– Nhớ! Nhưng sao? Tuấn Anh không muốn dài dòng nên kể lại đầu đuôi câu chuyện hôm nay ở nhà hàng cho em gái nghe thì Ngọc Anh tức giận bảo: – Em chắc chắn là do hai con mụ kia tính hại Nhi đấy! – Anh cũng đang cho người điều tra rồi! – Tìm ra chứng cứ thì đập cho họ một trận, cái kiểu kiêu sa ngoài mặt mà bên trong thì toàn là rắn độc. – Yên tâm. Chỉ cần có chứng cứ thì anh không nể nang gì đâu. – Ừ. Ngọc Anh nghe giọng của anh trai có phần cứng rắn nhưng kèm theo đó là tiếng thở dài não nề thì hắng giọng hỏi: – Có phải anh đang lo Nhi hiểu lầm anh làm ăn với mấy người xăm trổ ấy không? – Không chỉ thế mà ánh mắt cô ấy nhìn anh còn suy nghĩ tới rất nhiều thứ, cảm giác anh cũng là một trong những thành phần đàn anh đàn chị đó chứ không đơn thuần chỉ có liên quan. Vậy là mấy phần trăm tin tưởng anh đang có từ Nhi đã giảm xuống bằng không rồi! – Thế thì gay nhỉ? – Em xem nghĩ cách gì giúp anh đi! – Được rồi! Để em tính xem! Tuấn Anh rời khỏi phòng thì Nhi cũng không ngủ nữa, thực sự lúc này cô không thể ngủ hay nói đúng hơn là cô không dám ngủ. Cứ nghĩ lại thái độ hung dữ của Tuấn Anh lúc ở nhà hàng khiến cô liên tưởng tới anh cũng đã từng tham gia với nhóm người bặm trợn đó, công việc làm ăn, các mối quan hệ … Tất cả mọi thứ… Càng nghĩ Nhi càng thấy mông lung và mù mịt, thật sự cô không biết đâu mới là con người thật của anh, không lẽ vẻ bình thản thường ngày chỉ là lớp vỏ ngụy trang… CẠCH… Tiếng mở cửa bất ngờ khiến cho Nhi không kịp trở tay, không thể giả vờ ngủ tiếp được nữa nên cô đành ngồi hẳn dậy thì Tuấn Anh lại gần bên cạnh quan tâm. – Em ngủ được chút nào không? – Cũng được một lúc. Vậy xuống ăn cơm đã, rồi lát lên ngủ tiếp. – Vâng. Bữa cơm trưa thường không mấy khi đủ người nhưng mọi hôm vẫn nhộn nhịp tiếng cười nhưng nay chỉ có Tôm là bắng nhắng còn Nhi thì hạn chế hẳn. Tuấn Anh hiểu cô còn nặng trĩu suy tư mấy việc kia nhưng anh không biết ngoài bận lòng mấy vấn đề đó thì cô còn sợ hãi nữa. Cảm giác bất an ùa về khiến Nhi không ăn hết bát cơm, cô lấy cớ người mệt đi lên phòng nghỉ trước thì Tuấn Anh cũng theo lên sau. Thực sự anh không thể chờ được em gái hay mọi người trong nhà giúp mình mà có lẽ tự thân anh nên đi tìm cách xử lý dứt điểm, nếu không đêm nay còn rất dài làm sao anh có thể yên tâm. Nhi nằm quay lưng vào phía trong, Tuấn Anh cũng không ngại ngùng tiến lại giường nằm cạnh cô. Cũng không chờ cô lên tiếng mà anh chủ động nói chuyện trước. – Anh biết em chưa muốn ngủ. Chúng ta nói chuyện được không? – Ừ… Em cũng có điều muốn hỏi anh! – Có gì thắc mắc em cứ thẳng thắn nói, đừng để trong lòng khiến bản thân bức bối! – Đúng là rất