Nhà Có Chính Thê

Chương 262: Thổ Hào Tới





(*) thổ hào: Phú hào địa chủ có quyền thế ở nông thôn, trong xã hội cũ.
Trương Thanh ở cửa tiểu khu đón Trương Thị cùng Trương Vu Kiều, Dương Tuyền chủ động giúp bà lão xách hành lý, đi theo phía sau bọn họ ngoan ngoãn làm nền.

Lần này Trương Quốc Phú không tới, nói là không mặt mũi mà tới cho nên ở lại giúp Trương Vu Kiều coi tiệm.

Trương Thanh vẫn gọi điện cho Trương Quốc Phú, nói đôi ba lời khiến ông cụ dễ chịu.
Trương Thị nói với y: "Con hiếu thuận với lão đó làm gì? Để lão đó suy nghĩ lại về những gì mình đã làm đi.

Lão già hồ đồ, chẳng biết phân biệt tốt xấu."
Trương Thanh nắm lấy đầu vai Trương Thị, nói: "Mẹ, ba cũng là quan tâm quá bị loạn, trong lòng ba cũng không nỡ bỏ con, con biết mà."
Trương Thị thở dài, cảm khái vỗ lên cánh tay Trương Thanh.

Trương Vu Kiều nghe Trương Thanh nói những lời này, càng ngày càng hiểu Trương Thị tại sao lại thích Trương Thanh như thế.
Trước khi từ Nam Kinh trở về, Trương Thị còn khuyên Trương Quốc Phú cùng nhau tới.

Trương Quốc Phú nói không có mặt mũi để trở về, Trương Thị nói với lão Trương Thanh sẽ không so đo những chuyện đó, có điều lúc ấy Trương Quốc Phú nói: Chính vì A Thanh không so đo nên tôi mới càng cảm thấy không có mặt mũi.
Trương Thị quay đầu nói với Trương Thanh như vậy, thật ra thì cũng là trá hình giúp Trương Quốc Phú.

Trương Vu Kiều hiểu tâm trạng này, như vậy giống như khi còn bé Diệp Phi làm vỡ chậu hoa nhà hàng xóm, nàng ở ngay trước hàng xóm mặt đánh mông Diệp Phi thật ra thì cũng là vì không hy vọng hàng xóm vì vậy mà chán ghét Diệp Phi nghịch ngợm.
Mà Trương Thanh nói như thế đã biểu đạt rõ ràng với bà rằng bản thân không so đo, đã thế còn gọi điện cho Trương Quốc Phú, nói lời nói kia để trấn an Trương Quốc Phú.

Có được một đứa con trai tri kỷ, hiểu chuyện như thế, người làm mẹ nào sẽ không thích chứ? Vừa nói đã đến tiểu khu, Trương Thị bước vào sân, nhìn chung quanh một chút, liên tục nói: "Phòng này tốt, còn có một cái sân, dễ chịu thoải mái, tốt hơn nhà Vu Kiều nhiều.

Nhà nó mỗi ngày đều phải ngồi thang máy gì đó, làm mẹ choáng hết cả đầu."
Trương Vu Kiều cười giỡn nói: "Phải, dù sao con có thế nào cũng không tốt bằng con trai của mẹ, được chưa?"
"Vốn dĩ là thế rồi." Trương Thị kéo tay Trương Thanh che chở con trai, "Tĩnh Tĩnh đâu? Ở trong phòng à? Mau dẫn mẹ đi xem một chút."
"Được."
Trương Thanh đưa Trương Thị cùng Trương Vu Kiều đi tới nhà, thật may bên này là phòng ngủ chính, có nhiều người tới nên có phần chật chội chen chúc, tuy nhiên vẫn đứng được.
Quách Tĩnh Tĩnh đã nghe thấy tiếng Trương Thị.

Lúc Trương Thị vào cửa nhà, cậu cũng đã đến cửa phòng, thấy Trương Thị bèn mở miệng trước kêu một tiếng: "Bà nội, cô ạ."
Trương Vu Kiều cũng cười gật đầu đáp lời.

