Sau khi thân phận thiên kim giả của ta bị vạch trần, cha mẹ nuôi của ta, những người nâng niu ta tựa như hòn ngọc quý trên tay, đã đuổi ta đi.
Các công tử, tiểu thư thế gia tránh ta như tránh ruồi bọ.
Ước gì có thể cách ta thật xa.
Chỉ có Tạ Tử Nghiêm đuổi theo cháu ruột của Quý Phi nương nương khắp ba con phố và đánh cho hắn thành đầu heo.
Chỉ vì người kia giật một sợi tóc của ta.
Sau đó, hắn lại quỳ trong tuyết lớn thêm ba ngày nữa.
Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đồng ý để ta làm trắc phi của hắn.
Tạ Tử Nghiêm phát ngôn bừa bãi: "Cố Miểu chỉ có thể làm chính thê của ta. Nếu hoàng gia không thể chấp nhận nàng thì ta đi ở rể cũng được!"
Ta là con gái nuôi bị đuổi ra khỏi phủ Thừa Tướng, hắn là Thái Tử cao quý, cũng là con trai duy nhất của Hoàng Thượng.
Đế hậu há hốc mồm, không thể không chiều theo.
Sau khi lên ngôi, Tạ Tử Nghiêm đối xử với ta rất tốt.
Hắn đoạt quyền quản lý hậu cung từ tay Thái Hậu để ta ở trong cung không phải chịu một chút ấm ức nào.
Mặc dù ba năm rồi mà ta vẫn chưa có con nhưng hắn cũng không chịu tuyển tú.
Được hắn trân trọng, ba ngàn sủng ái tại một thân như thế, trái tim lạnh giá của ta đã được sưởi ấm.
Ta đã nhiều lần cảm ơn trời xanh vì cho ta gặp được hắn.
Ta cứ ngỡ cả cuộc đời mình sẽ trôi qua như thế này.
Kết quả là một ngày Tạ Tử Nghiêm hỏi ta: “Nàng có cảm thấy nhớ hoa quỳnh ở Dương Châu không?"
Ta bối rối: “Hoa quỳnh? Thiếp chưa từng thấy! Thiếp chưa đến Dương Châu bao giờ mà."
Sắc mặt Tạ Tử Nghiêm thay đổi rõ rệt, hắn phất tay áo bỏ đi.
Mãi đến đêm giao thừa, hắn mới xuất hiện và dẫn theo ánh trăng sáng của hắn, Trịnh cô nương.
"Cố Miểu, Trịnh Quỳnh Hoa mới là thanh mai trúc mã của ta, mời ngươi biến đi ngay lập tức."
Hắn đâm ta một nhát.
“Nhát kiếm này là để trừng phạt ngươi vì đã tu hú chiếm tổ ba năm qua!"
Ta đau đớn ngất đi, khi tỉnh dậy thì đã ở ngoài cung.
Tuyết rất lớn, ta lê thân thể bị thương của mình, tạo ra một con đường đầy máu.
Ta dường như nhìn thấy bà nội, bà nói ta đừng ngủ.
2
Ta đau đớn ngất đi mấy lần, sau đó kiên cường tỉnh lại, cuối cùng được một bà lão ăn xin nhặt về.
Bà ấy bảo ta gọi bà, dùng tro để cầm máu cho ta.
Ta tưởng bà là người tốt, ai ngờ chẳng mấy chốc bà đã bán ta cho bầu gánh xiếc ảo thuật.
Ông bầu là một kẻ tàn ác, bắt ta phải diễn màn “cá chép nằm trên cầu băng” giữa trời đông buốt giá.
Kỳ lạ thay, ta đã chuẩn bị tinh thần rét run bần bật.
Nhưng ta không cảm thấy lạnh chút nào, ngược lại ta thấy toàn thân ấm áp.
Dường như ta không phải đang ở đầu đường giá rét mà là ở giữa mùa hè.
Sau khi biểu diễn “cá chép nằm trên cầu băng” thành công, ta lại bị bầu gánh xiếc ép phải biểu diễn lấy ngực đập vỡ tảng đá lớn.
Thấy ta vẫn bình an vô sự, ông ta phát rồ mà sắp xếp tiết mục cho ta.
Mỗi khách trả một lượng bạc sẽ được đấm ta một đấm.
Có vết thương cũ cùng với việc bị tra tấn hàng ngày, ta tưởng mình sẽ sớm suy sụp.
Nhưng một ngày trôi qua.
Hai ngày trôi qua.
Nửa tháng trôi qua.
Cơ thể ta vẫn không có vấn đề gì.