khó chịu nên chúng ta sẽ thẳng thắn ngay bây giờ! Tuấn Anh gật đầu đồng ý, có gì sẽ nói hết với Nhi thì cô mới thả lỏng tâm trạng ngồi dậy nói chuyện với anh. – Em không có quyền can dự vào nghề nghiệp cũng như sở thích của anh, em cũng biết không nên đánh đồng tất cả nhưng bởi quá khứ em đã trải nghiệm những nỗi đau, những bất công nên em không có cảm giác an toàn với bất kì ai nữa, đặc biệt những người có nghề nghiệp nhạy cảm đó – Nhi… – Để em nói hết đã! Thực sự chuyện này chẳng tốt đẹp để nói ra, nhưng nếu không kể, anh sẽ cho em là con người quá nhạy cảm và làm quá vấn đề. Có những nỗi đau dễ dàng bỏ qua nhưng có những thứ khiến con người ta bị ám ảnh mãi và một con người có cứng rắn cỡ nào cũng khó mà vượt qua nổi. Tưởng Nhi nhắc tới chuyện cũ bị bạn thân và người yêu phản bội, hãm hại khiến cho cô đau lòng và khó quên nhưng không phải… Nhìn sâu vào đôi mắt ậc nước kia Tuấn Anh cảm nhận được cô đã từng trải qua nỗi sợ hãi còn lớn hơn thế. – Nhi à! Nếu khó nói quá em không cần kể nữa! Chuyện gì anh cũng tin em, tin em có lí do chính đáng. – Chuyện tủi hổ này không một ai biết, ngay cả mẹ, em cũng giấu. Khi đó em mang thai Tôm được ba tháng, trong một lần đi giao hàng ở ngoại thành, đường về vắng vẻ, em lại chủ quan nên suýt chút nữa đã bị hai tên xăm trổ hãm hiếp. Nếu như hôm đó không có một bác nhặt ve chai cố gắng hô hoán cứu giúp thì không biết em có giữ được con không… Kể tới đây Nhi òa khóc lên nức nở, từng tiếng nấc nghẹn đi sâu vào lòng Tuấn Anh như mũi kim đang chích từng nhát một. Không nghĩ cô gái bé nhỏ trước mặt mình lại hứng chịu nhiều nỗi đau, tổn thương tới vậy, bảo sao khi thấy anh hung dữ cô lại có thái độ sợ hãi đó. Cô đã và đang dần tháo lớp vỏ bọc cứng rắn, đang dần dựa dẫm vào anh nhưng anh lại vô tình gợi cho cô nhớ lại cảnh tượng hãi hùng ngày nào, để rồi cái cảm giác bất an ấy lại tồn tại. Thấu hiểu hết nỗi đau, tổn thương mà cô gái của mình phải chịu, Tuấn Anh biết bản thân phải làm gì lúc này. Anh không hứa hẹn, cũng chẳng thề thốt mà chỉ lặng lẽ ôm cô giống như một chỗ dựa vững chắc… Không biết qua bao lâu, không đếm được thời gian chính xác bao nhiêu phút, mà chỉ biết ngực áo của Tuấn Anh lúc này đã đẫm nước mắt của Nhi, nhưng điều đó không làm anh khó chịu mà càng thương cô nhiều hơn. Với tất cả tấm lòng, sự chân thành và quan tâm thật sự, Tuấn Anh chỉ làm động tác vuốt nhẹ mái tóc mềm mại, cùng an ủi. – Mọi chuyện đã qua rồi! – Tuấn Anh… – Em cứ nói đi! Anh nghe! – Khó khăn lắm em mới dám mở lòng, có thể nào cho em chút niềm tin vào cuộc sống được không? – Anh không quen thề thốt, cũng chưa từng hứa hẹn bao giờ nhưng