Nhà Lao Chi Vương

Chương 125: Chương 125




Nhưng nếu những gì Lý Hữu Khiêm nói là giả, ý định mượn tay Tiêu Chấn Long đế diệt trừ hội Tam Hiệp, tiếp đó phá chuồi cầm quyền của Quốc Dân Đảng? Theo Tiêu Chấn Long suy đoán, chắc chắn trong lòng người làm chính trị có ý nghĩ này, chỉ là không nói ra mà thôi.

Một trăm triệu đô la mà Đảng Dân chủ Tiến bộ mượn tay chính phủ Mỹ đưa cho Tiêu Chấn Long xem như phí tranh cử, nhưng ai dám chắc trong quá trình hai đảng tranh cử sẽ không xảy ra biến cố khác, liên lụy tập đoàn Nam Thiên và lợi ích trực tiếp của hội Tam Hợp Đài Bắc từ đó dẫn đến trận chiến sống còn của hai bèn.
Nghe anh em Xa nói, từng thước đất ở Đài Bắc có hàng trăm bang hội lớn nhỏ, trong đó có mấy chục bang hội có thể lực, đến giờ Tiêu Chấn Long mới biết trên thực tế hội Tam Hợp Đài Bắc không phải là hắc bang lớn nhất Đài Loan, có hơn mười hâc bang còn có thế lực lớn hơn hội Tam Hợp.

Sở dĩ hội Tam Hợp được đẩy lên vị trí này là do thế lực vững chắc của chính phủ và sự ủng hộ của quốc tế ở đằng sau, các bang hội khác mới không muốn đi tranh cái hư danh này, như vậy vừa tác thành cho người khác lại vừa bảo đảm cho mình, vậy cớ sao không làm chứ?
Đến nay, Tiêu Chấn Long mới biết sai lầm lớn của mình là tự đoán tình hình hắc đạo ở Đài Loan.

Nói tráng ra là mình không thuộc về Đài Loan này, là “Người tỉnh lẻ” trong mắt người Đài Loan chính gốc, người Đài Loan vẵn luôn bài xích người tỉnh lẻ như anh.

Nghe nói ban đầu do Lý Đăng Huy là người Đài Loan chính gổc nên ông ta mới nhận được lượng lớn ủng hộ từ nhân dân và lên chức “Tống thống” Đài Loan.

Tiêu Chấn Long biết mình không tránh khỏi đụng độ trực tiếp với hội Tam Hợp trong cuộc chiến giữa Đảng Dân chủ Tiến bộ và Quốc Dân Đảng, nếu mình không xử lý tốt làm tình thế rơi vào bế tắc, không loại trừ trường hợp hội Tam Hợp liên kết với hằc bang
khác của Đài Loan đế trừ khử “Người tỉnh lẻ” như anh.

Lúc đó mới là bão táp giang hồ thực sự.
Nghĩ đến đây, Tiêu Chấn Long càng mong chờ quân Cờ Đen mà Lý Thế Vinh dẫn đầu sẽ nhanh chỏng trở về, có quân bài chủ chốt này, Tiêu Chấn Long dám tự tin đối đầu với hắc đạo toàn Đài Loan.
Nhưng chuyện trước mắt là phải làm rõ lời Lý Hữu Khiêm nói là thật hay giả, có mấy phần anh có thể tin, có mấy phần anh không thế tin.
Vậy nên nghe Lý Hữu Khiêm nói vậy, Tiêu Chấn Long cười cười rồi lại ngồi lên ghế dài, ra vẻ suy tư mãi không lên tiếng.
Bầu không khí bổng hơi ngại ngùng.
“Bây giờ đám người bọn chúng đang ở đâu?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Bây giờ bọn chúng đang ở trong một khách sạn gần sản bay Đài Nam, chúng tôi đoán có thê’ chúng sắp rời Đài Loan trở về Nhật Bản, vì chiều ngày kia có một chuyến bay đến Tokyo Nhật Bản.” Lý Hữu Khiêm đáp.
Tiêu Chấn Long xoa thái dương của mình vài cái, thả lỏng một chút sau đó nói tiếp: “Cảm ơn cục trưởng Lý đã cung cấp thông tin cho tôi, tôi biết nên làm thế nào rồi.”
“Vậy thì tốt rồi cậu Tiêu.

Nếu cậu muốn hành động tôi sẽ phối hợp hết sức, tôi có thê’ khống chế được một số chuyện ở Đài Nam.” Lý Hữu Khiêm nói.
Tiễn Lý Hữu Khiêm đi rồi, Tiêu Chấn Long lại cầm báo trên ghế dài lên đọc tiếp, lúc sau lại đặt báo trong tay xuống, nói: “Gọi Hỏa Phượng qua đây.”
“Vảng đại ca.” Hoàng Tây đáp.
Ban ngày thường trôi qua rất nhanh nên cảm giác ban đêm càng trôi chậm hơn.
Bây giờ Tiêu Chấn Long cảm thấy vậy.