Trương Thị kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh qua, hai mắt đục ngầu nhìn từ trên xuống dưới một lần.

" Tĩnh Tĩnh nhà ta là đứa trẻ ngoan ngoãn, tại sao lại phải gánh chịu cái tội lỗi này cơ chứ, bỗng dưng phải đi một chuyến tới quỷ môn quan.

Sao không nói với bà sớm hơn chút, để bà chăm sóc con."
Quách Tĩnh Tĩnh cười một tiếng, nắm tay Trương Thị ôn nhu nói: "Bà nội, con không có sao, con tốt vô cùng."
Trương Thị gật đầu: "Ừ rồi.

Bà nội đặt gà, trứng gà của mấy nhà cho con, họ có đưa tới đúng hạn không? Bà đã nói với họ rồi, nếu không đúng hạn, khi bà về sẽ tìm họ tính sổ."
"Đưa rồi ạ, gần đây một mình con ăn hết mấy con gà, bà xem con mập ra một vòng đây này."
"Con mập chỗ nào, bà nhìn thế là vừa đẹp", Trương Thị nhéo một cái lên tay Quách Tĩnh Tĩnh, "Trước kia tất cả đều là xương, bây giờ tốt quá ấy chứ? Không mập không mập, ai nói con mập? Tiểu Hạ nói à?"
Hạ Phạm Hành vội vàng nói: "Bà nội con giống bà mà, con cũng cảm thấy A Tĩnh mập tí mới tốt."
Trương Thị chăm chú nhìn Hạ Phạm Hành, trong điện thoại bà đã nghe Trương Thanh nói Hạ Phạm Hành chăm sóc Quách Tĩnh Tĩnh rất tốt, lúc nửa đêm còn nhìn thấy hắn ở phòng khách dỗ dành bé con, chỉ sợ làm phiền Quách Tĩnh Tĩnh ngủ.

Người ta thường nói bệnh lâu mới thấy được lòng người, lần này Quách Tĩnh Tĩnh ở cữ một tháng cũng đã gián tiếp khảo nghiệm Hạ Phạm Hành một phen.

Ngày hôm nay Trương Thị đã triệt để công nhận Hạ Phạm Hành, trước đây bà còn có chút khúc mắc gượng ép, lần này thì đã hoàn toàn không phản đối.
Trương Thị nhìn Hạ Phạm Hành, mặt mày hung dữ nói một câu: "Sao nó mập lên mà con lại gầy đi thế kia? Gà bà đặt không ít, bình thường con với ba con cũng ăn đi, sinh con hao tâm tốn sức nhưng cũng đừng khiến bản thân mệt mỏi quá, kẻo có lúc sụp đổ."
Hạ Phạm Hành nghe Trương Thị nói như vậy tất nhiên biết đây là ý gì.

Hắn gật đầu đáp: "Được ạ, bà nội." Quách Tiểu Niên đã từng ăn kẹo gạo lứt của Trương Thị cho nên khắc sâu ấn tượng về người bà này.

Nhóc cũng biết hôm nay có nhiều người tới như vậy đều là vì đến thăm Bảy Bảy.

Vì vậy nhóc đứng ở mép giường Bảy Bảy vẫy vẫy tay: "Cụ ơi, cụ ơi, mau đến xem em trai đi, em trai tỉnh rồi!"
"Thật sao? Mau để cho cụ nhìn trùng trùng của cụ nào." Trùng trùng là cách gọi ở nơi này, ý chính là chắt trai.
Trương Thị kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh, Quách Tĩnh Tĩnh đỡ bà đi xem Bảy Bảy.

Bảy Bảy thức dậy sau một giấc ngủ ngon,cho nên tâm tình rất tốt, hai mắt dáo dác chuyển động, cũng không biết đang nhìn cái gì mà hơi nhếch cái miệng nhỏ nhắn nằm ở đó, hai tay giơ lên như đang đầu hàng.
"Ai ôi, đứa nhỏ này trông mới đẹp mắt làm sao." Trương Vu Kiều than thở, từ trong túi cầm ra một phần bao lì xì, đặt ở dưới gối Bảy Bảy.

