Bảo An ôm cháu trai cưng nựng rồi ghé vào tai thì thầm to nhỏ mấy câu thì thằng bé ngay lập tức tuột khỏi người cô chạy lại chỗ Tuấn Anh kéo tay mè nheo:
– Bố ơi? Tôm muốn ngồi với bố ạ!
– Ừ. Lại đây bố bế nào!
– Con muốn mẹ ngồi cùng chúng ta nữa ạ!
Hạ Trâm không muốn Nhi ngồi bên cạnh Tuấn Anh nên giả vờ cười nói với Tôm:
– Tôm ngồi đây với bố cũng được chứ sao?
– Không. Cháu muốn bố ngồi cùng mẹ cơ ạ!
– À…
Hạ Trâm cay lắm nhưng vì giữ hình tượng với Tuấn Anh nên cố kiềm chế, cười gượng thì Bảo An nhanh miệng nói xen vào:
– Anh! Chị Hạ Trâm cũng như người nhà mình rồi chắc không để tâm chuyện thằng bé mè nheo đâu. Em nói thế phải không chị Trâm?
– Ừ, đúng rồi!
– Vậy, chị không ngại em chuyển chỗ cho anh trai qua ngồi với chị chứ?
– Được mà!
Mặc dù trong lòng tức tối nhưng cô ta vẫn phải mỉm cười đáp lại Bảo An và làm ra vẻ vô tư không chấp trẻ con. Tuấn Anh hiểu ý em gái đang giúp mình nên anh ung dung bế con đi qua chỗ Nhi ngồi xuống và sau đó vẫn là cô em gái Bảo An cầm chịch cuộc vui:
– Cả nhà ăn thôi ạ! Món lên hết rồi! Chị Trâm! Chị cứ tự nhiên nhé!
– Chị cảm ơn!
Hạ Trâm không muốn bị thất bại bởi một đứa trẻ con và cô nhóc đang học cấp ba, không được ngồi cạnh Tuấn Anh thì ít nhất cũng phải quan tâm anh bằng việc khác nhưng rất tiếc Bảo An đã nhận ra ý định của cô ta.
Thấy Hạ Trâm gỡ thịt cua định đưa sang bát cho anh trai thì Bảo An vội vàng ngăn lại:
– Ui… Anh Tuấn Anh thích ăn món này là thật nhưng anh ấy ngại chắc không dám nói với chị rồi!
– Là sao? Chị không hiểu?
– À… Là anh ấy yếu bụng từ hôm qua ạ, bị tào tháo đuổi đấy chị, mới đỡ được xíu mà chị định đưa món cua này cho anh ấy ăn thì khả năng đêm nay về sẽ chạy cả đêm đấy ạ!
– Ơ… Vậy à?
– Vâng. Chị xem! Mặt anh trai em đỏ bừng vì xấu hổ kia kìa!
– …!!!
Là do Tuấn Anh bị em gái đổ vấy bất ngờ quá nên mới có biểu hiện đó, vừa thẹn vừa cảm thấy mất mặt với cả nhà nhưng cuối cùng cũng chỉ biết lườm nhẹ Bảo An cảnh cáo, anh tính gắp tạm món nào đó ăn cho qua không khí xấu hổ này thì lại đến lượt Nhi can ngăn:
– Anh đang yếu bụng thì mấy món này cũng không ăn được đâu! Chị Trâm gọi toàn hải sản làm sao mà anh động đũa được, còn hai món của bọn trẻ cũng dính dầu mỡ không tốt cho bụng dạ của anh.
– Thế giờ anh ăn gì?
Bị em gái nghiễm nhiên gán cho cái mác yếu bụng nên Tuấn Anh rơi vào thế khó khăn, món nào cũng không động được, đã vậy đến Nhi cũng muốn trêu chọc khiến anh muốn khóc dở mếu dở.