Nằm trên giường bệnh tiêm xong mũi cuối cùng, Tiêu Chấn Long đứng dậy đến trước giường vặn động một chút.

Nằm trên giường đã lâu khắp người anh có hơi cứng nhắc, sau đó anh nhẹ nhàng mở cửa số, một mùi hương xen lẫn mùi thơm nhàn nhạt của cỏ ập tới, bổng chổc khiến Tiêu Chấn Long cảm thấy rất thoải mái.

Tiêu Chấn Long ngồi trên bệ cửa số, lặng lẽ nhìn dòng xe và người bệnh bên ngoài đang ra vào bệnh viện.
Lúc sau Tiêu Chấn Long nghe thấy tiếng cửa phòng bệnh mờ ra, sau đó lại đóng vào.
Ngoài bác sĩy tá ra thì chỉ có anh em thân cận của mình mới có thế tùy ý vào phòng thỏi.

Mà thường thì bác sĩ y tá sẽ gõ cửa hỏi thăm trước khi vào, nhưng lẫn này thì không, vậy hiến nhiên đó là một trong số các anh em của Tiêu Chấn Long.
Muộn vậy rồi, rốt cuộc là ai chứ?

Có lẽ người khác không biết, nhưng Tiêu Chấn Long biết Tiêu Chấn Long đang đợi một người, một người có thế nói cho anh sự thật.
Người đó chính là Hỏa Phượng.
Sát thủ giết người hàng đầu thế giới có thế ra vào mà không phát ra tiếng động, vậy chắc chắn cô ấy cũng chính là nhân viên tình báo tốt nhất thế giới.
“Anh Long, là tôi!”
“Thế nào?” Tiêu Chấn Long hỏi.
“Không sai, chính là bọn chúng.” Hỏa Phượng chác chắn nói.
Muốn giết chính xác một người, ngoài dựa vào võ cồng kỹ xảo cao siêu ra sát thủ còn cần một đôi mát sác bén, vậy nên Tiêu Chấn Long tin tưởng sự phán đoán của Hỏa Phượng.
Tiêu Chấn Long cười hài lòng, trong màn đêm dường như hàm răng trắng của Tiêu Thiên Long còn sáng hơn ánh trăng trên bầu trời.
“Anh Long, ngày kia bọn chúng sẽ lên máy bay rời Đài Loan.

Nếu còn không ra tay, e rằng…” Đương nhiên Tiêu Chấn Long hiếu ý của Hỏa Phượng.
Tiẽu Chấn Long không xoay người nhưng lại kiên định nói:
“Yên tâm, chắc chắn bọn chúng không nhìn được mặt trời sáng ngày kia đâu.” Người Nhật Bản, hừ! Tiêu Chấn Long thầm cười lạnh trong lòng, ánh mắt chợt lóe qua ý định giết người.
Sáng sớm, trong một thung lũng ở miền nam Đài Loan.
“Tất cả tập hợp!”
Đột nhiên một mệnh lệnh tập hợp như sấm truyền vang vọng trong thung lũng yên tĩnh, một lúc sau, hàng trăm người đàn ông mặc đồ rằn ri lao ra từ bụi cây rậm rạp trong thung lũng cách đó không xa, như thể những người này hiện ra từ trong hư không.

Những người đàn ông đều mặc quần áo rằn ri màu xanh lá, vạm vỡ, khỏe mạnh, trên tay mỗi người đều cầm một con dao găm ba cạnh tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.


Chỉ trừ khuôn mặt, toàn thân bao gồm cánh tay và bả vai đều bôi mỡ màu xanh lục, màu xanh gần với cỏ cảy này khiến cho hàng ngàn người ấn nấp trong rừng cây trong núi biến mất không một dấu tích.
Mặc dù là tập hợp hàng nghìn người, nhưng trong quá trình tập hợp không chút hổn loạn nào, dường như tất cả đều là người câm, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân sột soạt trẽn mặt cỏ.

Chỉ trong chốc lát, cả nghìn người tập hợp theo hình chữ bát, xếp thành trăm hàng, đứng ờ đằu hàng nhìn lại, không thấy điếm cuối.

Tất cả mọi người trong hàng đều mang vẻ mặt nghiêm nghị như cây tùng, mắt nhìn thẳng, trên khuôn mặt là vẻ cương nghị và quả cảm như khắc cốt ghi tâm tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh.
“Nghiêm!”
“Rầm… râm!”
Động tác của mọi người đều chỉnh tề, thống nhất, không có động tác dư thừa, mọi người đều thế hiện một tư thế quân nhân hoàn hảo nhất, chỉ có thể thấy trong quân đội.
“Các anh em, năm mươi ngày huấn luyện sắp kết thúc, giờ là lúc kiếm tra kết quả huấn luyện của chúng ta.

Mọi người chạy bước nhỏ hướng về Căn cứ logistics Nam Thiên cách đây mười km, nửa tiếng nữa sẽ lên đường.” Một thanh niên đội mũ lưỡi trai đi đầu hô lớn.
“Rõ!”.