"Cụ bà cho bao tiền lì xì, tiểu bảo bối đừng chê ít nha.

Còn phần của cụ ông, chờ qua tết trở lại, cụ nói cụ sẽ đích thân cho con." Trương Thị khom người nhìn Bảy Bảy không nỡ dời mắt.

Quách Tĩnh Tĩnh đỡ bà ngồi xuống ở bên mép giường, Trương Thị cũng lấy hai bao lì xì ra từ túi.
"Cụ ông không tới không phải vì không thích con, cụ không tới chúng ta cũng không cần cụ tới, bao tiền lì xì đến là được, có phải hay không nào?"

Hai bao tiền lì xì đều được nhét vào trong bụng Bảy Bảy.

Bà vỗ nhẹ nhẹ, mặt đầy vui vẻ trên dưới sờ tay chân của bé, lải nhải: "Cha con biết chăm thật đất, nuôi con đến trắng trắng mập mập, được, tốt!"
Quách Tĩnh Tĩnh thấy bên trái có một bao tiền lì xì, bên phải một bao tiền lì xì, đặc biệt là Trương Thị tuổi đã già rồi, ngày thường bà và Trương Quốc Phú không nỡ ăn không nỡ tiêu, bây giờ lại cho Bảy Bảy hai bao lì xì, sao cậu có thể chấp nhận được.

Cậu vừa mới khom người muốn trả lời bao lì xì cho Trương Thị, Hạ Phạm Hành đã đưa tay kéo cậu một cái.
Hạ Phạm Hành lui về sau một bước, dán vào Quách Tĩnh Tĩnh lỗ tai nhỏ giọng nói: "Đây là tấm lòng của bà, em mà trả về thì bà cũng sẽ nhét lại thôi.

Lôi lôi kéo kéo ngược lại còn khiến cho họ thương tâm, cho là em đang chê ít."
Quách Tĩnh Tĩnh gấp muốn chết.

Cậu không có ý kia, nhưng nếu như nhận rồi cậu sẽ thấy lương tâm bất an.
"Ngoan, anh biết em hiện đang suy nghĩ gì, chuyện này anh sẽ xử lý."
Trương Thanh cũng nghe thấy họ nói chuyện, bèn gật đầu nói: "A Tĩnh, không cần gấp, chuyện này con nghe Phạm Hành đi."
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi gật đầu một cái: "Được."
Hạ Phạm Hành khẽ mỉm cười, nắm tay Quách Tĩnh Tĩnh để cho cậu yên lòng.
Trong thôn có tập tục, nhà có chuyện vui, khách đến cửa nhất định phải chuẩn bị trà ngon và trứng luộc trong nước trà.

Có điều sinh con người ta không hay dùng trứng luộc trong nước trà mà thích dùng trứng gà đỏ.

Vào lúc này người nên tới cũng đã tới đầy đủ, người một nhà tụ tập ở trong sân nói chuyện phiếm.
Trương Vu Kiều như có có lời gì muốn nói, đi đi tới vỗ lưng Trương Thanh cùng vai Quách Tĩnh Tĩnh, gọi hai cha con qua một bên.

Trương Thị nhìn ba người họ đi tới khúc quanh, ánh mắt một mực không rời đi.
Trương Vu Kiều do dự, gọi người tới nhưng lại mãi không mở miệng.

Trương Thanh bèn nói: " Chị, có chuyện gì chị cứ nói thẳng đi."
Trương Vu Kiều giương mắt nhìn hai người bọn họ, từ trong túi lấy ra một bao lì xì, chép miệng nói: "Đây là Vu Hà bảo chị mang tới.

Nó nói nó rất xin lỗi các em, không có thể diện cầu xin các em tha thứ, chỉ đưa bao lì xì hi vọng các em nhất định nhận lấy, là một chút tâm ý của nó.

