Nhân Duyên Khó Tránh!

Chương 19



Bên này Tuấn Anh và Nhi đang ăn uống vui vẻ, cô tự nhắn nhủ bản thân bỏ qua nỗi đau quá khứ, mở lòng đến với anh để các con có một gia đình hoàn chỉnh, hơn ai hết vẫn là bố đẻ chăm sóc con cái là tốt nhất. Cô cũng nên nghe theo lời khuyên của mẹ rằng không phải ai cũng là người xấu, người tốt còn rất nhiều nên đừng sống mãi với quá khứ mà hãy nhìn nhận hiện tại để có một tương lai tốt hơn.

Bữa trưa vui vẻ kết thúc Nhi muốn cảm ơn sự nhiệt tình của Tuấn Anh nên cô chủ động nói việc chiều nay mình muốn làm.

– Chiều anh đón em sớm được không?

– Em muốn đi đâu sao?

– Vâng. Em tính đi siêu thị mua ít đồ nhưng nếu anh không về sớm được cũng không sao, em có thể đợi.

– Anh thu xếp được mà!

– Vậy, em đợi anh!

Tuấn Anh thầm cảm ơn sự cởi mở của Nhi dành cho anh, hy vọng hai đứa con sẽ là cầu nối để anh và cô sớm ghép thành một gia đình hoàn hảo. Ánh mắt vui mừng cùng biểu cảm xúc động, Tuấn Anh nhẹ lời quan tâm cô:

– Em có muốn đi uống chút gì không?

– Không cần đâu, anh tranh thủ về nghỉ ngơi đi!

– Thế tiện đường chở em về anh cứ mua nước dừa để lúc nào khát em có uống ngay.

– Vâng, thế cũng được!

Lúc có bầu đứa lớn Nhi không nghén ngẩm gì nhưng có lần hai này cô thấy nhiều biểu hiện khác lạ lắm, như hay ngủ gật mà thấy rõ nhất là việc chóng đói. Vừa mới ăn trưa với Tuấn Anh chưa lâu mà bụng bắt đầu cồn cào rồi, nghĩ tới món chuối chiên, khoai mật nướng khiến Nhi thèm nhỏ dãi luôn, nhịn không được cô nhắn tin cho Bảo An rủ đi ăn chung.

Tinh… Tinh….

Bảo An đang ngồi chơi với cháu và hai em trai ở nhà thì nhận được tin nhắn rủ đi ăn vặt của Nhi. Đoán chừng mẹ của cháu trai mình chắc thèm ăn vì nghén nên cô ngay lập tức nhắn lại luôn:

– Chị lại thích mấy món ăn vặt à?

– Ừ. Tự nhiên lại thèm ăn chuối chiên với khoai mật nướng. Em học xong thì chạy xe qua chỗ chị rồi hai chị em mình cùng đi!

Bảo An định nhắn lại đồng ý thì nhớ tới Tuấn Anh, cơ hội này nên nhường cho anh trai vẫn là tốt nhất, nghĩ thế nên An soạn nhanh một tin trả lời lại Nhi:

– Em vẫn còn mấy bài tập chưa làm xong, để em gọi ship luôn cho chị nhé!

– Nếu em bận thì thôi, để chị nhờ người mua cũng được!

– Khỏi phiền ai mất công chị ạ! Em có số, người ta ship tận nơi cho chị. Vậy nha!

Nhi mặc dù sau đó nói không cần nhưng Bảo An cứ nhất nhất là tự mình gọi ship nên Nhi cũng miễn cưỡng đồng ý.

Tuấn Anh bên này nhận được tin nhắn em gái gửi đến mà đọc không hiểu gì nhưng cũng dừng việc đang làm mà nhắn hỏi lại:

– Là sao? Nhắn gì mà anh chả hiểu?

– Thì là cơ hội của anh đến rồi đó! Vợ tương lai anh đang lên cơn nghén ăn kìa!

– Có gì nói rõ ra đi, cứ lấp lửng!

