Nhà Có Chính Thê

Chương 260: Làm Tiệc Đầy Tháng





Sinh con sợ con ăn không ngon mặc không ấm chứ không lo con không lớn, đây là câu nói của người già trong thôn, có điều nói thật, chỉ chớp mắt một cái mà Bảy Bảy đã sắp đầy tháng rồi.
Mặc dù không chuẩn bị đại tiệc nhưng mà Trương Thanh vẫn rất tích cực, muốn làm tiệc đầy tháng cho bé con, để mọi người ở bên nhau vui vẻ ăn chung bữa cơm.
Quách Tĩnh Tĩnh vẫn có chút do dự, có điều Hạ Phạm Hành lại hết sức đồng ý, hai bên cực kỳ ăn nhịp với nhau.
Sau đó cũng không cần quan tâm tới do dự của Quách Tĩnh Tĩnh nữa, Trương Thanh bắt đầu tụ họp người một nhà bắt tay lo liệu tiệc đầy tháng.
Đặt khách sạn, phát thông báo, còn có kẹo mừng các loại chuyện vặt vãnh, thật sự rất bận rộn, không thể xử lý hết được trong dăm ba ngày.
Quách Tĩnh Tĩnh cũng có một chuyện vui vẻ.

Ngày đầy tháng đó cũng là lúc cậu hết phải ở cữ.

Trước đó giấu Trương Thanh lén lút gội đầu, Trương Thanh trở lại lập tức phát hiện ra, hiếm thấy một lần y chiếm thế thượng phong, hung hăng dạy dỗ Quách Tĩnh Tĩnh một trận, ngay cả Hạ Phạm Hành cũng không bỏ qua cho.
Mấu chốt Trương Thanh còn gọi điện thoại nói cho Trương Thị, Quách Tĩnh Tĩnh vẫn luôn kính trọng bà, Trương Thị nói một chút, Quách Tĩnh Tĩnh dĩ nhiên không thể nào mạnh miệng được.

Trương Thị còn nói muốn từ Nam Kinh trở về chăm sóc cậu ở cữ, Quách Tĩnh Tĩnh phải vội vàng bảo đảm sau này sẽ ngoan ngoãn nghe lời Trương Thanh mới trấn an được bà.
Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng chấm dứt những ngày tháng ở cữ, Quách Tĩnh Tĩnh thậm chí còn cảm thấy có thể cạo xuống một lớp đất từ trên người mình.
Buổi sáng ngày đầy tháng, lúc Dương Tuyền tới như còn ngại không đủ náo nhiệt nên đã mua một đống pháo bông.

Dẫu sao chỗ này không ở trong thành phố, chỗ gần huyện thành cũng không quá khắt khe trong việc lén lút bắn pháo hoa pháo trúc, cảm giác vui mừng theo đó mà bùng nổ, trên mặt mỗi người đều vô cùng vui vẻ.
Hạ Phạm Hành ôm Bảy Bảy ngồi ở bên cạnh Quách Tĩnh Tĩnh, cho cậu xem quần áo mới của bé.
"Ba mua cho đấy, áo chú hổ nhỏ có đáng yêu không?"
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn tới, sau đó nhếch mép: "Thưởng thức của ông ấy qua mấy thập niên vẫn không thay đổi".
Hạ Phạm Hành nhíu mày nhìn cậu: "Nói như vậy thì A Tĩnh khi còn bé cũng mặc quần áo như vậy sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh bĩu môi không nói, Hạ Phạm Hành nhìn chằm chằm cậu, nụ cười trên môi càng thêm nồng sâu.
"Đúng rồi, lần trước ông cho em cái hộp đúng không?" Thấy dáng vẻ sống chết không há mồm của Quách Tĩnh Tĩnh, Hạ Phạm Hành chủ động chuyển đổi đề tài.
"Cái hộp? Ở trong ngăn kéo đó."
Lần trước Quách Tử Chương mang hộp gỗ về từ kinh thành, sau khi về nhà, Quách Tĩnh Tĩnh cất vào trong ngăn kéo, sau đó thì quên mất.

Hạ Phạm Hành nói tới cậu mới nhớ ra, cảm thấy có chút xấu hổ, dù sao cũng là đồ mà Hạ lão gia đưa cho.
Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng khom người, từ trong tủ đầu giường lấy ra cái hộp kia.
"Mở ra nhìn một chút đi." Hạ Phạm Hành hất hàm chỉ chỉ.
Quách Tĩnh Tĩnh mở khóa chụp trên cái hộp ra.


Cậu mở ra xem, hóa ra là một miếng ngọc bài dát vàng.

Miếng ngọc này không lớn, chỉ nhỏ như lòng bàn tay trẻ con.