Một người là em gái, một là người anh thích cuối cùng không làm sao được nên Tuấn Anh chống đũa ngồi im, Nhi thấy biểu hiện chán nản của Tuấn Anh mà xém phì cười nhưng thế chưa đủ, cô cố tình chơi xấu anh tiếp:
– Xem ra bây giờ anh chỉ có thể ăn cơm trắng với muối vừng là tốt nhất!
– Vào nhà hàng mà gọi món đó sao? Mất mặt lắm!
– Mình có gọi mỗi món đó đâu mà mất mặt. Anh xem nhà mình hôm nay gọi bao nhiêu món thế này cơ mà! Để em kêu phục vụ lấy thêm muối vừng cho anh!
Lúc này Thùy Dung và Trung Kiên cũng buồn cười lắm rồi nhưng hai người vẫn cố gắng kiềm chế, chỉ có Hạ Trâm là tin lời Bảo An nói là thật nên cô ta đã đồng ý với ý kiến của Nhi:
– Em thấy Nhi nói đúng đấy! Anh chịu khó ăn thanh đạm cho bụng dạ ổn định đã anh ạ!
– Đấy! Anh xem, chị Trâm cũng thấy lời em nói có lý kìa!
– Được rồi! Tùy em gọi!
Bị Bảo An và Nhi chơi xỏ nhưng Tuấn Anh cũng chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt. Không phải Tuấn Anh thèm ăn thèm uống mà là vì anh không thích ăn cơm muối vừng, có điều giờ mà bày đặt gọi đồ nọ thứ kia nữa thì mất thời gian mà Nhi sẽ cho anh là kén chọn, nói anh khó chiều nên đành theo ý kiến của cô, ăn ít một bữa chắc cũng không sao đâu.
Cả nhà ai cũng ăn rất ngon miệng chỉ có Tuấn Anh ăn như bò nhai rơm, có lẽ đây là bữa cơm khó khăn nhất từ trước tới giờ anh nếm trải, lại nhìn sang Bảo An và Nhi vừa ăn vừa cười, rồi cả bố mẹ cũng tủm tỉm thì Tuấn Anh vớt vát nhờ vả hai thằng em út:
– Tuấn Huy, Tuấn Phát, món cơm muối vừng này ngon lắm, hai đứa ăn chung với anh không?
– Chúng em ăn sườn cừu no quá rồi, không thể ăn thêm được nữa!
– Bố Tuấn Anh ơi, con muốn ăn cơm như bố!
Đang mặt nghệt ra vì bị hai em út từ chối thì may mắn có đứa con trai làm đồng minh, đúng là cục vàng, hòn bạc của Tuấn Anh, anh thơm lên trán con, hồ hởi gật đầu:
– Cơm này ngon lắm! Để bố lấy cho Tôm ăn nhé!
Do lạ miệng nên Tôm thích thú ăn, hai bố con đang đút cho nhau ăn ngon lành thì Nhi cổ vũ bên cạnh:
– Chà! Nay Tôm giỏi nhỉ?
– Cơm ngon lắm mẹ ạ! Mai mẹ Nhi cho con ăn như này nữa nhé!
– Ừ. Bố của con bụng dạ còn yếu thì con cứ được ăn cơm như này dài dài đấy!
– Hihi… Thích quá ạ!
Tôm cười như nắc nẻ còn Tuấn Anh mặt xị ra nhưng thật tâm trong lòng anh có chút vui mừng vì Nhi đã để ý đến anh. Dù là trêu đùa thì cô có chút tình cảm mới thích trêu anh kiểu này nhưng có trời biết, đất biết là Nhi vì nhận thấy Hạ Trâm cố tình ra vẻ với mình nên cô mới bày ra một màn này để đáp lại thôi.
Thực ra chuyện trước kia Hạ Trâm nhiều lần cùng em họ chơi xấu Nhi đã bỏ qua, cũng không vì mấy trò vụn vặt, bẩn thỉu mà bóc mẽ cô ta với Tuấn Anh. Nhưng giờ hai người họ đã nói chấm dứt chuyện tình cảm rồi mà cô ta còn muốn gây sự, ra oai, ra điều thì cô chẳng cần nể nang gì nữa, cũng khỏi cần bỏ qua chuyện gì cả. Thích đối đầu, thích gây hấn Nhi sẽ sẵn sàng đáp trả, kể cả là cần lợi dụng sự quan tâm của Tuấn Anh để triệt hạ mấy người bọn họ thì cô cũng bất chấp.
