Quách Tiểu Niên lắc chân nhìn Quách Tĩnh Tĩnh ngồi ở một bên. Hôm nay lại trời mưa, hơn nữa lại còn mưa vào lúc tan học, bạn nhỏ năm thứ nhất ngồi ở chỗ ngồi chờ gia trưởng tới đón, Quách Tiểu Niên ngồi ở bên cạnh Quách Tĩnh Tĩnh giúp gọi tên.
"Tĩnh Tĩnh, thầy không vui sao?"
Không biết từ lúc nào mà Quách Tiểu Niên âm thầm không kêu Thầy Quách nữa, đổi kêu Tĩnh Tĩnh luôn. Quách Tĩnh Tĩnh cũng định bảo nhóc sửa lại nhưng Quách Tiểu Niên lại lý sự, cái gọi là vừa là thầy vừa là bạn chính là nói khi đi học là thầy, tan lớp liền là bạn, giữa bạn thì phải gọi tên chứ.
Quách Tĩnh Tĩnh không nói nổi, cũng không biết nhóc học được mấy thứ không chính đáng này từ nơi nào.
Vào lúc này bị hỏi có phải không vui hay không, Quách Tĩnh Tĩnh suy nghĩ một chút liền nói: "Có chút."
"Vậy thầy tại sao không vui a?" Quách Tiểu Niên hít hít nước mũi, gần đây thời tiết lạnh quá nên nhóc luôn chảy nước mũi, thật đáng ghét. Quách Tĩnh Tĩnh nhìn Quách Tiểu Niên, dừng một chút mới nói: "Quách Tiểu Niên..."
"Bây giờ thầy có thể gọi con là Tiểu Niên, chúng ta là bạn mà." Quách Tiểu Niên mặt đầy nghiêm túc.
"... Tiểu Niên, nếu như con nói chuyện làm tổn thương ông nội con.."
" Sẽ không, ông nội con mặt dày nên không tức giận đâu." (cháu với chả chắt =)))
Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy mình lại đi tâm sự với một đứa trẻ con đúng là tự tìm rắc rối vào người.
"Tĩnh Tĩnh, thầy tiếp tục đi chứ, tại sao lại không nói?"
Quách Tĩnh Tĩnh lựa chọn im lặng.
"Quách Tiểu Niên." Ngoài cửa có người đẩy cửa đi vào, là Quách Tử Chương.
"Cậu!"
Quách Tiểu Niên vừa thấy Quách Tử Chương lập tức từ băng ghế nhảy xuống.
"Xin chào thầy Quách, " Quách Tử Chương lịch sự chào hỏi cùng Quách Tĩnh Tĩnh, bàn tay đặt lên đỉnh đầu Quách Tiểu Niên nói: "Tạm biệt thầy đi, chúng ta phải về nhà rồi."
"Không được." Quách Tiểu Niên lắc đầu, hất tay Quách Tử Chương ra, đi tới trước mặt Quách Tĩnh Tĩnh kéo tay cậu hết sức thận trọng nói: "Con còn đang khuyên bảo Tĩnh Tĩnh, Tĩnh Tĩnh gặp phải chuyện không vui, cậu chờ con một chút, con bồi Tĩnh Tĩnh trò chuyện xong rồi sẽ cùng cậu về nhà.”
Quách Tử Chương một bên nín cười một bên khoát tay: "Được được được, vậy con bồi... Tĩnh Tĩnh nói chuyện phiếm đi, cậu giúp con trông bạn nhỏ." Quách Tĩnh Tĩnh cảm thấy Quách Tử Chương nhất định là cố ý! Hai tiếng "Tĩnh Tĩnh" kia làm sao cũng nghe như “Tịnh Tịnh”! Quách Tử Chương cảm thấy người này đùa thật vui, rõ ràng đang tức giận nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì, chỉ có một đôi mắt sáng vô cùng.
Quách Tử Chương đi tới bục giảng bên cạnh dựa vào, nói hỗ trợ trông bạn nhỏ đích thật là trông giúp.
Quách Tiểu Niên trở lại bên người Quách Tĩnh Tĩnh, đưa tay kéo tay Quách Tĩnh Tĩnh qua, hai bàn tay nhỏ bé nắm trên nắm dưới, một bộ biết tâm tư của chị nói: "Tĩnh Tĩnh, thầy nói đi. "
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi, phun ra một câu: "Thầy không có gì cả, con mau về nhà với cậu đi."
