vẻ thất thố này của Hạ Phạm Hành.
Trương Thanh thấy ánh mắt Dương Tuyền nhìn Hạ Phạm Hành kì quái thì cười cười nói: “Chờ sau này cháu làm ba rồi cũng sẽ như vậy thôi.
Sinh mạng thật sự là rất thần kỳ, nó có thể mang đến hy vọng cùng vui vẻ cho người ta, dĩ nhiên cũng sẽ có phiền não cùng gánh nặng.”
“Thật sao? Không có chuyện gì, cháu cảm thấy năng lực kinh tế của cháu hẳn có thể gánh vác phần gánh nặng này, ” Dương Tuyền có lòng tin tràn đầy.
Trương Thanh lắc đầu: “Không phải như vậy, không phải có tiền là được.
Thứ đứa trẻ cần không riêng gì là vật chất mà càng nhiều hơn chính là tình yêu thương của cha mẹ, cái này cần phải có đầy đủ kiên nhẫn mới được.
Chúng ta thường nói nuôi dưỡng trẻ nhỏ lớn lên, thật ra thì ngược lại, sự tồn tại của đứa bé cũng đốc thúc chúng ta trưởng thành.
Trong quá trình này, chúng ta phải đóng vai rất nhiều nhân vật, cha mẹ, bạn, thầy, thậm chí có lúc cũng phải hạ thấp cái tôi để khiêm tốn học hỏi từ bọn chúng.”
“Còn phải nghe lời bọn nó ạ? Một đứa bé sao?” Dương Tuyền cảm thấy có hơi không tưởng tượng nổi.
“Đúng vậy.” Trương Thanh gật đầu, “Thật ra thì có lúc, có những đạo lý rất dễ hiểu nhưng người lớn chúng ta lại dễ dàng phạm sai lầm.
Cháu không nên cho rằng bản thân là người lớn thì ở đứa trẻ trước mặt nói cái gì cũng đúng mà chỉ trích chúng.
Chúng ta nên khiêm tốn đối mặt, thẳng thắn với sai lầm của mình, nên nói xin lỗi vẫn là phải xin lỗi.”
Dương Tuyền bừng tỉnh: “Hóa ra là như vậy, cho nên chú Trương mới có thể nghe lời A Tĩnh như vậy sao?”
Trương Thanh ngửa đầu nhìn trần nhà, gãi gãi khuôn mặt đang đỏ lên, hàm hàm hồ hồ nói: ” Ừ, chính là như vậy đó…”
Dương Tuyền không phát hiện Trương Thanh đang xấu hổ, ngược lại còn hâm mộ chép miệng.
“Chậc chậc! Chú Trương, khó trách quan hệ của chú cùng Tĩnh Tĩnh tốt như vậy, hóa ra chú là một người ba lợi hại đến thế.
Cháu nói với chú, ba cháu chính là loại đó, làm sai cũng chết không chịu thừa nhận.
Nghe chú nói như vậy cháu cũng cảm thấy như vậy cực kỳ không tốt, ảnh hưởng cực lớn tới cháu.
Nếu như ba cháu cũng có thể giống như chú, nghe lời cháu, thật là tốt biết bao? Như vậy cháu cũng không cần năm hết tết đến mà còn phải làm loạn bỏ nhà ra đi?”
“Ồ…” Trương Thanh đáp càng hàm hồ.
Nhưng Dương Tuyền như bị quỷ nhập, thẳng người nói: “Không được, cháu phải tìm một cơ hội dạy dỗ ba cháu một chút mới được, quá không hiểu chuyện rồi!”
“…” Trương Thanh hoàn toàn hết ý kiến, ngẩng đầu nhìn trần nhà.
A Tĩnh tại sao còn chưa sinh? A Tĩnh không có sao chứ? Bảo bảo không có sao chứ? A Tĩnh…
Ngay vào lúc này, từ trong phòng sinh truyền tới một tiếng tiếng khóc của trẻ sơ sinh.
