Nhà Lao Chi Vương

Chương 144: Chương 144




“Chuyện này không trách các cậu được.

Chỉ là kẻ địch quá gian xảo, mấy cậu về được đây là tốt rồi, món nợ này tôi nhất định sẽ tính rõ với bang Hoa Thanh.” Lão Băng ra sức siết chặt nắm đấm, hung dữ nói.
“Đại ca, anh em Long Hố đường muốn đến đây cũng cần ít nhất hai mươi phút.” Lưu Hoàng Tây kết thúc cuộc điện thoại, quay sang báo cáo với Tiêu Chấn Long.

Tiêu Chấn Long biết lời Hoàng Tây nói là thật, Long Hố đường là đường khấu Tiêu Chấn Long đặc biệt phái đi trợ giúp Đảng Dân chủ Tiến bộ, vì cuộc vận động bầu cử mà toàn bộ anh em đường khấu đã bị phân tán ra khắp các khu phố ở Cao Hùng.

Ước chừng cũng chỉ có một nhóm trong nội thành Cao Hùng có thể chạy đến đây trong hai mươi phút nhưng dù sao có cũng hơn không, còn lại thì phải xem liệu bản thân cùng đám thiết vệ này có cầm cự nối trong hai mươi phút dưới sự công kích của cả mấy trăm người kia không thôi.
Thời cơ để kiếm tra sức chiến đấu của mười tám thiết vệ cuối cùng cũng đã đến, cộng thêm hơn mười anh em của Long Hố Đường còn ở lại công ty logistics Nam Thiên chi nhánh Cao Hùng, hiện giờ người Tiêu Chấn Long có thế sử dụng cũng chưa đến ba mươi người, huống hồ còn phải cắt người chăm sóc cho hai tên thiết vệ đang bị trọng thương phải tiếp nhận điều trị ngay nữa.

Vậy nên cuộc chiến tối nay chắc chắn lành ít dữ nhiều.
“Xuống dưới xem ra không ốn rồi, dưới đó đều là người của bang Hoa Thanh cả, Đi, lên sản thượng!” Tiêu Chấn Long ra
lệnh.
Tiêu Chấn Long và Lưu Hoàng Tây đi đầu, ở giữa là anh em Long Hổ đường và hai thiết vệ bị thương, theo phía sau là mười sáu thiết vệ còn lại.

Tất cả thiết vệ đều móc súng lục ra, lên đạn, thần kinh căng chặt, sẵn sàng đối phó với kẻ địch bất cứ lúc nào.
Công ty logistics Nam Thiên chi nhánh Cao Hùng có một tòa văn phòng năm tầng, phía sau tòa nhà là một bãi đỗ xe nhỏ, trong bãi đỗ xe có một trạm trung chuyến logistics, chuyên dùng cất giữ, lưu chuyến hàng hóa.


Mặc dù gọi là bãi đổ xe nhỏ song cũng khá rộng rãi, bốn phía đều gắn đèn xếp thành hàng, chiếu sáng cả bãi đổ xe.
Nơi làm việc của Tiêu Chấn Long hiện tại có ba tầng, vừa ra bên ngoài, toàn bộ đèn trong tòa nhà đã đột ngột tắt ngúm, xem ra người của bang Hoa Thanh đã tiến vào lầu chính rồi, hơn nữa còn ngát nguồn điện, thang máy không dùng được, chỉ có thế đi thang bộ.

Bên trong tòa nhà phút chốc tối đen theo ánh đèn đã tắt, nhóm Tiêu Chấn Long đứng ở hành lang dường như nghe thấy những tiếng bước chân lên tầng ồn ào truyền đến từ bèn kia cầu thang, xem ra người của bang Hoa Thanh sắp đánh lên đây rồi.
Cả tòa văn phòng chỉ có một thang máy và một thang bộ dự phòng, nhóm Tiêu Chấn Long muốn lên trên tầng thượng chỉ có thế đi cầu thang này, nếu không sẽ bị đám người đang liên tục xông đến kia chặn đứng ở trong dãy hành lang này.
Thời gian trôi đi từng phút từng giây, tất cả đều đang đợi Tiêu Chấn Long ra chỉ thị cho bước tác chiến kế tiếp.
“Chạy ngay đến cầu thang, lên tầng bốn trước một bước, tám cậu thiết vệ yểm trợ.” Tiêu Chấn Long vừa dứt lời, tám tên thiết
vệ đã sải bước chạy ngay đến trước cầu thang, bốn người đứng, bổn người ngồi xuống nhằm ngay trước ngã chặn cầu thang tầng ba.