Cùng lúc đó, ở kinh thành truyền ra một tin tức kỳ dị rằng đương kim hoàng đế nhớ nhung cựu hoàng hậu đến mức lâm bệnh.
Người ta kể rằng từ khi cựu Hoàng Hậu rời cung, bệnh của Hoàng Thượng ngày một nặng hơn.
Ta cười cho qua chuyện.
Năm đó trẻ người non dạ nên ta mới bị Tạ Tử Nghiêm mê hoặc.
Đã tận mắt chứng kiến sự tàn nhẫn của hắn rồi mà ta vẫn tiếp tục tin tưởng một cách ngu ngốc thì đúng là hết thuốc chữa.
Trong vô vàn tiết mục xiếc ảo thuật, ta thích nhất trò đấm một lần lấy một lượng.
Tiền vừa nhiều lại vừa dễ kiếm.
Bầu gánh xiếc nói chỉ cần ta kiếm đủ tiền thì ông ta sẽ cho ta chuộc thân.
Khi người của Tạ Tử Nghiêm phái đi tìm được ta, ông bầu mới thu mười lạng bạc của khách.
Thoả thuận là khách sẽ đấm mười lần và hiện tại mới được một đấm.
Thái giám do Tạ Tử Nghiêm phái tới chỉ nói gia chủ triệu kiến.
Bầu gánh xiếc dây dưa không bỏ, nhất quyết đòi đấm đủ mười lần.
Ta đứng bên vừa mắng vừa tố cáo tội trạng của ông bầu, hầu hết người của gánh xiếc đều do ông ta lừa mua đến, ông ta còn gây ra cái chết của ba người.
Ông bầu thấy thế muốn tới bịt miệng ta lại.
Thống lĩnh thị vệ đi theo thái giám lập tức rút kiếm.
Cuối cùng ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy bầu gánh xiếc bị Kinh Triệu Phủ Doãn áp giải đi.
Khi lên xe ngựa do thái giám mang đến, ta dường như nhìn thấy đại công tử của Phủ thừa tướng, Cố Đại Lang, nhìn ta với vẻ mặt lo lắng.
Chắc hẳn là ta bị hoa mắt rồi.
3
Khi nhìn thấy Tạ Tử Nghiêm, suýt chút nữa thì ta tin lời đồn đãi trong kinh thành là sự thật.
Sau nửa tháng không gặp, hắn đã gầy đi ít nhất mười cân.
Mặt hắn đầy những vết bầm tím, cơ thể và đầu gối được quấn trong lớp băng gạc thật dày.
Ta không khỏi nghĩ đến những nắm đấm nện vào đầu và cơ thể mình, nếu không phải thể chất đặc biệt thì ta cũng giống hệt như hắn lúc này.
Ta càng nghi hoặc hơn.
Điều khó hiểu là có tám lò than được đặt ngay ngắn ở thiên điện, nơi vốn đã được thông với lò sưởi.
Tạ Tử Nghiêm sợ lạnh như thế từ bao giờ vậy?
Đứng ở chỗ này, ta chỉ cảm thấy như mình sắp bị nướng chín.
Tạ Tử Nghiêm hiển nhiên cũng giống như ta, trên trán toát đầy mồ hôi, khàn giọng nói: "Người đâu, bỏ hết lò than đi."
Tạ Tử Nghiêm hỏi ta: "Cố Miểu, ở bên ngoài ngươi có cảm thấy lạnh không? Gần đây ngươi có bị thương chỗ nào không? Nghe nói ngươi biểu diễn xiếc ảo thuật, còn để cho người ta đánh ngươi, ngươi không cảm thấy đau à?"
Thái độ ân cần quan tâm của hắn cực kỳ giống trước kia, khi hắn nhầm ta với ánh trăng sáng của mình.
Ta lập tức cảnh giác.
"Bệ Hạ, ngài đừng quan tâm đ ến ta. Người cần được ngài quan tâm là Trịnh cô nương!"
Tạ Tử Nghiêm nổi giận, bóp chặt cằm ta.
"Cố Miểu, nếu không muốn chết thì hãy trả lời đàng hoàng đi!"
Ta thở phào nhẹ nhõm, Tạ Tử Nghiêm cư xử như thế này mới bình thường.
“Cảm ơn Bệ Hạ đã quan tâm, ta không cảm thấy lạnh.”
"Bị thương à? Không, không bị thương.”
"Có cảm đấy đau không à? Đau đau đau, đau đến chết đi được, nhưng để kiếm nhiều tiền cũng không còn cách nào khác. Nếu không phải Bệ Hạ gọi ta, hôm nay ta còn có thể kiếm thêm chút bạc..."