Quách Tĩnh Tĩnh không hiểu cái này có ý gì, có điều trông miếng ngọc thạch xanh biếc kia cực kỳ tươi đẹp.

Ngọc thể có trạng thái nửa trong suốt, phía trên chạm trổ một đóa linh chi rất sống động.

Cả miếng ngọc không có một chút xíu tạp chất hay vết nứt nào cũng đủ để biết đây tuyệt đối là đồ tốt, hơn nữa còn là món một đồ cổ.
Vòng ngoài ngọc thạch được dát một lớp vàng, hoa văn chạm rỗng bao bọc lấy ngọc thạch hoàn mỹ ở trong đó, có tác dụng bảo vệ rất kỹ, cũng khiến cho ngọc thạch trở nên càng đẹp hơn.
Quách Tĩnh Tĩnh cầm ngọc bài ở trong tay, ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành.
Hạ Phạm Hành cười nói: "Vết nứt trên cái hộp là khi còn bé anh bị ngã.

Khi đó anh cũng không biết lai lịch của miếng ngọc này, chỉ cho rằng là đồ chơi ông nội dùng để dỗ anh, tức giận nên đã ném cái hộp này đi, cũng may ngọc không bị sao, lớp vàng ở bên ngoài là sau đó ông tự tìm thợ gia công thêm.

Nghe quản gia nói, sau hôm anh ném hộp đi, ông nội đã tìm người ngày đêm chế tác gần hai tháng mới làm ra được miếng ngọc bài dát vàng ngày hôm nay."
Hạ Phạm Hành vừa nói xong thì thở dài, giọng điệu thấp hơn so với vừa rồi, trầm giọng tiếp tục nói: "Thật ra thì miếng ngọc bài này là vật mà bà nội anh thích nhất khi còn trẻ, cho nên dựa theo sự coi trọng của ông với ngọc bài cũng cũng coi là món đồ gia truyền thứ hai của Hạ gia."
"Tại sao là món thứ hai?" Quách Tĩnh Tĩnh có chút hiếu kỳ.
"Món thứ nhất là toa thuốc của Huyền Tể Đường.

Toa thuốc đó là bảo bối mà tổ tiên từng đời từng đời truyền lại, là vì phòng ngừa Hạ gia bất ngờ sa sút thì sẽ để lại cho con cháu đời sau dùng để gầy dựng lại, còn miếng ngọc này là bảo bối của ông nội.

Ở trong lòng ông, địa vị của nó không kém gì phương thuốc kia.

Nếu không bàn về sứ mệnh gia tộc thì miếng ngọc kia mới là đồ gia truyền chân chính trong lòng ông nội."
Hạ Phạm Hành vừa nói như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh mới phát hiện hóa ra bản thân đã nhận được một lễ vật quý giá như thế.

Cậu cầm ở trong tay cũng có hơi không biết như thế nào cho phải.
"Cái này quá quý giá rồi, em không thể nhận được đâu."

Hạ Phạm Hành cười nói: "Nếu em không nhận thì ông sẽ mất hứng, huống chi ông đưa cho Bảy Bảy mà.

Bảy Bảy là chắt của ông ấy, cụ tặng cho chắt lễ vật đầy tháng hợp tình hợp lý, không phải sao?"
Quách Tĩnh Tĩnh nghe Hạ Phạm Hành nói như vậy cũng cảm thấy có lý,chỉ là cầm ngọc bài này ở trong tay luôn có chút lắng đọng, giống như là một tảng đá lớn đè ở trên ngực vậy.
Hạ Phạm Hành ôm Bảy Bảy, xê gần tới Quách Tĩnh Tĩnh rồi nói: "Em giúp Bảy Bảy đeo lên đi."
Quách Tĩnh Tĩnh có chút do dự, có điều Hạ Phạm Hành hình như rất khích lệ cậu làm như vậy.

Dù sao cũng là đồ lão gia đưa cho chắt trai nên không trả lại được, đồ quý giá như vậy đặt ở trên tay họ cũng không thích hợp, không bằng đeo lên cho Bảy Bảy, cũng coi như là sự tôn kính với ông cụ.
Nghĩ như vậy, Quách Tĩnh Tĩnh bèn buộc ngọc bài lên cho Bảy Bảy, không thể không nói bộ áo in hình con hổ kết hợp với miếng ngọc dát vàng này trông thật là đáng yêu.
Ngoài cửa pháo bông đã bắn xong rồi, Hạ Phạm Hành đưa Bảy Bảy cho Quách Tĩnh Tĩnh, sau đó đi tới bên cửa sổ giúp cậu mở ra một cánh cửa.

Đây chính là lần đầu tiên Quách Tĩnh Tĩnh được hít thở không khí từ bên ngoài trong vòng một tháng nay, mặc dù bởi vì đã vào mùa hè nên không khí có phần nóng nực nhưng vẫn khiến cho Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy sảng khoái.
Ngoài nhà, Trương Thanh đang lăng xăng chạy tới chạy lui thu thập đây.