Vừa vào vị trí, đám người của bang Hoa Thanh đã lên đến nơi.
Mặc dù ở trong bóng tối nhưng đạn súng vần theo đôi mắt sáng rực của tám tên thiết vệ cùng với tiếng gió hướng thắng vào những kẻ đang lên cầu thang, không một phát nào trượt, “đoàng”, “đoàng”, từng người một ngã lăn xuống cầu thang theo những phát súng.

Trong nháy mắt, dưới tầng cũng vang lên tiếng súng, trong bóng tối, kĩ thuật bẳn súng của bang Hoa Thanh đã mất đi sự chính xác, tất cả đạn đều bắn vào bờ tường giữa lối đi cầu thang.

Tám tên thiết vệ chia ra, dựa vào bức tường giữa cầu thang tránh những phát súng rời rạc từ phía dưới.

Bởi vì đạn của thiết vệ có hạn nên tất cả họ đều cổ gắng giảm xuống hết mức những phát đạn vô nghĩa, chỉ cần cầm cự qua được hai mươi phút xem như thắng lợi rồi.

Qua được một lúc yên lặng, vẻ như đám người của bang Thanh Hoa cho rằng thiết vệ đã hết đạn lại bắt dẫu hò hét xông lèn.

Đám thiết vệ lại nổ súng ép người lên tầng lùi xuống.

Có lẽ do hỏa lực của thiết vệ quá mạnh nên tạm thời đám người bang Hoa Thanh không xông đến nữa, tuy nhiên ở dưới lại thoáng truyền lên tiếng hét lớn, át hẳn tên cầm đầu không khống chế được cảm xúc nữa rồi.
Tiêu Chấn Long nhân cơ hội ấy dần thiết vệ bị thương và những người khác leo cầu thang, thành công lên tầng bốn.
Đúng vào lúc đó, bang Hoa Thanh ở tầng dưới ném lẽn trên mấy món đồ đen thui, những thứ đó vừa chạm xuống đất đã phát ra tiếng nổ ầm ầm.

Đám thiết vệ trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, thấy không phải người nên cũng không nố súng.

Nhưng bọn họ không nố súng không có nghĩa là người khác cũng sẽ không làm như vậy.
Vừa nghe tiếng súng vang dậy dưới tầng, một tên thiết vệ trong đó đã hét lên một tiếng: “Không xong rồi! Mau nằm xuống, là bình hóa lỏng.” Đám thiết vệ lập tức nằm xuống đất tìm chổ trốn, vừa đặt mình đã nghe một tiếng “ầm”, tất cả bình hóa lỏng nổ tung gần như cùng lúc.

Lửa đỏ từ tầng hai phun thắng lên tầng bốn, ngọn lửa bùng lên đột ngột khiến đám người lão Băng đi xuống xem xét phải thu mình lại, đòn công kích cực đại cũng suýt chút khiến bọn họ ngã nhào.
Song tám tên thiết vệ ở giữa trung tâm vụ nố lại không được may mắn như thế.
“Có ai bị thương không?” Tên thiết vệ nhận ra nguy hiếm đẫu tiên trong tám tên thiết vệ đứng giữa cầu thang nhỏ hẹp mờ tối lớn tiếng hỏi.
Đám thiết vệ lặp tức kiếm tra người bên cạnh, phát hiện cánh tay của hai tên thiết vệ đứng gần chỗ nố nhất đã bị mảnh sắt từ bình hóa lỏng bay ra cắm vào trong da thịt.


Hai tên thiết vệ bị thương nén đau rút mảnh sắt khỏi thịt, máu tươi ồ ạt chảy, hai người lấy băng gạc trong túi quần ra băng bó sơ qua.
“Lẽn đây ngay, tầng bốn.” Lão Băng ra lệnh cho tám tên thiết vệ bên dưới.
“Rõ!” Tám tẽn thiết vệ chỉnh trang trang bị, đỡ thiết vệ bị thương dậy chạy lên tầng bốn.

Đợi khói mù ở giữa tầng ba tan đi, bang Hoa Thanh lại bắt đầu xông đến.
Sau đỏ, Tiêu Chấn Long lại hạ lệnh cho tám tên thiết vệ phòng thủ trước cầu thang giúp những người còn lại thuận lợi trèo lên sân thượng.