Bữa cơm khó khăn với Tuấn Anh cuối cùng cũng kết thúc, mấy người nhà anh biết ý để cho anh chở hai mẹ con Nhi đi chơi riêng nên chủ động về trước chỉ là gặp ngay kẻ mặt dày Hạ Trâm xen ngang vào:
– Tuấn Anh! Bé Tôm để Nhi đưa về trước còn mình đi uống cafe đi!
– Thằng bé…
Nếu là lúc trước Nhi chẳng thèm bận tâm hai người họ muốn đi đâu nhưng tại bữa tối nay thái độ của Hạ Trâm khiến Nhi thấy không vừa mắt nên cô đã cố tình cắt ngang lời nói của Tuấn Anh bằng ý tứ bất ngờ:
– Anh Tuấn Anh hứa đưa mẹ con em đi chơi rồi! Nếu chị Trâm không ngại thì đi cùng chúng em luôn!
– Em không cần đưa thằng bé về ngủ sao? Cũng không còn sớm nữa rồi!
– Chiều nay thằng bé ngủ nhiều nên cả nhà em đi chơi tới muộn được ạ!
Ba từ cả nhà em như một cú tát trời giáng vào mặt Trâm, với cô ta đó vừa là thách thức cũng vừa là sự sỉ nhục cho độ mặt dày nhưng với Tuấn Anh lại là món quà bất ngờ. Anh vì vui mà cứ nhìn cô mãi thì Nhi lại tiếp lời:
– Anh! Anh mở cửa xe cho em và con đi!
– À… Ừ… Đưa anh bế con cho, em lên xe trước đi!
– Chị Trâm! Chị lái xe theo sau chúng em nhé!
Tuấn Anh cũng chẳng để tâm xem Trâm có đi theo không mà chỉ đợi hai mẹ con Nhi ổn định chỗ ngồi là anh khởi động xe. Đi được một đoạn rồi mà Tuấn Anh vẫn còn chưa tin được những gì mình nghe thấy nên anh lại mượn ý hỏi lại:
– Em thích tới quán cafe nào?
Nhi định nói tùy Tuấn Anh lựa nhưng nhìn lại phía sau không thấy xe của Hạ Trâm bám theo thì cô liền đổi ý:
– Thằng bé có vẻ buồn ngủ rồi anh ạ, có khi mình quay về thôi!
– Mới đó mà đã buồn ngủ rồi sao?
– Con ngáp hai cái rồi nên về thôi, mà anh không ngại với chị Trâm chứ?
– Không ngại!
Về tới nhà Nhi chủ động đi thay đồ cho Tôm nhưng thằng bé không được đưa đi chơi thì chưa chịu đi ngủ, nó chạy sang phòng của hai chú út chơi cùng tới mãi muộn mới chịu lên giường. Cứ tưởng buổi tối nô mệt thì đến đêm sẽ ngủ ngon, ai dè nó bắt Tuấn Anh sang ngủ cùng hai mẹ con. Bố thì kể chuyện còn mẹ thì gãi lưng, vật lộn tới hơn mười một giờ mà nó còn ngọ nguậy, Nhi vì có chút mệt mỏi không thức nổi nữa nên nói lời nhờ vả với Tuấn Anh:
– Anh dỗ con ngủ giúp em chứ em chịu, không thức nổi nữa rồi!
– Em cứ ngủ đi, anh canh cho!
– Cảm ơn anh!
– Ngủ đi!
Nhi ừ bằng giọng mũi rồi lăn ra ôm gối ngủ luôn, bé Tôm ngọ nguậy một lúc sau thì cũng say giấc như mẹ, còn lại một mình Tuấn Anh không về lại phòng bên kia nữa mà cũng ôm con từ từ chìm vào giấc mộng đẹp.
