Quách Tĩnh Tĩnh ngồi tại chỗ, cảm giác ngồi trên ghế rất không thoải mái.
Hoàn cảnh ưu nhã, nhạc ưu mỹ êm dịu, ngay cả khúc quanh của hiệu ăn cũng vô cùng tinh xảo, đây cũng không phải là hiệu ăn Hạ Phạm Hành chọn mà là Trương Kỳ chọn. Lúc đi ngang qua cửa Trương Kỳ gọi cũng không gọi đã đi vào, trợn to mắt nhìn một chút liền nói: "Chọn chỗ này đi, em thích loại đại lợi phong tình này, chúng ta ở nơi này ăn có được hay không? Địa điểm đẹp như vậy đồ ăn cũng sẽ rất ngon.”
Thật ra thì Quách Tĩnh Tĩnh vẫn cảm thấy chỗ nào càng đẹp thì đồ ăn lại càng đắt và khó ăn!
Có điều Trương Kỳ mặc dù dùng là câu hỏi nhưng khi phục vụ tới hỏi đi mấy người cậu ta lập tức nói ba người, sau đó cùng người ta đi vào trong. Quách Tĩnh Tĩnh không có biện pháp nào chỉ có thể đuổi theo. Hạ Phạm Hành đi tới bên người cậu nhỏ giọng nói một câu: "Chờ lát nữa em xem tôi làm như nào nhé, cứ học theo tôi."
Hạ Phạm Hành không có ngăn cản quyết định này mà hắn lại gọi điện thoại hủy bỏ hiệu ăn đã hẹn trước. Hắn không phải muốn thay đổi Quách Tĩnh Tĩnh, chẳng qua là mấy chuyện thường tình này để cho Quách Tĩnh Tĩnh tiếp xúc sớm một chút cũng không có hại gì.
Hai người chung một chỗ, thỉnh thoảng đi ăn bữa ăn tây, uống chút rượu đỏ cũng sẽ là một chuyện rất lãng mạn.
Cho nên bây giờ, bọn họ đang ngồi ở hiệu ăn mà Quách Tĩnh Tĩnh không có cách nào gọi tên, chờ đợi bữa trưa đến.
Lúc bữa trưa được dọn lên, Quách Tĩnh Tĩnh bởi vì phân lượng kia mà cau mày, quả nhiên ăn không đủ no mà. Hạ Phạm Hành nhìn thấy, cúi đầu giương lên khóe miệng, tiếp đó hắn bắt đầu sử dụng chén đĩa. Động tác của hắn rất chậm, một bên làm một bên ngẩng đầu nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, nếu như phát hiện cậu chậm nửa nhịp so với mình hắn sẽ thoáng dừng lại để chờ cậu.
Quách Tĩnh Tĩnh cũng không đần, đã dạy tới trình độ này rồi cậu làm sao còn không học được nhưng lúc cắt thịt bò, tiếng dao chạm vào đĩa vẫn kêu rất vang.
Trương Kỳ một mực quan sát chú ý hành động của hai người, đầu tiên cậu ta còn cảm thấy tò mò vì động tác chậm rãi của Hạ Phạm Hành nhưng khi cậu ta phát hiện mục đích của hắn thì phần thịt bò trước mặt cũng bị cậu ta cắt nát.
Đáng ghét, người này rõ ràng cũng có một mặt ôn nhu vậy tại sao lại chỉ dành cho anh cậu ta mà không dành cho cậu ta chứ!
Vừa vặn lúc này lưỡi dao Quách Tĩnh Tĩnh chạm vào đĩa, thanh âm kia không tính là thật khó nghe nhưng đối với vài người mà nói thì sẽ không nhịn được nổi da gà, Trương Kỳ vừa vặn chính là một người trong số đó. Cậu ta tóc gáy đều dựng hết cả lên, không dối gạt nhìn Quách Tĩnh Tĩnh nói: " Anh, anh làm gì thế? Như vậy rất mất thể diện đấy. Anh ngay cả dao nĩa cũng không biết dùng à?"
Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu, cảm thấy Trương Kỳ rất quái lạ. Cậu có biết dùng hay không liên quan gì đến cậu ta?
"Không sao, " Hạ Phạm Hành ôn nhu nói, "Có muốn anh gọi giúp em một đôi đũa hay không? Không ai quy định ăn bít tết thì phải dùng dao nĩa cả.”
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Hạ Phạm Hành, trong mắt đối phương đều là khích lệ cùng bao dung. Cậu dám khẳng định nếu như cậu thật sự muốn dùng đũa người này nhất định sẽ cùng dùng với cậu. Nghĩ một chút cuối cùng Quách Tĩnh Tĩnh lắc đầu nói: "Không cần, anh động tác chậm một chút, tôi học theo anh là được. Vừa rồi là tôi vô tình."
