Tuyến giao thông công cộng số 2 của thành phố A là tuyến chạy suốt đêm, nghe người ta nói đi tuyến đêm ở nơi này, đôi khi sẽ được phá lệ hưởng thụ chút trải nghiệm thú vị gì đó.
Một người đàn ông đang đứng chờ xe tới, hắn thực chờ mong mỗi tối thứ năm này, cho nên mới chọn ngày này làm tăng ca tới gần khuya. Ngón tay hắn hưng phấn siết lấy góc túi xách, làm bộ vô tình chắn đi mặt tiền phía trước. Nếu có ai cẩn thận nhìn kĩ phần đũng quần sau cặp công văn, sẽ phát hiện nơi đó sớm đã dựng đứng một hàng.
Kỳ thật có che hay không cũng thế, dù gì hiện tại trời đã khuya lắm rồi. Ở sân ga chỉ có mỗi một cây đèn đường, ánh đèn vàng duy nhất ảm đạm chíu rọi, đều chỉ hiển hiện được chút dáng người, còn cụ thể hình hài gì đó, thì có ai mà quan tâm tới chứ. Chỉ là bộ dạng giả vờ cứng rắn che che đậy đậy như thế, tạo cảm giác như giữa ban ngày ban mặt làm bậy khiến người ta hưng phấn mà thôi.
Đêm đã khuya, trên đường xuất hiện mấy chiếc xe đang chạy tới, ánh đèn chớp lóe, mang theo tiếng máy nổ vang vọng cả đoạn đường. Xe buýt gần tới sân ga cũng chậm rãi mở cửa nhường người lên xuống. Nhìn mấy chiếc xe buýt đầy người tiến gần tới, người đàn ông đem mắt quét một vòng tìm số trên đầu mấy chiếc xe kia, một con số màu đỏ mơ hồ xuất hiện. Khi nhìn thấy con số quen thuộc, người đàn ông hưng phấn đến phát run. Rốt cục cũng đến rồi, hắn thiếu điều cười đến toe toét, cố kiềm chế cự vật đang bị cặp công văn ép đến phát đau.
Tuyến giao thông công cộng số 2 này là tuyến dành riêng cho ban đêm, kỳ quái là, buổi tối rất ít có nữ giới đi tuyến này. Cho dù có lên xe, cũng chỉ được 1,2 trạm là xuống đổi xe đi hướng khác. Bởi vậy, nó cũng được gọi là tuyến xe đêm của cánh đàn ông.
Hắn hơn 1 tháng trước đi tuyến 2 này gặp được một cậu trai, ngày đó trên xe cũng không ít người, tư vị chật chội trong xe thật không dễ chịu gì. Hắn khó chịu dùng khuỷu tay đẩy túi laptop của một gã béo ụ ra khỏi người, cái túi ấy cứ thút vô hông hắn theo từng trận xóc nảy của xe bus, thật là khó chịu vô cùng.
Còn cậu trai kia chính là theo dòng người phía sau đưa đẩy mà tiến tới bên cạnh hắn. Mang kính đen, vóc người không cao, chỉ đứng tới lỗ tai hắn, mái tóc thì có chút dài, mặc một chiếc áo sơmi trắng. Thoạt nhìn có chút nhi đồng, mang lại một cảm giác mơ hồ không rõ ràng lắm.
Mới đầu hắn cũng không chú ý, chỉ là đất chật người đông, thân thể cậu bé lại dán khít rịt lấy hắn, áp lưng vào người hắn cạ cạ eo nhỏ vào bụng hắn, mà thằng em mềm xèo của hắn lại bị đẩy ép vào phần mông cậu bé, không thể động đậy. Đi qua một đoạn đường đang thi công, xe bus xóc nảy liên tục làm hai cánh mông mềm mại đầy đặn cứ cạ cạ vào phần khó xử của hắn. Cách một lớp quần áo nhưng món đồ kia vẫn bị hai bờ mông mềm mại không ngừng lên xuống ma sát. Cách mấy tầng vải, khối thịt vốn ngoan ngoãn của hắn vì tình tiết ám muội này mà bị kích thích đi lên. Chẳng bao lâu, từng mạch máu, thần kinh cảm xúc bị mẫn cảm mà lan tỏa ra, lúc này hắn mới phát hiện mình cư nhiên dựng thẳng.
Cứ như thế, tuyến xe bus mỗi tối thứ năm liền trở thành đoạn hành trình hạnh phúc của hắn. Cậu nhóc cứ thế im lặng không ngừng dung túng, mặc hắn đem hai chân cậu kẹp lấy phát tiến dục vọng dơ bẩn của bản thân. Hắn càng ngày càng làm càn, không ngừng cách lớp áo mỏng sờ mó loạn xa, nào là vòm ngực đơn bạc, hai đầu vú ẩn hiện sau lớp áo, rồi vòng eo mảnh khảnh. Thậm chí có một lần, hắn còn giở áo vói tay tiến vào. Thân thể cậu bé như một thứ cực phẩm, sờ vào vừa ấm lại vừa co giãn.
Chỉ là hắn vẫn không dám khẳng định cậu bé này có bị hành vi của hắn làm cho sướng hay không. Có đôi khi cậu ta sẽ nhón hai chân đem phân thân của hắn dồn ép càng chặt, mà ở những lúc hắn cạ cạ đến cao trào thì đồ vật phía trước cậu nhóc cũng có chút cứng lên. Nhưng hắn vẫn không dám khẳng định.