Sáng hôm sau tỉnh giấc Nhi không hề ngạc nhiên vì sự có mặt của Tuấn Anh cùng trên giường, việc anh ru con xong không về lại phòng bên kia cũng là điều rất đỗi bình thường hay xảy ra. Hôm nay cả hai bố con đều dậy muộn, cô thức trước cũng không gọi hai bố con dậy cùng mà nhẹ nhàng rời giường để cả hai ngủ tiếp. Nhi làm vệ sinh cá nhân xong liền xuống dưới nhà, cô tính cùng chuẩn bị bữa sáng với hai chị giúp việc thì đã thấy bố mẹ Tuấn Anh ở phòng ăn. Nhi lên tiếng chào hai người thì Thùy Dung mỉm cười gật đầu, hỏi:
– Hai bố con nó chưa dậy à?
– Dạ, là đêm qua bé Tôm thức muộn nên cả hai bố con vẫn chưa dậy ạ!
– Mấy nay Tuấn Anh nó vất vả thì cứ để nó ngủ thêm, cháu ngồi đây ăn sáng cùng hai bác đi!
– Vâng ạ!
Cả ba người vừa ăn vừa trò chuyện vui vẻ, sau kết thúc bữa sáng thì Thùy Dung đi lại tủ đồ lấy hai gói thuốc lá cây đưa cho Nhi:
– Bác Kiên mới nhờ người ta mua được ít lá thuốc này, cháu chịu khó giúp hai bác sắc lên cho Tuấn Anh uống nhé! Không phải hai chị giúp việc không làm được mà là do nó lười uống, nhưng nếu là cháu làm thì hai bác tin nó nhất định sẽ nghe lời! Giúp hai bác nhé!
– Dạ. Cháu làm được ạ! Hai bác cứ yên tâm!
– Cảm ơn cháu nhiều nha!
– Dạ. Không có gì đâu ạ!
Thùy Dung mỉm cười gật đầu rồi cùng chồng đến công ty, trên đường đi cô vui miệng nói với Trung Kiên:
– Em nhất định không để vuột mất cô con dâu tốt này!
– Nhưng anh thấy con bé vì nể chúng ta chứ hình như nó chưa có cảm tình với Tuấn Anh đâu.
– Em lại tin sớm muộn con bé cũng rơi vào lưới tình của Tuấn Anh thôi!
– Em chắc vậy à?
– Giờ hai nhà chúng ta hợp lại đẩy thuyền, lại thêm sự tấn công dồn dập của con trai mình thì anh nghĩ con bé có thoát được không? Khó lắm đấy!
– Xem em kìa! Đừng có vội nói chắc như thế chứ!
– Bảo bối của chúng ta sẽ không làm cả nhà thất vọng!
Nghe đến hai từ bảo bối Trung Kiên lại mường tượng về quá khứ trước đây, cũng vì có Bảo An mà anh và Thùy Dung đến với nhau nhanh hơn, hy vọng bé Tôm cũng giống như cô nó, sẽ là cầu lối hữu hiệu nhất giúp bố mẹ nó gần nhau. Chẳng phải hai đứa giờ đã chịu nằm chung giường vì thằng bé hay sao? Mà đã nằm chung rồi thì tình cảm sẽ bén nhanh thôi, mong rằng con trai Tuấn Anh sẽ mau chóng có được một gia đình hoàn hảo.
Đúng là có hai nhà cùng đẩy thuyền nên nhiều khi Nhi khó mà tránh khỏi một số tình huống, ngay việc cô sáng nay đi lên Hà nội, đã nói một mình cô đi là được rồi nhưng cả hai nhà đều góp ý nên để Tuấn Anh đưa lên đó thì hợp lý vì cũng cùng một chuyến anh lên giải quyết chuyện của công ty. Lí do thuận tiện cả đôi đường thế thì cô làm sao có thể từ chối chứ.