Có điều nếu các em không muốn nhận, chị sẽ trả về hộ cho em."

Trương Vu Kiều cũng không muốn miễn cưỡng.

Trương Thanh nhìn bao tiền lì xì kia không nhận mà quay đầu nhìn về phía Quách Tĩnh Tĩnh, nói: "Em nghe A Tĩnh." Quách Tĩnh Tĩnh nhấp mím môi, nói: "Cô, bao tiền lì xì này cháu không thể nhận, cũng không có gì mà tha thứ không tha thứ.

Cháu không nhận cũng không phải là còn hận chuyện này, cháu chỉ cảm thấy, đời này cháu và Trương Kỳ sẽ không lui tới nữa, càng không muốn dính líu gì với nhà Yamada.

Hôm nay nếu như cháu nhận phần nhân tình này, sau này cháu không có cách nào đổi lại, vậy thì không nhận là tốt hơn."
Trương Vu Kiều há miệng còn muốn nói điều gì đó, dẫu sao Trương Vu Hà là em trai nàng, giúp em trai nói hai câu lời khen cũng là đúng, nhưng mở miệng rồi lại không biết nói cái gì cho phải.
Quách Tĩnh Tĩnh lại nói tiếp một câu: "Có điều cô yên tâm, bà nội vẫn còn ở trên đời, cháu và ba cũng không hi vọng ông bà đau buồn.

Sau này thấy chú Ba, chỉ cần Trương Kỳ đừng đụng tới cháu, bọn cháu sẽ không đụng tới họ."
"Tĩnh Tĩnh, cháu xem cháu nói gì kìa, chuyện này cô biết là Trương Kỳ một mực tìm cháu gây phiền toái..."
"Cho nên bây giờ cháu không muốn chọc vào cậu ta, tận lực né nhau cho yên ổn."
Thấy thái độ kiên quyết trước sau như một này của Quách Tĩnh Tĩnh, Trương Vu Kiều biết bản thân có nói cái gì cũng đều vô dụng.

Nàng nghĩ lại, vẫn không nói chuyện Trương Vu Hà đã li dị với Yamada Eda, chỉ thu hồi bao tiền lì xì lại gật đầu nói: "Cô biết rồi, như vậy cô cầm tiền về cho chú Ba." Thật ra thì Quách Tĩnh Tĩnh hôm nay còn có thể kêu Trương Vu Hà một tiếng chú Ba đã đủ để Trương Vu Kiều biết, cho dù sau này thật sự đụng mặt thì mấy người Quách Tĩnh Tĩnh cũng sẽ không chĩa mũi nhọn vào Trương Vu Hà, như vậy thật ra thì cũng đã rất khá rồi.

Nếu như còn cầu xin hi vọng cái gì khác thì đó chính là bọn họ được voi đòi tiên
Gần mười giờ, bên này thu dọn sắp xếp một chút rồi tới khách sạn.

Qua mười một giờ chờ mang thức ăn lên, gần mười một giờ rưỡi mở tiệc, Quách Tử Chương cùng Dương Tuyền lái xe tới, cộng thêm Phương Hoài Minh tự có xe, nhiều xe như thế dư sức ngồi.
Lúc trước khi lên xe, Trương Thanh đi tới cửa tiểu khu nhìn mấy lần, Quách Tử Chương thấy thì đi tới hỏi y: "Ba, ba sao thế?"
Trương Thanh tỉnh hồn: "À, không có gì.

A Chương, cha con còn chưa có trở lại à? Tử Hoa đã về rồi, ông ấy còn chưa xong việc sao?" Quách Tử Chương cười ranh mãnh: "Ba, có phải ba nhớ cha không?"
"Ai, ai mà nhớ, chủ yếu là hôm nay có chuyện vui mà ông ấy lại không về, ba sợ A Tĩnh đau buồn trong lòng." Trương Thanh nghiêng đầu qua một bên, nói chuyện cũng lắp bắp.
"Tĩnh Tĩnh sẽ không so đo những chuyện này đâu.