– Chán anh thật! Là chị Nhi đang thèm ăn vặt đấy, anh rảnh thì mua đến cho chị ấy đi! Cơ hội cho anh thể hiện sự quan tâm đó!

Tới khúc này Tuấn Anh đứng hẳn dậy, nhắn hỏi em gái chi tiết hơn.

– Chị Nhi nói thích ăn gì?

– Chuối chiên và khoai mật nướng. Anh ra quán gần trường tụi em học, quán bà béo mua nhé, thơm ngon mà sạch nữa.

– Anh biết rồi!

– Nhớ làm shiper khéo vào đấy!

– Ngoan thế muốn thưởng gì anh cũng đáp ứng nhé!

– Lắm chuyện. Em không thèm gì hết, chỉ mong anh mau chóng kết hôn với chị ấy để các cháu em có gia đình hoàn chỉnh thôi.

– Em cứ tích cực đẩy thuyền thì nhanh về đích liền!

– Thôi, anh mau đi đi, ở đó mà lắm chuyện.

Hạ Trâm ngồi ngạc nhiên nãy giờ vì hành động bỏ dở việc giữa chừng của Tuấn Anh, lại xem thái độ vừa nhắn tin vừa cười tủm tỉm kia khiến cô ta càng thêm tò mò. Tính thăm dò xem anh có chuyện gì mà vui thế nhưng cô ta lại không đạt được như ý nguyện vì Tuấn Anh sau đó chỉ buông nhẹ một câu bảo cô ta cứ về trước rồi quay qua dặn dò trợ lý của mình:

– Cậu Sơn lát gửi hết báo cáo vào Mail cho tôi, tối nay tôi sẽ xem xét lại!

– Sếp lại đi công việc sao?

– Ừ. Tôi có việc phải đi bây giờ!

Hạ Trâm không chịu từ bỏ mà tiếp tục hỏi khéo Thiên Sơn, cô ta nghĩ hai người thân thiết kiểu gì cũng cho ra gợi ý sáng giá nhưng không ngờ Thiên Sơn không phải kẻ ăn cây táo rào cây sung, đáp trả cô ta theo cách nước đôi.

– Anh Sơn có đoán được là Sếp Tuấn Anh đi đâu không?

– Tôi cũng chịu thôi, việc riêng của Sếp tốt nhất là không nên hỏi kỹ quá!

Nhận được câu trả lời không vừa ý nhưng Hạ Trâm cũng không dám thể hiện sự bất mãn của mình mà chỉ cười trừ. Cô ta đứng dậy ra về, trong lòng bắt đầu liên tưởng tới việc Tuấn Anh đi tìm Nhi, không định tự mình theo dõi anh nhưng đôi tay lại khởi động chiếc xe hướng về nhà hàng cơm chay. Rồi đến khi tận mắt chứng kiến xe của Tuấn Anh đỗ trước cửa nhà hàng của Nhi và hình ảnh anh cầm túi đồ vui vẻ tiến thẳng vào bên trong thì Hạ Trâm đã không kiềm được cơn giận dữ, xem ra là hai người họ đã quá thân thiết rồi. Một ngày mà có tới hai lần Tuấn Anh bỏ lại công việc vì một người con gái mà người đó lại là người mà cô ta căm ghét nhất, thực sự là lúc này cô ta chỉ muốn xông vào tận nơi để chia rẽ hai người nhưng nghĩ lại bản thân chẳng có lí do gì để đi vào đó, sau cùng cô ta chọn cách nhẫn nhịn, quay xe rời đi.

Tuấn Anh đã quen thuộc khi đến chỗ Nhi làm việc rồi nên anh đi thẳng vào trong gặp cô luôn. Trước sự bất ngờ không nói lên lời của Nhi thì Tuấn Anh thản nhiên đặt túi đồ ăn lên bàn rồi chậm dãi nói:

– Anh là shiper mà Bảo An gọi giúp em đấy!

– Ôi… Con bé này! Lại phiền anh bỏ dở công việc rồi!

– Công ty cũng không có việc quan trọng gì nên anh mới đi được! Còn nóng đấy, em lại đây ăn đi!