Suốt chặng đường Hải Phòng – Hà Nội hầu như là Tuấn Anh nói nhiều chứ Nhi chỉ gật gù rồi thi thoảng trả lời câu hỏi của anh thế nhưng khi nhận được điện thoại của Chiến gọi tới thì Nhi lại rất hồ hởi nói chuyện:
– Em nghe ạ!
– …
– Chắc khoảng nửa tiếng nữa là em lên tới nơi thôi!
– …
– Vâng… Vâng… Em xong việc thì mình cùng đi ăn trưa nha!
– …
– Dạ. Anh đón cả Thanh Tuyền nhé!
Tuấn Anh vì cuộc nói chuyện giữa Nhi và bạn thân mình đâm ra hậm hực mà quên mất lời mẹ Thùy Dung dặn là phải bình tĩnh không nóng vội, vì ghen tuông nên lời nói phát ra cũng không còn được trau chuốt nữa.
– Em cũng thiên vị thật đấy!
– Anh lại làm sao thế?
– Với anh thì em thờ ơ, lạnh nhạt thế mà với cậu ấy em nhiệt tình đon đả nhỉ? Nói giữa hai người không có gì ai tin?
Nhi định bụng không muốn giải thích nhưng vì cái mặt giận dỗi vô cớ của Tuấn Anh lại khiến cô nói ngược với lòng mình:
– Em có tình cảm với anh ấy hay không thì liên quan gì anh? Anh buồn cười thật đấy!
– Em…
Một lời này làm cho tâm tình của Tuấn Anh như tuột dốc, biết thừa là anh có cảm tình với cô rồi mà còn cố ý nói ra câu đó khiến anh đau lòng thêm. Tuấn Anh thẹn quá hóa giận, im lặng không nói nữa thì Nhi lại vô tư dặn dò anh nhưng câu nói tiếp theo đây không khác gì đổ thêm dầu vào lửa:
– Anh chở em đến nhà hàng thì cứ đi xử lý công việc của mình nhé, xong việc anh cứ về sớm với con mà không cần đợi em đâu ạ!
– Em muốn ở trên này với cậu ấy?
– Anh lại thế rồi! Đó là bạn thân của anh đấy!
– Trả lời anh đi!
– Em không có gì để trả lời anh hết!
Tuấn Anh lần nữa giận dỗi vì thái độ dửng dưng của cô, thực ra anh không hề biết là Nhi và Thanh Tuyền đã hẹn hò với nhau từ hôm trước rồi, địa điểm cùng nhau ăn trưa ở đâu cũng đã chốt, còn cuộc gọi của Chiến là do cậu ấy chủ động liên hệ với cô thôi chứ cô không hề báo trước ngày hôm nay cô lên. Cơ mà Tuấn Anh lại hiểu nhầm cô hẹn với Chiến nên hai người mới hỏi han nhau thân tình như thế.
Mới sáng còn vui vẻ vậy mà lên tới nơi đã không còn tâm trạng gì hết, Tuấn Anh để Nhi vào nhà hàng cơm chay của mình kiểm tra công việc còn anh thì lái xe đến một khách sạn gần đó thuê phòng. Cũng không định gọi điện cho bạn thân mà nằm dài ra giường ngủ nhưng khi nằm xuống chiếc nệm êm ái và tận hưởng khoảnh khắc tĩnh lặng thì tâm trạng anh đã dịu đi, suy ngẫm một hồi Tuấn Anh liền bỏ máy tìm số của bạn thân mình.
Minh Chiến lúc này đang làm việc thì thấy số của Tuấn Anh gọi đến, vẫn theo thói quen, chưa tới ba hồi chuông cậu đã bắt máy:
– Hôm nay rảnh rỗi hay sao mà gọi giờ này?
– Tôi vừa đưa Nhi lên đây, tính gọi rủ ông trưa nay đi nhậu!
– Ông chở Nhi lên đây?
– Ừ. Cô ấy vào nhà hàng kiểm tra rồi còn tôi đang ở khách sạn chờ cô ấy xong việc!