Ba, ba phải nói ba nhớ cha, cha chắc chắn sẽ lập tức bay về ngay, ba có muốn thử một chút hay không?"
Nói xong anh thật sự đưa điện thoại di động tới trước mặt Trương Thanh.

Trương Thanh không để ý tới anh, mở cửa xe lên xe.
"Thật chả hiểu con đang nói gì, hừ!"
Quách Tử Chương thu điện thoại di động về, một bên cười haha, một bên vòng qua đầu xe ngồi vị trí kế bên người lái.

Khách sạn mà Hạ Phạm Hành đặt vốn là một khách sạn năm sao.

Khách sạn này không chỉ phục vụ tốt mà mùi vị món ăn cũng ngon, chủ yếu nhất là cảnh trí cũng tốt, ở ngay sát gần khu ngoại ô nhưng cách thành phố cũng không xa, giao thông xung quanh cũng thuận tiện.
Sau khách sạn là rừng cây um tùm xanh tốt, trên sườn núi còn trồng không ít mẫu đơn, hàng năm lúc mẫu đơn nở rộ cũng sẽ dẫn tới có nhóm du khách lớn; dưới chân núi là bể bơi ngoài trời, mùa này người tới bơi lội không nhiều lắm, về sau thời tiết nóng lên sẽ có thêm người.
Chuyện đặt khách sạn là Hạ Phạm Hành tổ chức, Trương Thanh không hỏi tới, bây giờ thấy Hạ Phạm Hành đặt khách sạn mắc như vậy, Trương Thanh cũng có chút choáng váng.

Quách Tĩnh Tĩnh trực tiếp nhỏ giọng hỏi hắn: "Làm sao anh đặt chỗ đắt thế?"
Hạ Phạm Hành cười một tiếng: "Lần này người bỏ tiền cũng không phải là anh, anh hoàn toàn dựa theo ý của đối phương, không yêu cầu là chỗ đắt tiền nhất, chỉ cần là chỗ đắt hơn."
Quách Tĩnh Tĩnh hết ý kiến, Dương Tuyền nghe xong, sáp tới gần hỏi: "Ai cơ? Giàu thế?"
Đang nói, cô gái phục vụ dẫn bọn họ cười khéo léo, nói cho bọn họ rằng đã đến bao gian, còn giúp họ mở cửa, khom người giơ tay lên tỏ ý mời họ vào.
Tốp người vào trong, chỉ thấy trong phòng lớn nguy nga lộng lẫy, ở khu ghế sa lon nghỉ ngơi có hai nhân vật có địa vị lớn, một người là Quách Dực, một người khác lại là Hạ lão gia.

Người giàu mà Dương Tuyền nói kia chính là Hạ lão gia.
"Tới rồi à?" Hạ lão gia đứng lên, đi tới chào hỏi.
Quách Dực cũng đứng lên đi tới.

Ánh mắt Trương Thanh nhìn Quách Dực rất phức tạp, thật sự là xen lẫn quá nhiều quá nhiều tâm trạng không có cách nào biểu đạt.

Trương Thanh đè nén run rẩy không ngừng được, Quách Dực nhìn y không chớp mắt, cười với Trương Thanh có chút phô trương, giống như chàng thanh niên năm đó đứng ở dưới cây hòe, vừa nồng nhiệt vừa quyết không chùn bước.
Trương Thanh có chút si ngốc nhìn ông, con tim như đang sôi trào đã bình tĩnh lại bằng một cách thần kỳ, cuối cùng nhìn Quách Dực, mím môi cười một tiếng.
Ba mươi năm chìm chìm nổi nổi, giờ khắc này bụi bặm đã rốt cuộc lắng xuống, may mắn là kết thúc lại tốt đẹp như thế.
Mọi người đã giới thiệu lần lượt với Hạ lão gia một lần, vào lúc này cuối cùng cũng được ôm chắt trai mà bản thân ngày đêm mong nhớ vào lòng, lão gia yêu thích không nỡ buông tay.