– Có thật là anh không bận việc?

– Anh tự sắp xếp được công việc của mình nên em yên tâm!

– Nói dối em giận đó!

– Không hề!

Tuấn Anh phải xác nhận mấy lần thì Nhi mới bỏ đồ ra ăn, đang cơn thèm nên Nhi cũng chẳng giữ ý tứ nữa mà ăn nhiệt tình luôn. Nhìn cô ăn ngon miệng quá khiến Tuấn Anh không đừng được mà hỏi:

– Ngon thế à?

– Vâng. Ngon lắm! Anh thử một miếng không?

– Em ăn đi! Anh không thích mấy đồ ăn vặt này.

– Không ăn là em ăn hết đó!

– Ăn thoải mái đi!

Cứ tưởng Nhi nói đùa thôi ai ngờ cô ăn gần hết, một túi lớn như thế mà cô ăn chỉ còn chừa lại một củ khoai, thực sự Tuấn Anh quá ngạc nhiên với sức ăn của cô, anh định hỏi cô ăn như này liệu tối nay có ăn cơm được không thì Nhi thản nhiên nói:

– Nay ăn vậy thôi. Mai lại ăn tiếp!

– Mai vẫn ăn nữa á?

– Vâng.

– Em ăn gần hết chỗ đó mà mai vẫn ăn được sao?

– Làm gì mà anh ngạc nhiên vậy?

– Tại anh thấy hơi lạ, bình thường em có ăn uống như vậy đâu.

– Thì bà bầu là vậy đó, anh sợ rồi à?

Nói mới nhớ, Tuấn Anh nghĩ tới mẹ Dung trước đây có thai hai em út cũng có mấy dấu hiệu thay đổi nên anh hỏi lại Nhi:

– Thế trước đây em có thai bé Tôm thế nào? Có mệt không?

– Trộm vía, khi đó em rất khỏe mạnh, ăn uống cũng tốt nên không vấn đề gì. Nhưng đứa này thấy khác quá! Em ham ngủ hơn mà thèm ăn vặt nữa.

– Không nghén nôn ói là tốt rồi, còn thèm ngủ cứ ngủ, muốn ăn gì thì bảo anh mua.

– Thế đêm hôm em thèm anh cũng đi mua được à?

– Ừ. Đi được hết!

Chỉ là Nhi tiện thì hỏi cho vui vậy thôi, thế mà Tuấn Anh không nghĩ ngợi gì trả lời dứt khoát luôn, cơ mà điều đơn giản ấy lại khiến tâm trạng cô có chút vui.

– Anh thật sự không ngại đêm hôm sao?

– Vì em và con anh không ngại. Lúc em mang bầu bé Tôm anh không có cơ hội được chăm sóc thì lần này để anh làm tròn trách nhiệm với mẹ con em nhé!

Nhi không trực tiếp trả lời nhưng cái gật đầu của cô là đủ rồi, Tuấn Anh cười vui vẻ, cùng Nhi thu dọn lại bàn làm việc rồi hai người ra về. Trên đường đi đến siêu thị Tuấn Anh tò mò hỏi xem cô muốn mua gì mà dặn anh về sớm để đưa đến đó.

– Em tính sắm thêm đồ gì à?

– Dạ không. Em chỉ mua ít đồ về nấu vài món thôi nhưng em đổi ý rồi.

– Là sao?

– Thì giờ em muốn anh thay em đi lựa đồ rồi trổ tài nấu bữa tối nay cho cả nhà, được không?

– Em cố tình làm khó anh?

– Thế bố của Tôm không biết nấu ăn à?

– Biết, nhưng mà nấu đơn giản thôi như luộc rau, luộc trứng ấy.

– Cũng được!

Xe đỗ trước cửa Siêu thị, Nhi hào hứng đi xuống trước trong khi Tuấn Anh vẫn loay hoay với mớ suy nghĩ trong đầu thì cô gọi anh:

– Thế anh không định xuống xe sao?

