Chờ đến khi ta tỉnh lại thì Tạ Cảnh đã rời đi rồi.
Ta nhớ đến giấc mơ đêm qua, còn có lời Tạ Cảnh nói, trước mặt tựa như có một màn sương mù.
Ta lại nghĩ tới giấc mộng mà ta chết thảm.
Trong mộng, Trang Phi thề son thề sắt, tự xưng là tình yêu chân thành của Hoàng đế.
Từ xưa đến nay đế vương đa tình, cho dù nàng ta và Hoàng đế là thanh mai trúc mã, nhưng nàng ta làm sao chắc chắn Hoàng đế nhất định yêu nàng ta chứ?
Ta quyết định đi tìm Trang Phi, có lẽ nàng ta biết chút gì đó.
Đi qua ngự hoa viên, xa xa đã nghe thấy có người đang hát khúc, khúc nhạc uyển chuyển nhẹ nhàng khiến người ta nghe mà muốn say.
Tang kỳ của tiên đế vẫn chưa đủ một năm, trong cung không được ca múa vui đùa, người này không biết phép tắc gì sao?
Khi ta đến gần thì nhìn thấy Trang Phi đang ở dưới cây hoa đào luyện múa hát khúc.
Trên búi tóc nàng ta cắm hoa đào, váy múa hồng nhạt phác họa ra vòng eo nhỏ nhắn.
Dưới hoa đào thấp thoáng, người còn yêu kiều hơn hoa.
“Nương nương, bệ hạ nhất định sẽ đến sao”
Trang Phi vểnh ngón tay ngọc lên cúi đầu, khẽ cười: “Đương nhiên, Cảnh ca ca phê tấu chương mệt rồi thì sẽ đến ngự hoa viên giải sầu, không uổng công ta ăn diện một phen. Đêm nay, ta nhất định sẽ thị tẩm.”
Người người đều nói Trang Phi nhân đạm như cúc.
Trong mắt ta, nàng ta có lẽ là người theo đuổi trục lợi nhất.
Trong mơ, khi ở trong lễ tang của ta.
Hoàng đế chán ghét ta, vì danh tiếng nên vẫn dùng lễ của Hoàng hậu để hạ táng.
Lúc đó Trang Phi đã làm Hoàng quý phi, chỉ chờ một năm sau tang kỳ là sẽ được phong Hoàng hậu.
Phụ nữ trong cung vì tranh giành tình cảm mà làm đủ kiểu cách, có một Tài tử đúng lúc trốn trong góc ngự hoa viên luyện khúc khi đang trong tang kỳ.
Sau khi Trang Phi biết được thì đã sai người ngày ngày vả miệng nàng ấy: “Tang kỳ mà lại đi hát những khúc nhạc ca từ ph óng đãng này, muốn dụ dỗ bệ hạ sao?”
“Vì trèo lên cao mà không từ thủ đoạn, quả nhiên là phẩm hạnh thấp kém!”
Bản thân nàng ta không phải cũng đang nhảy múa hát khúc trong tang kỳ của tiên đế sao?
Có thể trong mắt nàng ta, những người phía trên thì đều bình đẳng, những người phía dưới thì phân chia giai cấp rõ ràng.
Tự mình tranh thủ tình cảm thì là vì thiếu niên lang của nàng ta, người khác tranh giành tình cảm thì chính là đê tiện.
Loại người như Trang Phi này, cho dù biết chuyện gì thì cũng sẽ không nói cho ta biết.
Nhân lúc Trang Phi chưa phát hiện ra ta, mau chạy thôi.
[Phục thật đó, trẫm chỉ muốn tản bộ chút thôi mà cũng bắt gặp người phụ nữ này, nàng ta không thể yên tĩnh một chút sao?]
*
Ngọn núi giả đúng lúc che ta lại, ta ở bên cạnh nhìn lén.
Trang Phi lắc mông nhảy múa, làm bộ trẹo chân, lúc ngã xuống thì nhào thẳng về phía Tạ Cảnh.
Tạ Cảnh nhanh chóng tránh sang bên cạnh, trong mắt tràn đầy vẻ chán ghét.
[Mẹ nó, còn muốn ngã vào lòng trẫm nữa, muốn hủy đi sự trong sạch của trẫm à, mơ đi!]
[Nhảy múa cái gì đây, lãng phí thời gian của trẫm.]
[Nếu không phải chạm mặt ngươi thì trẫm đã sớm cùng Hoàng hậu ôm ấp hôn hít rồi.]
Trang Phi ngã xuống đất, hai mắt rưng rưng: “Bệ hạ, thần thiếp đau chân, không đứng dậy nổi.”