hôm nay anh dám nói anh hoàn toàn có thể là chỗ dựa vững chắc cho mẹ con em. Hãy tin anh! – …!!! Nhi ngước đôi mắt ướt lên nhìn Tuấn Anh định nói tiếp lời còn lăn tăn trong lòng nhưng anh hiểu cô muốn nói gì nên đã ngay lập tức đặt ngón tay đưa lên miệng cô ngăn lại. – Dân xã hội cũng có người tốt kẻ xấu và anh luôn biểu dương những người làm những việc nghĩa khí, anh nói thế là thể hiện sự công bằng, minh bạch của mình. Nhưng có một điều anh cũng nên rõ ràng với em rằng anh chỉ là quen biết họ trên phương diện xã giao, quan hệ làm ăn thôi chứ anh không phải là dân anh chị và anh sẽ không tha cho kẻ nào muốn hãm hại em! – Em… – Em còn vướng mắc gì nữa sao? Nhi lắc đầu nhưng ánh mắt vẫn chưa thực sự an tâm thì Tuấn Anh chuyển xuống cầm vào đôi bàn tay bé nhỏ của cô nói lời chân tình. – Hãy quên hết quá khứ, thử đặt lòng tin nơi anh đi. Em sẽ thấy anh là một đối tác tin cậy, người cộng sự năng động và người đồng hành cần thiết nhất. Trước câu động viên nửa chân thành, nửa hài hước của Tuấn Anh đã khiến Nhi bỏ vẻ mặt buồn bã xuống mà nở nụ cười nhẹ. Đúng là chỉ có người đàn ông này mới khiến cô thay đổi, dù chỉ một chút thôi cũng thấy được sự an tâm của cô. – Sao nào? Em đồng ý không? – Em sẽ thử! – Đấy! Cười lên như thế mới xinh! – Lại trêu em! – Khen thật nhưng khen thì khen rồi, còn cái áo này em phải tự tay giặt cho anh! Nói mới nhớ, Nhi nhìn lại phần ngực áo của Tuấn Anh bị ướt hết bởi nước mắt của mình thì xấu hổ quay mặt đi nhưng anh nào có tha cho cô, nhân đà này lại phải trêu chọc mới được. – Nhất định phải giặt bằng tay đấy nhé! – Em biết rồi! – Sao nghe câu đồng ý mà có vẻ miễn cưỡng thế nhỉ? – Không miễn cưỡng, anh không tin thì cởi luôn bây giờ em giặt cho! – Tạm tin nhưng cho em ngủ trưa trước rồi chiều giặt trả anh! – Em chưa buồn ngủ, đưa em giặt cũng được! Tuấn Anh trước sự thành khẩn của Nhi thì vẫn muốn trêu cô tiếp nhưng lời nói lúc này chỉ toàn là ý tứ quan tâm lớn lao. – Em chưa buồn ngủ nhưng con anh buồn ngủ rồi! Mau nằm xuống đi! – Bụng vẫn bé tí thế này, anh toàn nói linh tinh! – Không nghe lời anh bắt em giặt bằng tay suốt đấy! – Không có đâu, chỉ cái áo này thôi! – Em còn tranh luận thì anh sẽ đi khoe cả nhà rằng em vừa mới mít ướt! Nghe câu này Nhi mới chịu nằm xuống, không dám lý luận cũng chẳng đôi co nữa mà ôm chiếc gối nằm quay lưng lại với Tuấn Anh. Ai đó bị bỏ lơ cũng không làm phiền mà lặng im cho cô ngủ, khi nghe tiếng thở đều phát ra từ người bên cạnh thì Tuấn Anh mới ngồi dậy, nhẹ nhàng thay bộ đồ khác sau đó lái xe tới công ty. *** Một tháng sau… Ngọc Anh vừa về sau chuyến đi tình nguyện trên vùng cao là tới