– Em thật sự dám ăn mấy món anh nấu hả?

– Ừ. Trứng luộc, rau luộc cũng ngon mà! Thêm món muối vừng thì càng là đặc sản!

– Nói tới muối vừng anh vẫn còn giận em đấy!

– Sao mà giận?

– Biết thừa hôm đó anh không có yếu bụng mà em còn vào hùa với Bảo An khiến anh khổ sở.

– Tất cả là tại cô bạn đối tác của anh chứ, có trách cũng nên trách đúng người đi!

Miệng nói chuyện nhưng tay Nhi vẫn không quên chọn đồ, chỉ có Tuấn Anh là đi theo sau không biết chọn gì ngoài nhặt một giỏ trứng và túi rau muống. Thấy anh đang băn khoăn chưa biết chọn gì tiếp thì cô nhắc lại chuyện hôm về lại đây gặp anh.

– Em nhớ là anh cũng giỏi chọn đồ lắm cơ mà?

– Chọn bao giờ mà giỏi?

– Không nhớ hôm mình gặp lại nhau ở siêu thị này à? Anh chọn đồ chay nhanh lắm còn gì!

– À… Hôm đấy là mẹ viết sẵn danh sách và anh chỉ việc nhặt đồ theo nên mới nhanh đấy!

– Hóa ra là vậy! Đúng là công tử nhà giàu, chỉ được cái mã bảnh bao thôi!

– Thì đẹp cũng là lợi thế mà! Đúng không?

– Vâng. Nhưng là đúng với một số trường hợp thôi!

– Thế với mẹ của Tôm không ấn tượng à?

– Không.

Tuấn Anh nhìn Nhi trả lời vội thì cười tủm tỉm, anh đẩy xe giúp cô nhưng lại cố tình đi sát vào bên cạnh rồi nói nhỏ một câu:

– Không ấn tượng nhưng phải thừa nhận là anh nhân giống giỏi nhỉ?

– Này… Nói linh tinh gì thế?

– Nói đúng mà! Nhìn Tôm đẹp trai khôi ngô thế không là giống của anh thì giống ai?

– Nó cũng có nét giống em chứ bộ!

– Đứa này mà ra con gái thì anh nhường cho em!

Không nghĩ Tuấn Anh lại mặt dày nói năng thản nhiên thế, cô quay lại nhéo mạnh vào eo anh mắng vốn.

– Đừng có mà nói sĩ thế! Ai khiến nhường mà nhường hả?

– Á… ui… Đau thế!

– Cho chừa đi!

– Thì anh nói đúng còn gì! Con gái giống em xinh đẹp, chỉ cần thừa hưởng sự thông minh của anh thôi!

– Nói thế là chê em dốt hả?

– Không dốt mà ngày đó người ta nói muốn chịu trách nhiệm lại ôm con bỏ chạy, không dốt mà nhận hết phần khổ về mình?

– …!!!

Thực lòng Tuấn Anh chỉ muốn trêu Nhi cho vui thôi chứ không có ý gì nhưng tại khi anh nói xong cô lại im lặng chọn đồ tiếp khiến anh lo lắng, bất an, vội vàng nói lời xin lỗi:

– Nhi à… Đừng giận nhé…Anh… Anh chỉ là nói trêu em thôi chứ không có ý gì đâu…

– Nghĩ lại em thấy mình ngu ngốc thật đó! Nhưng từ giờ em bắt đầu chữa ngu đây.

– Em… Em nói gì cơ?

– Từ giờ em chữa dốt bằng cách bắt vạ anh!

Nghe ra câu nói ý tứ của Nhi thì lúc này Tuấn Anh mới thở phào nhẹ nhõm.

– Ừ, bắt vạ cả đời cũng được!

– Nhớ lời nói của mình đấy!

– Không bao giờ quên!

– Thực hiện bằng hành động bây giờ luôn đi chứ đừng có hứa suông với em!

– Làm luôn đây!

Tuấn Anh vui vẻ đẩy xe theo sau Nhi, tình nguyện làm người vác đồ của cô, hai người vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ thì bất ngờ lại đụng mặt người không muốn gặp.