Trong mắt Tạ Cảnh tràn đầy đau lòng: “A Tâm, mau đỡ nương nương nhà ngươi dậy, nàng ấy bị thương, trẫm cũng đau lòng.”
[Không được, trẫm sắp bị chính mình làm ghê tởm chết rồi.]
[Nhớ Hoàng hậu quá đi, lâu lắm rồi không gặp, như cách ba thu vậy, trẫm muốn Hoàng hậu an ủi tâm hồn tổn thương của trẫm.]
[Nếu không phải ngươi còn có tác dụng, bây giờ trẫm đã ban chết cho ngươi rồi.]
[Á á á á, sao người phụ nữ này vẫn chưa đi?]
Mắt thấy Tạ Cảnh sắp sụp đổ, ta không thể làm gì khác hơn là đi ra giải vây cho hắn.
“Trang Phi muội muội cũng ở đây à, thật là trùng hợp.”
Khoảnh khắc nhìn thấy ta, hai mắt Tạ Cảnh sáng lên —
[Hoàng hậu tới rồi, nhìn nhiều thêm một chút để rửa mặt, vẫn là ánh trăng sáng của ta đẹp nhất.]
[Chờ đã, không phải là Hoàng hậu biết Trang Phi gặp riêng trẫm nên đến bắt gian đó chứ?]
[Xong rồi xong rồi, sắp bị Hoàng hậu hiểu lầm rồi, trẫm muốn giải thích.]
Trang Phi đứng lên, nhướn mày nói: “Hoàng hậu nương nương cũng đến ngắm hoa sao?”
“Không phải nương nương cũng thích hoa đào đấy chứ?”
*
Loài hoa Trang Phi thích nhất chính là hoa đào, lúc nói chuyện, nàng ta cố ý nhấn mạnh chữ “Cũng”.
Trang Phi thật là thú vị, nàng ta cảm thấy mình là tình yêu chân thành của Hoàng đế, cho nên ai ai cũng thích bắt chước nàng ta.
Đừng tự mình đa tình quá.
Ta cười: “Bản cung không thích hoa đào, bản cung thích hoa đồng tiền.”
Hoa hòe cái gì, ta không có hứng thú.
Vẫn là trong tay có bạc thì mới yên tâm.
Trang Phi cười nhạo nói: “Không ngờ Hoàng hậu nương nương lại là tục nhân, thần thiếp không có hứng thú với những vật ngoài thân này.”
Trang Phi nói xong thì giống như liễu rũ trong gió mà dựa vào lòng Tạ Cảnh.
“Thần thiếp tin rằng, bệ hạ cũng nghĩ như vậy.”
Ánh mắt Tạ Cảnh âm u: “Trang Phi nói đúng.”
Gân xanh trên trán hắn đại diện cho lửa giận trong lòng hắn.
[Không phải, ngươi không bị gì chứ? Chuyện này mà cũng phải hạ thấp Hoàng hậu à.]
[Còn tục nhân nữa chứ, trẫm cứ thích tục đó, trẫm quản lý giang sơn, không cần tiền nuôi quân đội sao? Không cần tiền nuôi đại thần sao? Trên thì đại sự quốc gia, dưới thì đời sống dân chúng, có cái nào không cần tiền!]
[Ngươi thì thanh cao, ngươi thì ghê gớm lắm, sao ngươi không đi uống nước sương đi, làm phi tần làm gì!]
[Tức chết mất, sớm muộn gì trẫm cũng tống ngươi vào lãnh cung.]
Trang Phi hất cằm lên, cao ngạo nhìn ta: “Bệ hạ, đêm nay chi bằng đến cung thần thiếp đi.”
“Thần thiếp mới làm bánh hoa đào, mềm lắm, bệ hạ đi thử xem.”
Tạ Cảnh vỗ vai Trang Phi.
“Ái phi, nàng ăn nhiều một chút.”
[Ăn nhiều vào, chặn cái miệng lại.]
[Ngày nào miệng cũng đầy phân, trẫm đã sắp phiền chết rồi.]
“Trẫm còn có việc, hôm khác lại đi.”
Tạ Cảnh vô thức nhìn về phía ta: [Đêm nay trẫm muốn ôm ấp Hoàng hậu.]
[Phu thê quấn quýt có tác dụng cho việc hâm nóng tình cảm, trẫm sẽ cố gắng khiến Hoàng hậu yêu trẫm.]
[Trẫm còn nhớ Giang Nam tiến cống một chiếc áo ngủ mỏng như cánh ve, nếu như Hoàng hậu mặc vào…]
[Trẫm mới có một quyển Xuân Cung Đồ mới, tối nay đúng lúc nghiên cứu luyện tập một lần…]