thăm bố mẹ ngay, Nhi cũng gặp qua cô em gái thứ hai của Tuấn Anh mấy lần nhưng chỉ là qua màn hình điện thoại, còn hôm nay mới gặp trực tiếp. Là cô giáo dạy văn nhưng trông Ngọc Anh rất cá tính, nhà Tuấn Anh có hai cô em gái cô nào cũng hoạt bát năng động lại còn hài hước, Bảo An lém lỉnh kiểu trẻ con, còn Ngọc Anh cá tính của cô gái trưởng thành. Mấy anh chị em lâu lâu mới gặp gỡ tụ họp mà ầm nhà, tiếng cười nói, tiếng tranh luận khiến hai đứa cháu cũng tíu tít. Tôm và Nấm cách nhau cỡ hai tuổi nhưng cũng hòa nhập nhanh lắm, Tôm tuy bé hơn nhưng được làm anh thì cũng ra dáng phết, thằng bé nói chuyện với Nấm mà cứ ngọt sớt cái miệng… – Nấm ơi? Em thích cái chong chóng này không? – Em lớn rồi không chơi chong chóng đâu. Nhường anh đấy! – Thế em thích đồ chơi nào? Chọn đi! Anh cho! – Mấy thứ của anh chỉ để con nít chơi thôi, em đi học mẫu giáo năm tuổi rồi, giờ không chơi mấy đồ này nữa! – Vậy cho Nấm cái này, cô Bảo An mới mua cho anh đấy! Nấm nhìn thấy chiếc đồng hồ cát thì thích lắm nên không cố làm ra vẻ nữa mà gật đầu như bổ củi. – Em lấy cái này! – Ừ. Anh cho Nấm đấy! – Cảm ơn anh! Mãi mới được em họ cảm ơn, Tôm thích chí cười tít mắt chạy ra khoe mẹ. – Mẹ ơi, Nấm thích đồ chơi của con, còn cảm ơn con nữa đó mẹ! – Ừ. Hai anh em ra chơi tiếp đi! – Mẹ ơi, mẹ cũng đẻ cho con một em bé xinh như em Nấm nhé! Con thích em ấy lắm! – Ừ. Ngọc Anh nghe thằng cháu lia láu cái miệng từ nãy giờ thì không nhịn được cười, xem chừng cái kiểu khéo nói này đúng là từ bố mà ra, chẳng thế mà trước đây khéo nịnh mẹ Dung lắm. Nhớ lại những chuyện của quá khứ, Ngọc Anh thầm nghĩ đúng là duyên nợ, sau những mất mát, đau thương thì cuối cùng ông trời cũng bù đắp cho gia đình cô một sự hoàn hảo. Người mẹ bây giờ của cô vô cùng tốt và tâm lý, có thêm hai em trai cũng rất ngoan ngoãn hiểu chuyện và hơn hết là bố Kiên của cô có người bạn đời tuyệt vời. Nhìn sang Nhi, Ngọc Anh lại tham lam hy vọng, biết đâu một ngày nào đó cô bé này sẽ mở lòng đón nhận anh trai của cô để hai cháu có một gia đình hoàn hảo như gia đình mà cô đang có. Nhận thấy vẻ bề ngoài của mình hơi khó gần nên Ngọc Anh chủ động làm quen trước với Nhi. – Nghe mẹ chị nói, em có bầu đứa này nghén lắm hả? – À… Dạ. Bé Tôm em không hề nghén mà tới bé này em nghén nhiều quá! – Ồ… Thế là dấu hiệu hay đó. Chị nghe các bà, các cô bảo nghén thai kỳ khác nhau là giới tính trẻ khác nhau đấy, đứa này chắc chắn là con gái rồi! – Dạ, nếu được vậy thì mừng quá! Tôm và anh Tuấn Anh rất thích con gái! Ngọc Anh nghe Nhi nhắc tới anh trai mình với vẻ thân thiết thế thì cười cười hỏi: – Anh chị bảo với em thế à? – Không nói trực