Tạ Tử Nghiêm lại nhanh chóng buông cằm ta ra, còn cố ý vô tình sờ chính cằm mình.
Ta chợt nhớ ra bình thường mình sợ nhất bị đau, thế mà khi hắn bóp cằm ta, ta lại không tỏ ra đau đớn chút nào.
Ta chậm chạp phản ứng: “Ôi, đau đau đau!”
Thật không thể hiểu được, Tạ Tử Nghiêm không cho ta ra cung.
Hắn tống ta vào lãnh cung.
4
Tống vào lãnh cung thì tống vào lãnh cung thôi, ta đã chuẩn bị tinh thần rồi.
Ta ở hậu cung đã ba năm, vẫn có chút ít quan hệ.
Đương nhiên, trong lãnh cung không thể nào thoải mái bằng bên ngoài được.
Ví dụ, bữa trưa được đưa tới chắc chắn là đồ ăn đã để qua đêm.
Trước đây, dạ dày của ta hơi yếu, không thể ăn hết nổi.
Nhưng bây giờ, ta ăn từng miếng rất lớn, như thể ta đang ăn sơn hào hải vị vậy.
Ăn được nửa chừng, Hoàng Thượng dẫn theo một đống người xông vào lãnh cung.
“Người đâu, dọn hết đồ ăn của Cố Miểu đi cho ta.”
Không cho ăn cơm là một trong những thủ đoạn thường thấy trong lãnh cung.
Ta nhanh chóng cắn thêm hai miếng.
Không ngờ Hoàng Thượng lại vung tay, cung nhân mang đến cho ta sơn hào hải vị, ngay cả cơm được mang lên cũng vừa vặn chín tới.
Không chỉ vậy, Hoàng Thượng còn ăn cơm cùng ta.
Hoàng Thượng còn gắp thức ăn cho ta, gắp toàn những món mà hắn thích.
Ta cũng không thể từ chối.
Sau khi Hoàng Thượng rời đi, Thái Hậu dẫn theo người hùng hổ xông vào.
Thái hậu ỷ mạnh hiếp yếu, vừa bước tới liền cho ta một cái tát.
Dùng lực quá mạnh khiến ta ngã xuống đất.
Ta chưa kịp phản ứng thì đã nhìn thấy Hoàng Thượng vừa mới rời đi mang theo năm vết ngón tay trên má trở về.
Thái hậu sợ ngây người: "Hoàng nhi, ai dám đánh con! Có phải mụ điên Cố Miểu này không?"
Ta: "Thái Hậu, ngài suy nghĩ nhiều quá!"
Mặc dù ta thực sự muốn.
Vào lúc ta thích hắn nhất thì hắn đâm cho ta một nhát kiếm, khiến tình yêu mãnh liệt ta dành cho hắn biến thành hận thù.
Nhưng thần thiếp không thể làm được mà!
Đáp lại sự quan tâm của Thái hậu, sắc mặt Hoàng Thượng lạnh lùng: "Mẫu hậu không cần nhọc lòng, mời người rời khỏi lãnh cung!"
Thái hậu vô cùng tức giận nhưng lại không thể làm gì được Hoàng Thượng.
Sau khi Thái hậu rời đi, Hoàng Thượng dặn dò không được để ta phải chịu đói rét, bị thương và để lại hai đội thị vệ bảo vệ ta.
Cung nữ nói: “Có phải Bệ Hạ hối hận rồi không? Có lẽ nương nương có hi vọng ngồi lại ghế phượng rồi.”
Rốt cuộc đã nửa tháng trôi qua, Tạ Tử Nghiêm vẫn chưa phong vị Trịnh cô nương kia làm hoàng hậu.
Ta cảm thấy không có khả năng.
Ánh mắt Tạ Tử Nghiêm nhìn ta đã không còn sự cưng chiều như trước kia từ lâu.
Ta nghĩ rằng ta đã không cẩn thận nắm được nhược điểm gì đó của hắn khiến hắn bắt buộc phải thỏa hiệp.
Nhưng đó có thể là nhược điểm gì?
5
Ta nỗ lực nhớ lại.
"Tiểu thư, Trịnh cô nương tới gặp ngài."
Cung nữ nhắc nhở ta.
Ta nhìn Trịnh Quỳnh Hoa trước mặt.
Nàng cũng không cảm thấy vui khi được sủng ái mà thay vào đó lại vô cùng tiều tụy.
Nhưng với làn da trắng như tuyết, đôi mắt chớp chớp dịu dàng như ngọc, nàng vẫn đẹp tựa như một bức tranh thủy mặc độc nhất vô nhị.