Cậu nói như vậy, nụ cười trong mắt Hạ Phạm Hành càng thêm sâu lắng, thanh âm ấm áp trả lời một câu “được” liền tiếp tục cắt thịt bò bít tết trong đĩa, hơn nữa còn nhỏ giọng nói rõ cho Quách Tĩnh Tĩnh.
Thanh âm Hạ Phạm Hành rất trầm thấp, biểu tình cũng hết sức tự nhiên, cho dù là đi qua người bọn họ cũng không nghe được, còn nghĩ bọn họ chẳng qua là đang nói chuyện trời đất mà thôi.
Trương Kỳ không biết Hạ Phạm Hành có phải đang cố tình nhằm vào cậu ta hay không, rõ ràng bữa cơm này cậu ta là chủ phương nhưng bây giờ lại cảm thấy mình thành đồ dư thừa tồn tại. Trương Kỳ dùng sức buông xuống chén đĩa, cạch một tiếng, nửa số người trong hiệu ăn cũng nhìn qua bên này.
Hạ Phạm Hành không ngẩng đầu, không nóng không lạnh nói một câu: "Đừng ở những chỗ như này làm chuyện mất mặt."
Mặt Trương Kỳ trong nháy mắt đỏ lên. Cậu ta hít sâu mấy cái, dầu gì cậu ta cũng biết đây là nơi công cộng nên cũng không giở trò nữa, chẳng qua là quay đầu nháy mắt với Quách Tĩnh Tĩnh. Quách Tĩnh Tĩnh là một học sinh giỏi, vào lúc này còn đang cố gắng cắt nửa khối thịt bò bít tết còn dư, căn bản không rảnh mà chú ý tới cậu ta.
Mắt Trương Kỳ cũng sắp rút gân rồi, không biết làm thế nào với Quách Tĩnh Tĩnh một mực không ngẩng đầu lên. Trương Kỳ nóng nảy, nhấc chân ở dưới bàn đá Quách Tĩnh Tĩnh.
Thừa dịp Quách Tĩnh Tĩnh ngẩng đầu nhìn cậu ta, Trương Kỳ cắn răng cười, hàm hồ nói: " Anh, chúng ta nói xong rồi..."
Quách Tĩnh Tĩnh lúc này mới nhớ tới trước khi ra cửa Trương Kỳ đã nói qua với cậu, một hồi lúc ăn cơm để cho cậu ta đi trước, cậu ta thay đổi chủ ý, không cần Quách Tĩnh Tĩnh giúp cậu ta cầu tha thứ nữa, chính cậu ta tự nói chuyện riêng với Hạ Phạm Hành đi.
Quách Tĩnh Tĩnh nhìn thịt bò bít tết trước mặt còn lại một chút, liền nói với Trương Kỳ: " Chờ tôi ăn xong đã."
Trương Kỳ trợn mắt há mồm nhìn Quách Tĩnh Tĩnh, người này lại... Thật sự bắt đầu ăn, hơn nữa rõ ràng đẩy nhanh tốc độ. Trương Kỳ đảo cặp mắt trắng dã, nói thật ra cậu ta thật sự có chút xem thường Quách Tĩnh Tĩnh. Mặc như vậy tới hiệu ăn tây cũng đã đủ làm cho người ta câm nín rồi, bây giờ thậm chí ngay cả một miếng thịt bò bít tết nhỏ cũng không buông tha. Trong quan niệm của Trương Kỳ, phải để đồ ăn dư lại một nửa thì mới không để cho người khác xem thường.
Quách Tĩnh Tĩnh như vậy quả thực có chút khó coi.
Trương Kỳ kiềm chế chờ Quách Tĩnh Tĩnh đem thịt bò bít tết ăn xong, nhìn chằm chằm cậu ăn miếng cuối cùng vào miệng, trên mặt nặn ra nụ cười hỏi: " Anh, anh ăn xong rồi sao?"
"Xong rồi." Quách Tĩnh Tĩnh lau miệng, đứng lên nói: "Tôi còn có việc, đi trước đây, hai người từ từ ăn."
Nói xong xoay người rời đi, Hạ Phạm Hành vừa muốn đuổi theo thì Trương Kỳ một tay đè lại trên mu bàn tay hắn, năm ngón tay dùng sức, ngước mắt nhìn Hạ Phạm Hành nhu mì nói: "Phạm Hành anh chờ một chút, em có lời muốn nói với anh."