Trương Thanh lập tức đứng lên, trừng to mắt, há miệng nhưng nói không nên lời.
Dương Tuyền nhảy cỡn lên.
“Sinh rồi! Sinh sinh sinh rồi! Quá tốt, rốt cuộc cũng sinh rồi! Quá tốt! Quá tốt rồi!”
Vừa nói y vừa ôm Trương Thanh, tiếp đó lại bám bả vaiHạ Phạm Hành nhảy cẫng lên như con khỉ.
“Sinh rồi sinh rồi, quá tốt, thật sự quá tốt.”
Dáng điệu kia tựa như y mới là cha của đứa bé.
Hạ Phạm Hành vẫn không lên tiếng, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh, hô hấp cũng như ngừng lại.
Trong chốc lát, cửa bị đẩy ra, Diêu Lộ ôm một đứa bé sơ sinh được bọc trong tã, cười híp mắt nói: “Sinh rồi, là một bé trai, tận ba cân sáu cơ! Nào, ai ôm nào?”
Hạ Phạm Hành chỉ liếc mắt qua một lần, sau đó hỏi Diêu Lộ: “Tôi có thể vào không?”
Diêu Lộ gật đầu cười: “Có thể.”
Hạ Phạm Hành nhấc chân tiến vào phòng sinh.
Trương Thanh đứng tại chỗ, nhìn đứa trẻ mà chảy nước mắt, ngây ngẩn không động đậy.
Dương Tuyền chà xát tay: “Cho tôi bế đi, vừa khéo lần đầu tiên của thằng bé cho tôi.”.
Đọc truyện hay, truy cập ngay * trùmtruyệ n.
o rg *
Diêu Lộ hết ý kiến, vừa đưa bé cho y vừa nói: “Cậu đừng nói thế trước mặt Hạ tiên sinh, nếu không cậu nhất định sẽ bị đòn đấy.”
“Thì tôi thừa dịp cậu ta không có ở đây mới dám nói đó!” Dương Tuyền trả lời một câu, “Ai, ôm như thế nào thế? Thằng bé nhỏ như vậy, tay tôi để ở chỗ nào bây giờ?”
Diêu Lộ liếc mắt, dạy y ôm bé con.
“Như này, một cái tay nâng mông đứa nhỏ, một cái tay nâng sau ót bé, cẩn thận một chút, để cho bé nghiêng người sang, như vậy bé mới có thể phun đồ trong miệng ra.”
“À, ai… a… à!” Dương Tuyền ôm đứa bé, kêu rên còn thê lương hơn cả Quách Tĩnh Tĩnh sinh con, khiến cho Diêu Lộ tức giận muốn chửi người.
“Sao cậu đần thế?”
“Nói ai đần chứ? Trừ tiền lương!”
“Tất cả cho cậu hết, ai thèm… Tay! Tay để nơi nào vậy! Đặt ở mông, cái mông ở chỗ nào cậu không biết sao? Thật là đần chết đi được!”
Hạ Phạm Hành vừa vào trong đã lập tức ngửi thấy một mùi máu tanh nồng đậm, mà Quách Tĩnh Tĩnh còn đang nằm ở trên giường sinh.
Trầm Hà mới vừa vệ sinh xong cho cậu, đẩy cáng di động tới, thấy Hạ Phạm Hành đứng ngẩn ngơ tại chỗ không động, Trầm Hà cười cười vỗ bả vai hắn.
“Thằng bé rất kiên cường, từ đầu tới đuôi rất phối hợp với chúng tôi, thậm chí còn không hét to.
Thằng bé thật sự giỏi vô cùng.”
Hạ Phạm Hành gật đầu, khàn giọng trả lời: “Cháu biết.”
“Đi xem thằng bé chút đi, còn đang ngủ, hẳn là mệt lắm, chắc phải sáng sớm ngày mai mới có thể tỉnh lại được.
Có thể ngủ là chuyện tốt, không cần lo lắng.”