Vừa trèo lên được sân thượng, người của bang Hoa Thanh cũng đã lục tục trèo lên, mười sáu tên thiết vệ lập tức xếp thành một hàng tạo ra lưới bảo vệ chắn trước mặt nhóm Tiêu Chấn Long, mười sáu họng súng đồng loạt
ngắm vào đội ngũ đang lũ lượt xông đến của bang Hoa Thanh.
Nhưng Tiêu Chấn Long biết trải qua hai lần phòng vệ, trong súng lục của từng người họ đã không còn lại bao nhiêu đạn, song may mắn là đạn bắn ra vần đủ khiến người bang Hoa Thanh đố máu, mấy chục nhân mạng đã ra đi trước họng súng của thiết vệ.
“Tao không tin đạn trong súng của bọn mày có thế giết hết tất cả bọn tao.” Hàng ngũ của bang Hoa Thanh tự động tách sang hai bên, một kẻ với giọng nói lạnh lẽo khiến người ta đứng giữa nơi tăm tối không rét mà run bước ra từ giữa đám người.

Kẻ đó mặc bộ đõ đen, khống nhìn ra được tuổi thật, chiếc áo khoác đen to sụ che lấp cả đầu gã ta khiến người ta hoài nghi liệu gã ta có nhìn được đường hay không.

Gió mạnh nối lên trên sân thượng cuốn bay chiếc áo đen, như có như không đế lộ vóc dáng gầy gò của gã ta, dưới lớp áo đen, toàn thân kẻ nọ sực lẽn mùi của cái chết.
“Mày là ai?” Tiêu Chấn Long mặt không biến sắc hỏi.
“Ha ha…” Một tràng cười đau khổ nghe như giọng nữ phát ra từ miệng gã ta: “Tao chính là Tử Thần chuyên lấy mạng người của bang Hoa Thanh.” Đây chính là người đánh trọng thương hai tên thiết vệ, “Tử Thần”, một trong tứ đại hộ pháp chịu trách nhiệm bảo vệ ông lớn của bang Hoa Thanh.

Lý do ông lớn của bang Hoa Thanh phái ra Tử Thần hộ pháp vẫn luôn đi theo không rời là đế bảo vệ đứa con trai độc nhất Chu Lang Sở mới đến Đài Loan du lịch của ông ta.

“Mày muốn lấy mạng ai?” Tiêu Chân Long tiếp tục chậm rãi hỏi.
“Nhảm nhí! Lấy mạng của mày đấy, Tiêu Thiên Long.” Tử Thần
đáp.
“Mày có bản [ĩnh này chắc?”
“Ngày này sang năm chính là ngày giổ của mày đấy!” Tử Thần nói: “Lên cho tao!” Tử Thần vung tay lên, đám đệ tử của bang Hoa Thanh phía sau ào ào xông đến, nhóm thiết vệ chưa bân được mấy phát súng đã bị đám người của bang Hoa Thanh nhào đến bao vảy.

Nhóm thiết vệ cùng các anh em của Long Hố đường rút dao găm ra giao chiến với đám người bang Hoa Thanh đang lao lẽn.
Các thiết vệ tạo thành một bức tường phòng thủ vững vàng, chặn đứng đòn công kích của bang Hoa Thanh.

Lúc này giữa hai phe chỉ còn hai người vẫn đứng im khỏng động, một là Tiêu Chấn Long, người còn lại là Tử Thần của bang Hoa Thanh.

Hai người họ đọ mắt xuyên qua đám người dày đặc, hổn độn kia, mặc dù Tiêu Chấn Long không trông thấy ánh mắt của Tử Thần nhưng anh có thể cảm nhận rất rõ một ánh nhìn vỏ cảm, lạnh như băng đang hướng về phía mình xuyên qua lớp vải đen kín mít.
Dao của gã ta ở đâu? Tiêu Chấn Long nghĩ thầm.

Tiêu Chấn Long quan sát Tử Thần hồi lâu vẫn không nhìn ra rốt cuộc gã ta có thế giấu con dao làm hai tên thiết vệ bị thương ở chỗ nào trên cơ thế.

Tiêu Chấn Long cảm thấy vóc dáng gầy gò ấn dưới lớp áo đen cuộn lẽn theo gió khống thể giấu được một chuỗi trường đao.
Từng tiếng kêu thảm thiết, từng dòng máu tươi bắn ra đã biến nơi sản thượng này biến thành địa ngục trần gian…
Một người chỉ có khi bị ép vào đường cùng mới có thế phát huy được tiềm lực lớn nhất của bản thân mình..