Hạ Phạm Hành ánh mắt có chút lạnh lẽo, thu hồi lại bước chân, híp mắt nói: "Vừa vặn, tôi cũng có lời muốn nói với cậu."
Trương Kỳ cúi đầu mặt đầy thẹn thùng: "Có thật không? Vậy..."
"Cậu nói trước đi." Hạ Phạm Hành không đợi cậu ta nói xong đã lên tiếng cắt đứt.
Trương Kỳ cũng không có ý kiến, chớp mắt nhìn, khéo léo gật đầu một cái.
" Ừ, vậy... Vậy em nói trước. Anh Phạm Hành, thật ra thì ta từ lần đầu tiên nhìn thấy anh em đã thích anh rồi. Anh hoàn toàn phù hợp với hình mẫu bạn trai trong lòng em, hơn nữa em biết anh cũng thích nam nhân đúng không? Anh Phạm Hành, em chưa từng thích qua người khác, anh... Anh là người đàn ông đầu tiên của em. Em bảo đảm, em sau này nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời anh, nhất định sẽ không làm loạn, em nhất định sẽ làm một người vợ tốt của anh có được hay không?"
Trương Kỳ nói càng về sau, thanh âm cũng trở nên ngọt ngào, một tiếng "vợ" bản thân cũng thẹn thùng không dứt, cúi đầu nắm đầu ngón tay, mặt đầy hạnh phúc như thể một giây kế tiếp Hạ Phạm Hành cũng sẽ bày tỏ như thế với cậu ta vậy.
"Được rồi, em nói xong rồi. Anh Phạm Hành, anh muốn nói gì với em nào?"
Sắc mặt Hạ Phạm Hành như thường, không có ngạc nhiên mừng rỡ cũng không có tức giận. Trương Kỳ len lén quan sát hắn, không hiểu hắn trong lòng đang suy nghĩ gì, chỉ là chờ một hồi rồi mà Hạ Phạm Hành vẫn không có lên tiếng, Trương Kỳ cắn cắn môi.
"Anh Phạm Hành? Anh... Anh tại sao không nói chuyện?"
"Tôi đang suy nghĩ, " Hạ Phạm Hành lên tiếng, thanh âm giống như biểu tình trên mặt của hắn vậy, không có chút nào phập phồng.
"Suy nghĩ gì?" Trương Kỳ cuống cuồng hỏi.
"Tôi đang suy nghĩ, cậu rốt cuộc lấy can đảm từ đâu ra để nói với tôi những thứ này.”
Hạ Phạm Hành nhếch lên khóe miệng, nụ cười không chạm được tới đáy mắt, thậm chí có thể nói là hết sức lạnh lùng.
Trương Kỳ không biết ý của lời này là gì, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn Hạ Phạm Hành lẩm bẩm: "Cái gì..."
"Thái độ của tôi chẳng lẽ còn chưa đủ rõ ràng sao?" Hạ Phạm Hành hơi nghiêng người về phía trước, ánh mắt nhìn Trương Kỳ sâu không thấy đáy, "Tôi đối với cậu có thể nói là cực kỳ không thích, cậu không nhìn ra được sao? Nhớ tôi lần đầu tiên ở trước mặt Đường Đại Nghiệp nói cậu thế nào không? Tôi đối với cậu không có hứng thú, trước kia không có, bây giờ không có, tương lai... Càng không thể nào."
Hạ Phạm Hành nói xong, vẫy tay với nhân viên phục vụ ở cách đó không xa, vừa lấy bóp ra vừa nói: "Bữa này coi như tôi trả, dù sao sau này hẳn sẽ không còn cơ hội như vậy nữa, không phải sao?"
Trả tiền xong Hạ Phạm Hành không thèm quay đầu lại mà rời khỏi hiệu ăn.
Hạ Phạm Hành vừa đi, Trương Kỳ liền đập li nước nóng trong tay, mặt đen như đáy nồi, ánh mắt đỏ ngầu hằn lên tia máu.
"Hạ Phạm Hành! Đồ khốn kiếp!"
Hạ Phạm Hành ở trước mặt cậu ta quả thật không tính là người tốt nhưng hắn lại là loại người như vậy.
Hắn lái xe dọc theo hiệu ăn vòng quanh mấy vòng, rốt cuộc nhìn thấy bóng người quen thuộc qua cửa kính của một quán ăn nhỏ.
Nhìn người nọ vùi đầu ăn cơm xào trứng ở trong chén đã thấy đáy, Hạ Phạm Hành đột nhiên cảm giác được áp lực trên vai mình có chút nặng nề. Xem ra hắn phải cố gắng kiếm tiền nếu không thật thì chắc không nuôi nổi người này mất.