Chẳng trách người đã nhìn quen sắc đẹp như Tạ Tử Nghiêm cũng phải nhớ mãi không quên.
Nghiêm túc mà nói, ta và nàng đều có một chiếc cằm nhọn cùng nốt ruồi ở khóe mắt.
Không biết có phải do đặc điểm tương tự này mà Tạ Tử Nghiêm nhận sai người không.
Trịnh cô nương lệnh cho người ra ngoài rồi nắm tay ta: "Cố Miểu, ta giúp ngươi rời khỏi lãnh cung, ngươi giúp ta thoát khỏi Tạ Tử Nghiêm nhé."
Ta nhướn mày.
Nghe đồn Tạ Tử Nghiêm chưa dứt tình với ta nên đối với vị này cũng không tốt.
Nhưng ta thấy đầu nàng đeo đầy châu ngọc, trên người áo quần lộng lẫy, tất cả đều là đồ quý báu được chế tác tỉ mỉ.
Những người đi theo nàng, cho dù là cung nữ, ma ma hầu hạ hay là thị vệ cũng đều là tâm phúc của Tạ Tử Nghiêm.
Tạ Tử Nghiêm vẫn luôn như thế, hắn đối với ai đó tốt thật sự là rất tốt, người ta muốn ngôi sao thì hắn sẽ không hái mặt trăng.
Không biết nàng nói muốn rời khỏi nơi này là thật hay giả.
Ta rút tay ra: “Trịnh cô nương đừng đùa, chính ta còn đang ở lãnh cung thì sao có thể giúp được ngươi? Hơn nữa hiện tại ngươi là người trong lòng của Bệ Hạ, ngươi muốn gì thì chỉ cần nói một câu, chắc chắn Bệ Hạ sẽ làm hết mình vì ngươi.”
Trịnh cô nương sốt ruột đến mức gần như bật khóc: "Không, ta không cần sự giúp đỡ của hắn, ta ước gì hắn chết ngay lập tức!"
Trịnh cô nương kể cho ta nghe một câu chuyện, có một tiểu cô nương cùng thiếu niên hàng xóm hai nhỏ vô tư, bọn họ hứa hẹn sẽ gặp lại nhau tại kinh thành.
Nhưng cha của tiểu cô nương vẫn ở lại, không đi kinh thành. Nàng đành phải chờ thiếu niên trở về.
Một ngày nọ, nàng thấy được tin thiếu niên thành hôn trên công báo của quan phủ.
Nàng không oán hận đối phương, chỉ cho rằng số phận đùa giỡn con người.
Nỗi buồn qua đi, tiểu cô nương bỏ lại mối tình này, gả cho phu quân và sinh con.
Ba năm sau, thiếu niên kia từ trên trời rơi xuống, nói rằng hắn đã nhận nhầm người và người duy nhất hắn muốn cưới chính là nàng.
Nàng hi vọng mỗi người đều bình an.
Nhưng hắn không chỉ giết phu quân của nàng mà còn ném con nàng xuống giếng, nhất quyết đòi nối lại tình xưa.
Thiếu niên nói, mọi thứ đã trở về bình thường.
Nhưng trái tim của tiểu cô nương đã không dành cho hắn nữa.
Đêm nào nàng cũng gặp ác mộng và chẳng thể quên được chồng con.
Trịnh cô nương lặng lẽ rơi nước mắt: "Ta biết, Cố Miểu, ngươi không sai, phu quân ta cũng không sai, con ta lại càng vô tội. Người sai là hắn, tại sao chúng ta lại phải chịu hậu quả do sai lầm của hắn gây ra?"
Chuyện này……
Ta cũng biết từ trước đến nay, mỗi khi Tạ Tử Nghiêm yêu đương mù quáng thì sẽ bất chấp mọi thứ.
Nhưng ta không thể ngờ rằng hắn còn có thể làm ra chuyện giết chồng con của một người để chiếm hữu người ta.
Hắn quên mất hắn là người trị vì của một nước rồi hay sao?
Hắn đã giết con dân của mình?
Hắn không sợ mọi người biết ư?
Ngoài câu chuyện của mình, Trịnh cô nương còn nói cho ta một bí mật của Tạ Tử Nghiêm.
Sau ba ngày, ta chắc chắn rằng Trịnh cô nương không nói dối.
Chuyện của nàng là thật.
Bí mật của Tạ Tử Nghiêm cũng là thật.
Ta quyết định hợp tác với nàng.
Hoàng đế đã bất nhân thì chúng ta cùng nhau làm phản cũng có vấn đề gì đâu?