Hạ Phạm Hành trầm trầm gật đầu, nhấc chân từng bước một đến gần Quách Tĩnh Tĩnh.
Nhìn Quách Tĩnh Tĩnh dùng sức quá độ mà cả khuôn mặt đỏ bừng, hai bên thái dương cũng nổi lên những vệt đỏ tím.
Hạ Phạm Hành đau lòng, đưa tay thương tiếc thay Quách Tĩnh Tĩnh gạt mấy sợi tóc dính ở trên mặt qua, cúi người hôn lên mi mắt cậu.
Dáng vẻ ấy toát lên sự thành kính không thể diễn tả thành lời.
Sau đó Trương Thanh đi vào nhìn thấy hình ảnh này, nước mắt chảy càng nhiều hơn.
Y vừa che miệng nén nghẹn ngào, vừa nâng tay áo lên lau nước mắt.
Sau khi ổn hơn một chút y mới buông tay ra, thanh âm nghẹn ngào hỏi Trầm Hà: “Tất cả đều đã qua rồi sao?”
Trầm Hà nhìn y, gật đầu: “Ừ, đều đã qua rồi.
Lát nữa sẽ đưa Tĩnh Tĩnh qua phòng bệnh, sau này chỉ cần nghỉ ngơi cho khỏe, rất nhanh là có thể hồi phục rồi.”
“Để tôi.”
Hạ Phạm Hành không cho những người khác hỗ trợ, tự mình ôm lấy Quách Tĩnh Tĩnh đặt lên băng ca.
Trầm Hà giúp treo lọ truyền dịch lên giá, Hạ Phạm Hành đẩy Quách Tĩnh Tĩnh đi tới phòng bệnh.
Sau đó hắn ôm cậu tới trên giường, xoa bóp cơ thể cho Quách Tĩnh Tĩnh đều là Hạ Phạm Hành tự mình làm.
Bệnh viện cũng có hộ lý chuyên về phương diện này, mọi người đều biết chuyện này, cũng đã ký hiệp nghị tuyệt đối kín miệng như bưng, có điều Hạ Phạm Hành lại khiến hộ lý thành vật trưng bày, bởi vì tất cả mọi chuyện đều tự chính hắn đi làm.
Quách Tĩnh Tĩnh vẫn ngủ chưa tỉnh, Hạ Phạm Hành dĩ nhiên không đành lòng đánh thức cậu, mọi người tận lực chậm lại động tác.
Dương Tuyền ôm đứa trẻ vòng vo một vòng rồi đặt bé lên giường trẻ con.
Diêu Lộ điều chỉnh tư thế cho bé, để cho bảo bảo nằm nghiêng.
Bảo bảo nhỏ một mực không mở mắt ra, cánh tay vòng ở trước ngực, trên mặt không có nhiều nếp nhăn, đỏ au như người ta nói.
Trương Thanh tiến tới nhìn, sau đónói: “Trông đáng yêu y như A Tĩnh ấy.”
Trầm Hà cùng Diêu Lộ nhìn nhau một cái.
Thật ra thì đứa trẻ giống Hạ Phạm Hành hơn, nhưng mà hai người không định lật tẩy Trương Thanh.
Có lẽ ở trong mắt Trương Thanh, đứa bé này giống như Quách Tĩnh Tĩnh.
Ánh mắt của con người có lúc cũng sẽ chịu ảnh hưởng của tâm tình, trong lòng nghĩ như thế nào thì mắt nhìn sẽ như thế ấy.
“Muốn ôm một cái không?” Trầm Hà hỏi.
Trương Thanh rõ ràng do dự một chút, cánh tay giật giật, cuối cùng vẫn không nâng lên.
Y lắc đầu nói: “Không cần, để cho nó nằm như vậy đi.”
Trầm Hà nhìn y, cười nói: ” Được.”