tiếp với em nhưng hai bố con nói chuyện vói nhau chị ạ! Tối nào đi ngủ cũng tào lao nói về chủ đề này. Đến tên đặt là gì hai bố con cũng chọn luôn rồi chị! – Ây za… Nghe chừng anh trai chị hào hứng quá nhỉ? – Như trẻ con đó chị! Hai chị em nói chuyện một hồi thì cũng thoải mái hơn, Nhi không còn ngại ngùng giữ kẽ mà Ngọc Anh cũng vô tư nên rất nhanh sau đó Ngọc Anh hẹn với Nhi ngày mai đi mua sắm. – Mai chị cần đi mua ít đồ, em rảnh thì đi chung với chị nhé? – Được ạ! – Vậy sáng mai ở nhà chị qua đón! – Vâng. Sáng hôm sau Ngọc Anh cùng với Nhi đến Trung Tâm thương mại, thực ra là Ngọc Anh muốn mua quà gặp mặt cho Nhi, với cũng muốn hai chị em thêm gần gũi hơn nên Ngọc Anh mới rủ Nhi đi cùng. Hai chị em sau khi đi hết một lượt thì rẽ vào gian hàng trang sức trước mặt, đang xem qua mấy chiếc vòng tay thì có tiếng nói quen thuộc vang lên ở phía sau. – Ôi… Cóc ghẻ mà cũng đòi đến nơi này cơ à? Không cần nhìn cũng biết là ai nói câu khó nghe đó nhưng Nhi bơ đi không thèm tiếp chuyện thì lại thêm một giọng cũng quen không kém cất lên chỉ trích cô. – Cóc ghẻ đòi làm thiên nga, chắc cũng chỉ có bạn thân em thôi nhỉ? Loại phụ nữ bất chấp để trèo lên giường của đàn ông thì việc gì mà chả dám. – Chị nói đúng đấy! Cái loại cóc nhái này thì kiểu gì nó chả bất chấp, trước kia em cứ nghĩ nó hiền lành cơ nhưng hóa ra bọn em mới là ngây thơ, còn nó đã hóa cáo từ khi mới mười tám tuổi… ha ha… Hết Ái Vân thì đến Hạ Trâm hùa vào nói khích bác nhưng Nhi hôm nay không chấp, một phần vì đứa bé trong bụng cô không thể làm liều, phần nữa vì có Ngọc Anh đi cùng, đứng đây tranh cãi chỉ làm cô thêm mất mặt nên Nhi chọn cách im lặng rời đi. Chỉ là phía cô muốn nhịn xuống nhưng hai con người kia lại cố tình gây khó dễ, tiếp tục dùng những lời lẽ vô giáo dục sỉ báng. – Trên đời này tao thấy ghét nhất loại con gái trơ trẽn như nó. Đúng là loại mặt dày, miệng nói không dây dưa nhưng cuối cùng là cướp đồ của người khác. – Chị có muốn em cho nó sáng mắt ra không? Đánh cho nó chừa cái thói ăn cắp bồ của người khác đi! Hạ Trâm nghe em họ nói vậy thì ngó nghiêng nhìn quanh, khi thấy chỗ này rất thích hợp để dằn mặt Nhi thì cô ta hất hàm nói: – Cũng nên dạy cho nó một bài học để nó biết lấy đồ của tao thì sẽ bị ăn đòn là như nào! Ngọc Anh đứng nãy giờ ngứa mắt lắm rồi, chỉ tại bản thân mang danh giáo viên mà nín nhịn nhưng đến nước này cô không thèm nhịn nữa mà đứng chắn ngang trước mặt Nhi đáp trả hai kẻ lộng ngôn: – Hai cô nhìn có học, lại có vẻ con nhà giàu mà ăn nói thiếu văn hóa quá! – Mày là đứa nào mà dám ăn nói với bọn tao thế? Tiếng Ái Vân hỏi hách dịch nhằm lấn át Ngọc Anh nhưng