Trong sân bày một cái bàn, trên bàn để nước trà cùng kẹo, lại còn có trứng gà đỏ luộc chín.Quách Tĩnh Tĩnh nhếch mép, biết chắc là Trương Thị nói cho Trương Thanh hay.

Tiệc đầy tháng của bảo bảo phải cho mọi người ăn trứng gà đỏ.
Có điều trông như thế này tựa như là đang đợi ai tới vậy.
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu hỏi Hạ Phạm Hành: "Hôm nay còn có người nào tới hả?"
Hạ Phạm Hành quay đầu nhìn cậu, cười nhạt không nói gì.

Quách Tĩnh Tĩnh đang nghi ngờ liền nghe thấy có người vào sân.
"Tiểu Trương à, chúc mừng chúc mừng nha, còn trẻ vậy mà đã làm ông nội rồi, làm bác cũng ngại gọi bây là Tiểu Trương quá, haha".
Người đầu tiên vào cửa là ông Tần.

Ông Tần tươi cười rạng rỡ giống như đóa hoa cúc, nhìn thấy Trương Thanh nói cười không dứt.
Trương Thanh cũng cười theo, trả lời: "Bác, bác cứ gọi cháu Tiểu Trương là được.

Mặc dù cháu đã làm ông nội nhưng ở trước mặt bác, bác gọi cháu một tiếng Tiểu Trương vẫn được, một chút cũng không cần ngại đâu."

"Ha ha ha." Ông Tần ha ha cười vỗ vai Trương Thanh một cái."Đúng rồi, bé con đâu? Bác còn chưa thấy thằng cu đâu! Bây đầy tháng rồi mới nói cho bác, bác còn chưa tìm bây tính sổ đâu."
"Thật xin lỗi bác, trước kia thằng bé còn nhỏ nên không tiện rêu rao.

Thằng bé đang ở trong phòng, để cháu dẫn bác đi."
Trương Thanh vừa nói vừa đưa ông Tần vào trong.

Quách Tĩnh Tĩnh biết ông Tần muốn tới phòng mình nên rất khẩn trương.

Hạ Phạm Hành ngồi ở bên cạnh đỡ vai cậu, hắn không nói gì khác, chỉ là bàn tay nắm lấy đầu vai cậu vừa ấm áp vừa có lực.
Cửa phòng bị gõ, Trương Thanh đẩy ra một nửa, cười nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "A Tĩnh, ông Tần đến thăm con và bảo bảo này."
Ông Tần đi theo phía sau vào phòng.
"A Tĩnh, sao rồi? Cơ thể đã khỏe hơn chưa? Mau để ông nhìn bảo bảo một chút nào."
Nói xong, ông Tần vội vàng tới, ngó đầu nhìn Bảy Bảy đang say giấc ở trong chăn.

Bảy Bảy mới vừa ăn sữa, lúc này ngủ cũng thoang thoảng hương vị ngọt ngào.

Ông Tần trìu mến sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Bảy Bảy, vô cùng yêu thích mà tán dương: "Thằng cu này dáng dấp đẹp mắt, tương lai ấy à, chắc chắn sẽ là một đứa trẻ đẹp trai như hai ông bô của nó.

Nào, cụ ông cho cháu một bao tiền lì xì, của ít tấm lòng nhiều."
Ông Tần lấy ra túi tiền đã chuẩn bị trước từ trong túi, một trăm tệ được cuốn bằng giấy đỏ bị nhét vào cổ áo của Bảy Bảy.

Quách Tĩnh Tĩnh thấy thế thì vội vàng nói: "Ông ơi, tiền này ông lấy lại đi, bọn cháu không thể nhận được đâu."
Trương Thanh vừa nghe ông Tần cho bao lì xì, vội cầm lấy tiền kia lên, nhét lại túi cho ông.
"Bác Tần, không phải đã nói rồi sao? Không phải bác nói tới ăn bữa cơm sao? Không cho bác làm thế đâu.

Trong điện thoại đã nói rõ rồi, bác không thể lật lọng được."
Ông Tần sống chết cũng không chịu nhận, về sau thì hung dữ nói: "Tụi bây có phải chê bác tiền ít không? Bác đây không có tiền đồ, trên người cũng không có tiền gì, nếu như bây chê thì bác lấy về, rượu mừng này bác cũng chẳng có mặt mũi mà uống."
Ông vừa nói như vậy còn ai dám động nữa.