Hạ Phạm Hành vừa đi vào trong tiệm, cơ hồ tất cả mọi người ánh mắt đều bị hấp dẫn. Đành chịu thôi, cái bộ dáng này quả thực không giống như loại người sẽ xuất hiện ở kiểu tiệm bán đồ ăn nhanh này, ngay cả bà chủ mặc tạp dề cầm thực đơn để chào khách cũng ngẩn ngơ tại chỗ, không dám tiến lên hỏi.
Nhưng trong tiệm này còn có một người từ đầu đến cuối cũng không nhìn về bên này, đó chính là Quách Tĩnh Tĩnh đang đưa lưng về phía Hạ Phạm Hành ăn hăng say. Cậu từ khi bắt đầu, đầu cũng chưa từng ngẩng lên khiến cho Hạ Phạm Hành có chút hoài nghi, chén cơm xào trứng kia có thực sự ăn ngon hay không? Làm sao lại có thể say mê như vậy chứ?
Hạ Phạm Hành khẽ cười cười, đi tới bên Quách Tĩnh Tĩnh, kéo ghế ra ngồi đối diện với Quách Tĩnh Tĩnh. Có người ngồi xuống đối diện Quách Tĩnh Tĩnh không thể nào không có cảm giác, cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Phạm Hành, cũng không quá bất ngờ người này tại sao lại ở nơi này. Cậu nuốt xuống miếng cơm cuối cùng trong miệng liền hỏi: "Hai người nói xong rồi à? Trương Kỳ đâu?"
Hạ Phạm Hành bị thái độ này của cậu gợi lên lòng hiếu kỳ, nén cười hỏi: "Em biết tôi sẽ đến tìm em à?"
Quách Tĩnh Tĩnh do dự một chút, nói: "Không biết."
Đó chính là biết.
Hạ Phạm Hành lại hỏi cậu: "Em làm sao biết tôi sẽ đến tìm em?"
Quách Tĩnh Tĩnh biết lời nói dối của mình bị vạch trần, cậu gãi gãi mặt tùy tiện tìm một cái cớ nói: "Tôi đón xe không đủ tiền." Thật ra thì cậu cũng không hiểu tại sao nhưng là trong lòng rất khẳng định Hạ Phạm Hành sẽ trở lại tìm cậu cho nên cậu cũng không đi xa hiệu ăn.
Hạ Phạm Hành tùy cậu vậy, không nói thì không nói đi, bất đắc dĩ vuốt trán, không còn cách nào khác nói: "Em còn dám bỏ tôi đi trước.”
Quách Tĩnh Tĩnh liền nói: "Trương Kỳ muốn nói chuyện với anh, cậu ta không hy vọng tôi ở lại. Tôi chỉ là muốn chờ các người trò chuyện xong thì tôi sẽ gọi cho anh nói một tiếng, không nghĩ tới hai người trò chuyện nhanh như vậy." Cơm cậu còn chưa ăn xong đâu.
Hạ Phạm Hành không có nói cho cậu biết Trương Kỳ nói với hắn cái gì, hắn sẽ không ngây thơ cho rằng loại phương thức này sẽ làm cho Quách Tĩnh Tĩnh có cảm giác nguy cơ. Hơn nữa có thể khẳng định nếu như hắn thật sự nói chuyện này ra Quách Tĩnh Tĩnh sẽ chỉ càng tỏ ra hời hợt với hắn. Quách Tĩnh Tĩnh người này nguyên tắc quá mạnh mẽ, vô luận là phương diện nào cũng đều vậy. Nếu hắn nói thật Quách Tĩnh Tĩnh sẽ chỉ cho rằng hắn thật sự có ý với Trương Kỳ.
Không thể không nói Hạ Phạm Hành có lúc thật sự rất hiểu Quách Tĩnh Tĩnh.
Hạ Phạm Hành thấy Quách Tĩnh Tĩnh ăn cơm xong ngồi ở đằng kia gật gà gật gù, đoán chắc cậu buổi sáng lại ngủ không ngon, đưa tay kéo cổ tay Quách Tĩnh Tĩnh nói: "Đi thôi, anh đưa em về."
" Ừ, Trương Kỳ thì sao?"
"Cậu ta bây giờ chắc cũng không muốn ngồi xe của tôi."
"Các người gây gổ?"
"Không có, chúng tôi cho tới bây giờ cũng không có bất kỳ liên hệ nào, có thể ồn ào cái gì đây?"
Lúc Hạ Phạm Hành nói như vậy, trong lòng Quách Tĩnh Tĩnh thật ra có chút cao hứng.