Ngọc Anh đâu dễ gì bắt nạt được. – Tôi là ai cũng không cần biết nhưng động vào người thân của tôi thì tôi không để yên đâu. Ái Vân biết rõ hơn ai hết họ hàng nhà Nhi nên cô ta chắc Ngọc Anh không phải thân cận gì mà chắc chỉ là bạn bè bình thường nên vẫn thái độ hống hách. – Con ranh! Không liên quan tới mày thì cút xéo, đừng để tao điên lên, tao kêu người ném mẹ mày vào nhà chứa đấy! Ngọc Anh cũng được biết hai kẻ mưu mô này qua anh trai rồi nhưng khi đối diện trực tiếp mới thấy hết được sự thô thiển cùng hống hách tới mức nào, còn Hạ Trâm đúng là một diễn viên giả tạo thấy ghét. Trước sự lố lăng và phách lối của họ thì Ngọc Anh cũng đáp trả không kém chút nào. – Một kẻ đầu óc như heo, chỉ quen dựa vào vị thế của bố thì đúng là chỉ hợp với tên bất tài vô dụng Tấn Sang. Cái tên chuyên dựa hơi đàn bà đó hợp với cô đấy! Còn cô! Giả tạo, lươn lẹo và vô văn hóa như này thì mãi không bao giờ được anh trai tôi để ý đâu, bảo sao tìm hiểu cả nửa năm trời cũng không khiến anh tôi động lòng. – Mày… Mày là ai mà dám ăn nói láo toét hả? Trong khi Ái Vân vẫn gào mồm lên hỏi lại Ngọc Anh là ai thì Hạ Trâm đã nhận ra cô là em gái của Tuấn Anh nhưng tiếc rằng giờ nhận ra thì mọi lời nói cũng không rút lại được nữa nên cô ta đành tìm cách vớt vát chút mặt mũi. – Ái Vân! Dừng lại! – Chị cứ để em cho hai đứa nó biết thế nào là lễ độ! – Thôi! Chuyện qua rồi không nên nhắc lại nữa! Về đi! – Ơ… Chị làm sao thế? – Không sao cả. Chuyện của Nhi và Tuấn Anh sau này như nào cũng kệ họ đi! Mình về thôi! Ái Vân vẫn còn ngây ra chưa hiểu gì thì Hạ Trâm đã lôi cô ta đi nhưng Ngọc Anh lại không muốn cho qua dễ dàng như vậy, và cô cũng đọc luôn ra ý định chạy trốn kia của Hạ Trâm. – Sao vậy? Chửi người khác cho đã miệng rồi muốn đi là đi sao? – À… Thực ra… Hạ Trâm vẫn đang ấp úng không biết nói sao thì chẳng ai như Ái Vân ngu ngốc đổ thêm dầu vào lửa. – Chị sao thế? Tự nhiên lại khép nép với hai con ranh này! Để em táng ch.ết mẹ nó đi! – Em im miệng đi! – Ơ… Chị… Ha ha… Nghe hai chị em họ nói chuyện khiến Ngọc Anh phá lên cười, đúng là hai kẻ chẳng ra gì, định chữa cháy, định vớt vát chút mặt mũi sao, không có cửa đâu. Nhìn ra màn giả vờ hiểu chuyện của Hạ Trâm khiến Ngọc Anh càng khinh bỉ, cô không có thời gian chơi trò vớ vẩn này nên đã nói thẳng mặt họ luôn. – Khỏi cần diễn tuồng mất thời gian! Cô Ái Vân! Cỡ như cô, tôi không thèm chấp nhưng còn cô Hạ Trâm! Đừng cố diễn nữa! Bộ mặt của cô đã quá rõ ràng rồi! Tôi… – Đừng trưng bộ mặt không hiểu đó ra với tôi, cũng yên tâm tôi sẽ nói chi tiết cuộc gặp gỡ ngày hôm nay cho anh trai tôi biết! Một chi tiết phụ cũng không bỏ qua đâu.