Quách Tiểu Niên không nghe ra khẩu khí thúc giục trong thanh âm Quách Tĩnh Tĩnh, trợn mắt tròn vo nói: "Vậy không được đâu, con đã nói phải bồi thầy tâm sự, con làm sao có thể đi trước được."
Ai nói muốn con phụng bồi bày tỏ tâm sự chứ!
"Tĩnh Tĩnh, thầy sao thế? Nhìn thầy sắc mặt cũng không tốt lắm, nhất định rất khó chịu phải không? Mỗi lần mẹ đánh con con cũng rất khó chịu, mẹ còn không cho con ăn kẹo trước khi ngủ nữa mà cứ ép con uống sữa bò. Con rõ ràng đã lớn vậy rồi mà, sữa bò đó là cho tiểu bảo bảo uống thôi, con giờ không muốn uống nữa! Con cảm thấy, con khẳng định mẹ không phải mẹ ruột của con..." (con với cái =))
Quách Tử Chương ở một bên dựng thẳng tai lên nghe lén không thể không lên tiếng nhắc nhở: "Quách Tiểu Niên, nói cái gì vậy."
Quách Tiểu Niên coi như không có nghe thấy, tiếp tục nói với Quách Tĩnh Tĩnh: "Sau đó có một ngày con nói với mẹ những lời này, mẹ con lúc ấy cũng tức tới phát khóc..."
"Sau đó a, mẹ không ép con uống sữa tươi nữa, nhưng mà cậu con xấu xa nhất. Cậu nói với con nếu như không uống sữa tươi sẽ không cao được." Quách Tiểu Niên ngẩng đầu nhìn vóc dáng Quách Tĩnh Tĩnh, "Con nếu như không uống sữa tươi thì trưởng thành cũng chỉ cao như Tĩnh Tĩnh ấy, nhưng con muốn cao như cậu con nên vì vậy con lại uống." (học với chả sinh =)))
"Khụ khụ." Quách Tử Chương che giấu ho khan hai tiếng, nhận được cái nhìn căm tức của cháu trai Quách Tử Chương liền làm một động tác kéo khóa ở trên miệng.
Quách Tĩnh Tĩnh tỉnh bơ đem đề tài của Quách Tiểu Niên kéo về: "Mẹ con tức đến khóc, sau đó thì sao?"
"Cái gì sau đó?"
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi: "Mẹ con tha thứ cho con sao?"
"Nha, cái này à." Quách Tiểu Niên hất cằm, mặt đầy ngạo kiều, "Đó là dĩ nhiên, con là đứa bé ngoan, con lập tức nói xin lỗi với mẹ sau đó mẹ liền tha thứ cho con."
So với biểu tình tươi như hoa của Quách Tiểu Niên, Quách Tĩnh Tĩnh lại như có điều suy nghĩ. Quách Tử Chương sờ sờ cằm, thầy giáo này thật là đáng yêu, ở trên người học sinh của mình tìm kinh nghiệm mà mấu chốt đối phương vẫn chỉ là một đứa trẻ mới vừa tròn bảy tuổi thôi. Thật thú vị.
Quách Tiểu Niên dắt tay Quách Tĩnh Tĩnh đi tới cửa trường học, vẫn như cũ không nỡ buông ra, xoay người dắt tay cậu mình, phất phất tay nói: "Tĩnh Tĩnh, vậy con đi nha, đừng quá lo lắng nha, mẹ thầy nhất định cũng sẽ tha thứ cho thầy đó nha"
"Cái gì?" Quách Tĩnh Tĩnh hiển nhiên không biết ý của lời này.
Quách Tiểu Niên một bộ "con đã sớm biết rồi " nói: "Thầy chắc chắn đã chọc mẹ thầy tức giận đúng không? Không sao nha, chỉ cần thầy nói xin lỗi thì mẹ sẽ tha thứ cho thầy thôi."
Quách Tĩnh Tĩnh mím môi nói: "Thầy không có mẹ, nhà chỉ có thầy cùng ba thầy thôi. Mau về nhà đi, nhớ làm bài tập thật tốt đấy, đừng có mà viết bài như gà bới đó.”
"Con biết rồi mà." Nói một chút đến bài tập, Quách Tiểu Niên lập tức biến thành một quả cà nát.
Quách Tử Chương sâu kín nhìn cậu, gật đầu lên xe, chờ xe lái đi được trăm thước rồi Quách Tiểu Niên bỗng nhiên xoay người, nhoài người về phía chỗ ngồi phía sau xe nhìn bóng Quách Tĩnh Tĩnh mờ ảo phía sau.
"Quách Tiểu Niên con làm gì thế, mau ngồi đàng hoàng lại cho cậu!"