Ái Vân và Tấn Sang cũng khá ngạc nhiên khi giáp mặt hai người bọn Nhi ở đây nhưng sẵn còn ghi hận vụ lần trước bị Tuấn Anh sỉ nhục khiến cho cô ta lần này muốn ăn miếng trả miếng. Ánh mắt thách thức kèm nụ cười xảo trá, Aí Vân cố tình khiến cho hai chiếc xe đẩy đồ va chạm vào nhau để kiếm cớ gây sự.

– Đường đi rộng mà không biết tránh hả mày?

Đôi khi im lặng không muốn đôi co là vì không thích phí lời hoặc cũng có thể là vì quá khinh bỉ nhưng đối phương lại tưởng mình nhút nhát hèn hạ mà năm lần bảy lượt cố tình chà đạp thì tốt nhất là không nên im lặng nữa. Nhi cười khẩy nhìn Ái vân rồi buông lời đáp trả đầy cứng rắn:

– Vậy mày có mắt như mù à? Biết đường rộng thì tự tránh đi!

– A… Con này! Mày dám chửi tao à?

– Mày tưởng mày là mẹ thiên hạ hay sao mà tao không dám?

– Con khốn…Mày…

Ái Vân tức sôi máu vì bị Nhi chửi thẳng mặt không kiêng nể, cô ta định lao vào tát Nhi thì Tuấn Anh nhanh tay hất mạnh cô ta lùi về sau cảnh cáo:

– Cô dám động vào cô ấy thì đừng có trách!

– Anh là cái thá gì mà thích dọa người!

– Tôi là ai cũng thừa khả năng khiến cô thân bại danh liệt. Tốt nhất là cút xa chúng tôi ra cho đỡ bẩn mắt!

– Anh Sang! Anh đứng đó để anh ta sỉ báng em à?

Cô ta bị Tuấn Anh chửi xéo thì càng điên tiết nên quay ra kêu gào Tấn Sang bảo vệ mình nhưng tên này dù có nói gì cũng bị Tuấn Anh đáp trả không nhân nhượng, đã thế Nhi còn bồi thêm cho hắn ta những lời cay đắng hơn.

– May mà ngày đó mày giúp tao cướp đi thứ rác rưởi và đem đến cho tao một người đàn ông tài giỏi như Tuấn Anh đây. Bây giờ nghĩ lại có khi tao phải cảm ơn mày và hắn ta đấy nhỉ? Nghiễm nhiên tao có người đàn ông đẹp trai, thông minh yêu thương và đứa con trai khôi ngô, tuấn tú, đúng là ông trời sắp xếp công bằng quá, phải không?

– Em…/ Mày…

Cả hai kẻ đốn mạt cùng kêu lên một tiếng nhưng Nhi lần nữa không để chúng nói hết câu mà tặng thêm vài lời như kim đ.âm nữa:

– Người ta nói chẳng sai, loại mèo mả gà đồng như hai người thì nên về một đội, chúc các người hạnh phúc đến đầu bạc răng long nhé!

– Con đĩ chó! Tao sẽ gi.ết mày!

Mặc cho Ái Vân cay cú gào thét như muốn gi.ết người nhưng Nhi chẳng để con bạn khốn kiếp được như ý, cô giơ chân đạp mạnh một cái khiến Ái Vân tránh không kịp mà ngã dúi dụi xuống đất, tên Sang thấy vậy vội đỡ cô ta lên, anh ta dùng mắt tức giận nhìn Nhi gào mồm bênh vực bạn gái mình nhưng Nhi chỉ lẳng lặng phủi tay chân như phủi bỏ thứ bụi bẩn, tạp chất thối tha khiến cô khó chịu.

Tuấn Anh có hơi lo lắng cho cái thai trong bụng Nhi nhưng anh vẫn còn tỉnh táo mà không nói lộ ra chỉ ôm cô tránh sang một bên nhẹ lời nhắc nhở:

– Em cẩn thận, đừng làm bẩn tay mình như thế!