Hạ Phạm Hành biết ông đi đứng không tốt nên muốn ôm Bảy Bảy về lại, lão gia lại không vui.
"Trông này mai sau lớn lên anh tuấn phải biết, giống y như ông lúc còn trẻ."
Lão gia nói như vậy không phải do yêu ai yêu cả đường đi mà là Bảy Bảy lớn lên giống Hạ Phạm Hành, Hạ gia bao gồm Hạ lão gia, Hạ Khải Minh, còn có Hạ Phạm Hành như được di truyền, mắt thuộc loại khóe mắt nhỏ dài, mắt hai mí không đậm không mờ, có chút giống mắt hồ ly nhưng không hề yêu mị, ngược lại còn mang theo sự sắc bén cùng khôn khéo của thương nhân.

Bảy Bảy mặc dù còn nhỏ nhưng đôi mắt này ai nhìn cũng bảo đúc từ khuôn Hạ Phạm Hành mà ra, trừ Trương Thanh.
Lão gia nói như vậy, Quách Tử Hoa cũng nói: "Đúng vậy, cháu vừa thấy Bảy Bảy đã biết lớn lên sẽ giống Hạ Phạm Hành, nhưng mà cái mũi lại giống Tĩnh Tĩnh."
Lão gia theo lời Quách Tử Hoa nhìn một chút, sau đó ngẩng đầu nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Ừm, mũi thằng bé giống như con đấy Tĩnh Tĩnh, tiệc đầy tháng của thằng nhỏ làm ở chỗ này thật ủy khuất cháu rồi."
Ý của Hạ lão gia là, tiệc đầy tháng của chắt trai làm sao lại là phô trương lãng phí được?
Quách Tĩnh Tĩnh cũng nhìn ra lão gia thật sự cảm thấy bản thân thiếu nợ, từ khi nghe nói về câu chuyện giữa ba Hạ Phạm Hành và chú, đối với Hạ lão gia, Quách Tĩnh Tĩnh từ đầu đến cuối đều có chút đồng tình.

Cậu cũng không muốn thấy ông cụ như vậy, bèn lắc đầu một cái nói: "Ông đừng nói thế, ông tặng lễ vật đối với Bảy Bảy mà nói đã là tiệc đầy tháng trọng thể nhất rồi."
Quách Tĩnh Tĩnh nói như vậy, ngay cả Quách Tử Chương vũng có chút kinh ngạc.

Anh nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, con ngươi khẽ nhếch.

Hạ lão gia bởi vì những lời này mà ánh mắt bắt đầu ửng đỏ.
Ông g đầu, hồi lâu sau mới nói: "Các cháu có thể hiểu được là tốt rồi, hiểu được là tốt rồi."
Hạ Phạm Hành nhìn lão gia, nghiêm mặt nói: "Ông nội, bây giờ thằng bé còn nhỏ, cháu cũng không hy vọng công khai quá sớm, sẽ rước lấy bất tiện phiền toái cho hai ba con.

Có điều con trai của cháu cháu cũng tuyệt sẽ không giấu giếm, sau chuyện này mặc cho người khác tứ ý nghi kỵ, chờ con cháu đầy tuổi cháu dĩ nhiên sẽ công khai thân phận của nó."
Hạ Phạm Hành trên danh nghĩa là con trai Đường Hồng Lan, nhưng có rất nhiều người biết chuyện riêng, khi còn bé hoặc nhiều hoặc ít cũng nghe được không ít lời ong tiếng ve, sau này hắn vào công ty cũng là dùng thực lực tạo ra địa vị và quyền thế ngày hôm nay, cho nên hắn quyết không thể dễ dàng để cho Quách Tĩnh Tĩnh và con mình phải chịu dù chỉ là một chút ủy khuất.
Hạ lão gia dĩ nhiên biết ý trong lời nói của hắn, mím môi gật đầu rồi nói: "Đây là dĩ nhiên, chắt trai của Hạ gia ta tất nhiên là vàng là bạc rồi.".