Quách Tiểu Niên quay đầu nhìn Quách Tử Chương đang lái xe hỏi: "Cậu, không có mẹ là ý gì thế?"
Mặt Quách Tử Chương tối sầm lại, thanh âm âm trầm nói: "Chính là đi tới một nơi rất xa, có thể cả đời cũng không trở lại."
Quách Tiểu Niên đại khái là bị bầu không khí ngột ngạt này ảnh hưởng, không có khí lực "Nha" một tiếng, không dám bò dậy, chẳng qua là đầu nhỏ cứ quay lại đằng sau.
Xe Quách Tử Chương rời đi không bao lâu thì xe tới đón Quách Tĩnh Tĩnh cũng đến. Một khắc kia, Quách Tĩnh Tĩnh có chút hoảng hốt cho là người tới đón cậu là Hạ Phạm Hành. Cửa xe bị kéo ra, người xuống xe là tài xế, Quách Tĩnh Tĩnh đột nhiên cảm thấy người như nghẹn lại, phá lệ khó chịu.
"Quách tiên sinh. "
Tài xế thấy Quách Tĩnh Tĩnh đứng ở đằng kia hồi lâu không động đậy, lên tiếng kêu Quách Tĩnh Tĩnh mới lấy lại tinh thần, bỗng nhiên không muốn ngồi xe trước mặt nữa, trong lời nói mang theo tức giận: "Anh về đi, tự tôi ngồi xe buýt."
Cậu nói xong cũng không để ý tới người ta, che dù đi tới trạm xe buýt.
"Quách tiên sinh, Quách tiên sinh..."
Tài xế theo sau kêu đều vô dụng, Quách Tĩnh Tĩnh bướng bỉnh bước đi, mười con trâu cũng kéo không được; tài xế không có biện pháp nào chỉ có thể lên xe trước, chuyển tay gọi điện thoaijc ho Hạ Phạm Hành bên kia.
Hạ Phạm Hành lúc ấy đang theo Đường Đại Nghiệp chung một chỗ, người này chắc lại nhận được điện thoại từ thủ đô nên mới chạy tới chỗ hắn dò hỏi tình huống.
"Tôi biết rồi, cậu về trước đi."
Hạ Phạm Hành cúp điện thoại, Đường Đại Nghiệp nửa người nghiêng tới bên này, gương mặt vô cùng hung dữ.
"Làm sao thế, Phạm Hành, cháu có chuyện à? Có chuyện cũng không được đâu, hai ta đã lâu không có ăn cơm chung với nhau rồi, hôm nay không cho đi."
Hạ Phạm Hành cất điện thoại di động nói: "Xin lỗi cậu, bữa cơm hôm nay cháu không ăn được, có chút việc gấp."
"Việc gấp gì mà có thể quan trọng hơn việc ăn cơm cùng cậu chứ?" Đường Đại Nghiệp thấy Hạ Phạm Hành đứng dậy cầm áo khoác, con ngươi vòng vo tới lui nói: "Không phải là tình nhân nhỏ đó chứ?"
Hắn nhìn cánh tay đang cho vào ống tay áo của Hạ Phạm Hành hơi dừng lại một chút trong lòng vạch qua một tia sáng tỏ.
"Quả nhiên... Khó trách gần đây không nhìn thấy bóng người, nguyên lai là có người yêu rồi. Phạm Hành, cháu đừng nói cậu không nhắc nhở cháu, không thể chiều chuộng đàn bà được, cháu càng chiều nàng càng được nước làm tới. Tình nhân kia giống như một con diều giấy, thời điểm thích hợp cháu phải thu lại, đặt sang một bên, bảo đảm cháu đã nắm được ở trong tay rồi, muốn thế nào thì cứ thế mà triển"
Hạ Phạm Hành ngẩng đầu cười: "Đơn cậu, em ấy không chỉ là tình nhân cũng không phải là phụ nữ, cháu không thể để mất được. Cháu đi trước, bữa cơm này cháu thiếu cậu, ngày khác nhất định bù lại."
Không chỉ là tình nhân cũng không phải là phụ nữ, dáng vẻ khẩn trương này của Hạ Phạm Hành rõ ràng rất lưu tâm! Đường Đại Nghiệp thiếu chút nữa không nhịn được vỗ tay khen hay.
Trước bất kể người nọ là ai, chỉ cần là nam nhân có thể níu chân Hạ Phạm Hành là đủ, gã cũng có thể báo cáo nhiệm vụ với chị bên kia rồi, tiếp theo đó gã có thể trở về ăn uống vui đùa, cuộc sống tiêu dao sung sướng trong dĩ vãng.