– Lát em sẽ khử trùng cẩn thận, anh có đừng lo!

– Không cần để tâm tới hạng người này nữa! Mình về thôi!

– Vâng.

Bên Nhi đã dứt khoát muốn rời đi trước nhưng Ái Vân vốn là kẻ ích kỷ lại thích thể hiện ta đây và vô cùng hiếu thắng. Không chịu được sự sỉ nhục vừa rồi nên cô ta gào thét chạy về phía Nhi định tấn công nhưng Tuấn Anh phản ứng kịp, anh đẩy mạnh một cái khiến cô ta ngã vào kệ hàng bên cạnh, gian hàng bị va chạm mạnh nên đã đổ ập xuống. Ái Vân bị mất mặt trước bao nhiêu người thì càng điên cuồng chửi bới, cô ta không biết trời cao đất dày, hống hách chỉ thẳng tay về phía Tuấn Anh hét lên:

– Các người hãy chờ đấy!

– Cô muốn dọa ai vậy?

– Tao chưa bao giờ biết dọa mà từ trước đến nay thứ tao muốn đều được thực hiện!

– Cô thực hiện thứ gì là việc của cô nhưng đừng bao giờ động vào giới hạn của tôi!

Tên Sang tự nhiên cảm thấy sởn gai ốc trước vẻ lãnh đạm của Tuấn Anh nhưng ngược lại Ái Vân vẫn chứng nào tật đó, không biết sợ là gì, miệng vẫn cứ nạt nộ nhưng Tuấn Anh không muốn mạo hiểm để Nhi ở lại chỗ phiền phức này nên ôm cô đi thẳng. Ái Vân bị bỏ lơ, không làm gì được hai người nên quay ra cằn nhằn tên Sang.

– Anh rốt cuộc là làm sao vậy? Không biết đứng ra bênh vực em gì hết!

– Em bớt bớt lại được không, người ta đang nhìn mình kia kìa!

– Sợ gì, ai nhìn thì mặc ai, anh đúng là chẳng làm nên trò trống gì! Có bênh vực bạn gái mình cũng không xong!

– Ái Vân!

– Sao? Anh lại định giảng giải cho em hả? Em chán nghe mấy lời lý thuyết suông lắm rồi!

Hôm nay tên Sang mới rõ hết tất cả vẻ chua ngoa, đanh đá của cô bạn gái của mình, hắn ta thở dài không muốn đôi co tiếp vì nơi đây đông người ra vào nhưng Ái Vân lúc này như bị điên, cô ta còn chưa muốn dừng lại mà vẫn cố tiếp tục lải nhải trách cứ.

– Thấy bạn gái bị bắt nạt cũng không biết mở miệng ra bảo vệ, hay anh còn luyến tiếc nó?

– Em có thôi đi không?

– Đúng là anh còn nhớ đến nó nên mới tỏ thái độ này với em, anh đúng là kẻ chẳng ra gì!

– Em vô lý vừa chứ! Nếu em không dừng lại thì anh đi trước đấy!

– Anh…

– Anh phản bội Nhi đến với em mà em còn chưa hài lòng sao? Em còn muốn gì nữa?

Tấn Sang nói rồi tránh đi trước thì Ái Vân chợt tỉnh ngộ, vừa nãy lớn tiếng trách cứ là thế nhưng giờ lại như con mèo ngoan ngoãn chạy theo sau Sang nhỏ nhẹ nịnh ngọt:

– Em… Em xin lỗi! Vì bọn họ hùa vào ăn hiếp em nên em có chút bực mình. Anh đừng giận em nữa!

– Ai bảo em gây sự với họ làm gì? Đã thôi thì chấm dứt luôn đi!

– Vâng, em biết rồi! Là em nóng giận, là em sai! Lần sau em không như vậy nữa!

– Về thôi!

Ái Vân thành công dỗ dành tên Sang không giận dỗi nữa nhưng cô ta thì đang nung nấu ý định trả đũa những người khiến mình thấy chướng tai gai mắt…