Trương Thanh kinh ngạc nhìn đứa trẻ, sau khi mất hồn một hồi thì xoay người đi tới bên người Hạ Phạm Hành, vỗ một cái lên vai hắn.
“Con đi nhìn đứa nhỏ chút đi, là con trai A Tĩnh sinh cho con đấy.”
Hạ Phạm Hành theo hướng ngón tay Trương Thanh nhìn về phía giường trẻ con, thật giống như vào lúc này hắn mới nhớ ra mình có con trai.
Hắn buông tay Quách Tĩnh Tĩnh, kéo chăn giúp cậu, cúi người tỉ mỉ nhìn gương mặt khi ngủ của Quách Tĩnh Tĩnh một hồi rồi mới đứng dậy đi tới trước giường trẻ con.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của đứa trẻ như được bao phủ bởi một lớp lông mỏng, giờ khắc này, Hạ Phạm Hành chỉ cảm thấy mình tim mình như sắp tan ra.
Hắn chỉ bình tĩnh đứng ở nơi đó, hơi khom người không chớp mắt, nhìn gương mặt hồn nhiên khi ngủ của bảo bảo mà nhếch miệng cười.
Hắn đứng rất lâu, thật giống như một chút cũng không cảm thấy mệt.
Trương Thanh nhìn dáng vẻ ấy của hắn tựa như một kẻ ngốc, không nhịn được mà than nhẹ một tiếng, ngay sau đó lắc đầu một cái, kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh khẽ nở nụ cười.
氺
Quách Tử Chương rạng sáng bốn giờ nhận được điện thoại của Dương Tuyền, lúc ấy anh còn đang ngủ.
Điện thoại vang lên, anh híp mắt nhìn, thấy là Dương Tuyền gọi tới còn tưởng rằng y lại hóng gió, nửa đêm không ngủ mà gọi điện thoại quấy rầy gọi anh đi nhà cầu.
Vừa “a lô ” một tiếng, Dương Tuyệt ở bên kia đã xổ một tràng, chỉ có hai chữ lặp đi lặp lại.
“Sinh rồi sinh rồi sinh rồi sinh rồi!”
Quách Tử Chương sửng sốt, sau một giây đồng hồ thì chợt mở mắt ra ngồi dậy.
“Tĩnh Tĩnh sinh rồi?”
” Ừ, sinh rồi!” Dương Tuyền kích động nói, “Là một đứa bé trai, ba cân sáu, mẹ con… Không phải, cha con bình an!”
“Phù…” Quách Tử Chương cũng thở ra một hơi thật dài, khóe miệng không nhịn được mà cong lên, “Trước đó không phải nói còn có một tuần sao? Làm sao lại đột nhiên thế?”
“Bác sĩ nói có thể xảy ra tình huống như vậy, cụ thể chuyện gì xảy ra tôi cũng không biết.
Lúc này Hạ Phạm Hành còn đang nhìn con trai cười ngu đây này, chắc tôi có đi hỏi cậu ta cũng không có thời gian trả lời.”
“Tĩnh Tĩnh thì sao? Em ấy thế nào rồi?”
“Vẫn đang ngủ, còn chưa có tỉnh đâu.”
“Nên ngủ một giấc thật ngon, khoảng thời gian này em ấy cũng thật không dễ dàng gì, dĩ nhiên, cậu cũng cực khổ rồi.”
Dương Tuyền ngẩn người, sau đó mừng rỡ như điên, thanh âm mềm nhũn thanh âm, ngọt ngào đến ghê người mà nói: “Cậu đang khen tôi ư? Cậu chưa từng khen tôi đâu.”
“Làm sao lại thế?” Quách Tử Chương vô tội nói, “Tôi đã khen qua rất nhiều lần rồi, cậu không nhớ sao? Lúc ở trên giường…”
“Mịe!” Dương Tuyền tạc mao, không nghe xong đã cúp điện thoại.
Quách Tử Chương nhìn màn hình điện thoại bị cắt ngang, cười cực kỳ vô lại..