Nhưng vào lúc này ngoài mặt vẫn phải tỏ ra tiếc nuối, Đường Đại Nghiệp mặt đầy tiếc nuối chép miệng, thở dài nói: "Thật là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, làm cho cậu cũng muốn gặp cái người khiến cháu năm mê ba đạo đó một lần. Đi đi đi đi, giữ được cháu cũng không giữ được lòng cháu, ta cũng không làm hỏng chuyện tốt của cháu, dù sao bữa cơm này tùy thời đều có thể ăn."
Hạ Phạm Hành gật đầu nói tạm biệt với gã, xoay người bước chân vội vàng rời đi.
Đường Đại Nghiệp thấy bước chân kia, trong lòng thật vui mừng, đặt mông ngồi lại trên ghế sa lon. Cũng may ghế salon kia chất lượng tốt nếu không với trọng lượng của gã không chừng sẽ hỏng mất. Đường Đại Nghiệp ngân nga hai tay khoác lên tấm dựa lưng của ghế sa lon, vắt vẻo.
Gã ngửa đầu về sau nói với tên họ Hoàng: "Hoàng Thịnh, cậu nói xem cuộc đời của tôi sao lại cứ thuận lợi như vậy chứ? Nguyên còn tưởng rằng chuyện kia bị cậu làm hỏng rồi, muốn cho Hạ Phạm Hành thêm chút gì đó khẳng định không dễ dàng, không nghĩ tới nó ngược lại lại tự chui đầu vào rọ, không nỡ đi ra. Lần này tốt lắm, cuối cùng điều chị tôi giao phó đã xong, tôi không cần mỗi ngày đều phải để ý quan sát nó nữa, lòng tôi đây vô cùng thoải mái.”
Hoàng Thịnh không lạc quan như vậy, nhíu mày nói: "Đường tổng, tuy nói chuyện này là chuyện tốt nhưng em vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Anh nói xem, Hạ tổng bên kia động tĩnh rất lớn nhưng đối phương là ai chúng ta tra xét nửa ngày cũng không tra được, có phải có cái gì mờ ám hay không?"
Đường Đại Nghiệp đưa tay gõ đầu Hoàng Thịnh nói: "Cậu thật sự xem Hạ Phạm Hành là trái hồng mềm a? Muốn bóp liền bóp à? Nó thật sự muốn giấu diếm bản thân thì đừng nói đối phương là ai, ngay cả người này tồn tại hay không ta cũng không dám xác định. Bây giờ có thể để cho chúng ta biết người này làm gì, ở đâu đã không tệ, ít nhất tôi khẳng định người này quả thật tồn tại. Hừ! Thật không nghĩ tới nó lại là một tên đa tình, nếu không phải động tĩnh lớn thì tôi còn không biết phải khổ tới bao giờ nữa."
Hoàng Thịnh liền vội vàng gật đầu: "Dạ dạ dạ, vẫn là Đường tổng anh minh, Đường tổng nhìn xa trông rộng hơn em."
"Được rồi, đừng có nịnh hót, mấy ngày nay cậu cũng cực khổ rồi, cho cậu mấy ngày nghỉ, đi tới Thiên thượng nhân gian cứ việc chơi đi." Hoàng Thịnh bình thời cả ngày đi theo Đường Đại Nghiệp, thời gian không cho phép có thể tự do không nhiều, vào lúc này vừa nghe nói cho gã ta nghỉ lập tức cười đến tận mang tai.
"Cám ơn Đường tổng, cám ơn Đường tổng."
*
Quách Tĩnh Tĩnh ngồi xe buýt một đường đến cửa thôn, tuy nói bên trong cũng là đường xi măng nhưng rất hẹp, xe buýt chỉ chạy trên đại lộ không chạy đường mòn, hơn nữa làng xóm không ít, nếu xe muốn đi qua mỗi thôn thì đoán chừng đi nửa ngày mới có thể đi hết.
Cho nên hành khách nói đến cửa thôn, đến cửa thôn thì tài xế dừng xe, tự ngươi đi vào.
Quách Tĩnh Tĩnh xuống ở cửa thôn, đi vào trong đi chưa được mấy bước đã thấy một chiếc xe đậu ở một bên. Xe này cậu chưa thấy qua, Quách Tĩnh Tĩnh cũng không quan tâm nhiều, lúc đi bên cạnh qua, cửa xe bị mở ra, Hạ Phạm Hành mặc áo khoác dài màu đen từ ghế lái bước xuống.