Ông Tần hừ hừ, vừa nhét tiền trở lại vừa nói với Bảy Bảy: "Vẫn là bảo bảo của cụ ngoan, chẳng chê cụ có đúng không nào?"
Bảy Bảy ngủ như con heo nhỏ dĩ nhiên sẽ không mảy may phản ứng.
Bên này vừa mới nói được đôi câu thì ngoài sân lại có người đến.

Lần này có rất nhiều người tới, là một nhà Quách Tử Hoa, ba người cùng nhau vào phòng.


Quách Tiểu Niên là một cái tên lửa, lại vô cùng quen thuộc nơi này, không cần ai đưa đi mà tự vọt vào phòng Quách Tĩnh Tĩnh.
"Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh, con muốn xem em trai nhỏ, em trai con đang ở chỗ nào?"
"Tiểu Niên! Không cho phép con không lễ phép như vậy!"
Quách Tử Hoa lanh tay lẹ mắt kéo cổ áo Quách Tiểu Niên, hung dữ dạy dỗ nhóc.

Phương Hoài Minh có biết ông Tần, từ lúc nhập học tới giờ đều là y đưa đón Quách Tiểu Niên đi học, chỉ là y không biết quan hệ giữa ông Tần và Quách Tĩnh Tĩnh lại tốt như thế.

Thấy ông ở đây, y bèn cất tiếng chào, sau đó nhắc Quách Tiểu Niên cũng chào một tiếng.
"Xin chào ông Tần ạ".
"Ai, Tiểu Niên à, về từ kinh thành đó à?"
"Đúng vậy, ông nội, nửa đêm hôm qua con mới tới nhà, hôm nay tới thăm Tĩnh Tĩnh, ngày mai con sẽ đi học." Quách Tiểu Niên bây giờ không nghịch ngợm càn quấy như trước nữa, mặc dù vẫn cả ngày không ngồi yên nổi nhưng bởi vì nhóc lễ phép nên đã từ nghịch ngợm biến thành hoạt bát trong lòng mọi người.

Bên trong hai từ này không có gì khác nhau nhưng trên mặt thì hoàn toàn không phải cùng một ý.
" Được, đứa trẻ ngoan." Quả nhiên, ông Tần cũng gật đầu khen nhóc.
Quách Tử Hoa vừa nhìn thấy Bảy Bảy là tình thương của mẹ lại trỗi dậy, chả thèm chú ý tới con trai nữa mà ngồi xuống bên mép giường, mặt đầy thán phục: "Thật là đáng yêu, Tĩnh Tĩnh, để chị ôm một chút có được không?"
Quách Tĩnh Tĩnh gật đầu cười, đưa Bảy Bảy tới.

Quách Tử Hoa đầy kích động nhận lấy Bảy Bảy ôm vào trong ngực, hai mắt sáng rực.

Cô quay đầu nói với Phương Hoài Minh: "Đáng yêu không anh? Mắt với miệng giống Phạm Hành nhỉ?"
Phương Hoài Minh tất nhiên cười gật đầu liên tục, dẫu sao từ trước đến giờ y đều là một người chồng cực kì sủng vợ.
Quách Tử Hoa từ trong túi lấy ta một bao tiền lì xì, nhét vào trong cổ áo trước ngực Bảy Bảy.
"Đây là bao tiền lì xì bác cho, hy vọng Bảy Bảy của chúng ta có thể lớn lên khỏe mạnh nha."
"Đây là của anh." Phương Hoài Minh cũng cầm lấy ví tiền, kín đáo đưa cho Bảy Bảy.
Quách Tĩnh Tĩnh vội vàng nói: "Không cần như vậy đâu, chị Hoa, chị với anh Minh sao lại tách riêng thế?"
"Đây là quy củ có hiểu không? Từ đời này qua đời khác đều là như vậy, không phải một mình nhà anh chị mới thế đâu." Quách Tử Hoa đẩy tay Quách Tĩnh Tĩnh tay, không để cho cậu trả bao lì xì lại.
Quách Tiểu Niên thấy ba mẹ mình đều có bao lì xì, cũng lấy một cái bao đỏ từ trong túi ra.

Nhóc lùn một mẩu, xung quanh Bảy Bảy đều bị mọi người bao lấy, nhóc chỉ có thể nhoài đầu chui vào trong.
"Còn có con còn có con, con cũng phải cho em trai bao lì xì."
Quách Tiểu Niên chen tới, nhét bao lì xì vào trong mấy ngón tay đang cuộn tròn của Bảy Bảy, cất cao giọng nói: "Hy vọng em trai lớn lên mỗi lần thi đều có thể được một trăm điểm, sau đó chờ bọn con trưởng thành rồi thì bọn con có thể kết hôn với nhau!"
"Phụt!"
Dương Tuyền đứng ở ngoài cửa sổ vừa uống một hớp trà cho đỡ khô mồm khô miệng đã lập tức phun hết lên kính cửa sổ..