Nhân Lộ Thành Thần

Chương 112: Nụ cười thiên sứ



Lâm Vũ rời khỏi Thiên Cung, trước lúc đi. Hắn nhịn không được hỏi Thiên Đế hai việc, điều đầu tiên là thứ được phong ấn bên trong tế đàn. Khi hắn đang tới Thiên Giới. Rốt cuộc là phong ấn thứ gì.

Theo lời kể của Thiên Đế, thứ được phong ấn bên trong tế đàn vô cùng ngưu bức. Năm xưa từng tung hoành Thiên Giới, không ai cản nổi. Người người kính sợ. Là một con thượng cổ thần thú, Kim Ô. Không sai, là một con Kim Ô. Năm xưa, Thiên Giới có đến chín mặt trời. Chính vì con Kim Ô này nổi lòng tham, vì muốn thoát khỏi đại đạo cảnh. Bước vào cảnh giới trong truyền thuyết. Nên đã âm mưu nuốt chọn chín mặt trời. Khiến trời đất đảo lộn, chúng sinh lầm than. Thiên tai, hạn hán, lũ lụt xảy ra khắp nơi. Nhà tan cửa nát. Chính vì lẽ đó, cường giả khắp Thiên Giới đều cùng nhau hợp sức, cuối cùng cũng phong ấn được con Kim Ô này vào bên trong tế đàn. Nhưng trận chiến đó đã khiến sáu mặt trời phải vỡ nát. Xác chết chất cao như núi, máu chảy thành sông, vô cùng thảm liệt.

Việc thứ hai, đương nhiên là hỏi cách rời khỏi Thiên Giới. Theo lời kể của Thiên Đế. Chỉ cần đợi thêm vài tháng sau, tại đỉnh núi Vô Tâm cách Thiên Không Thành không xa. Sẽ mở ra một lối đi rời khỏi Thiên Giới. Thông đến Đại Vận thế giới.

Nghĩ đến đây, Lâm Vũ thở phào nhẹ nhõm, vậy là chỉ cần đợi thêm vài tháng nữa, hắn đã có thể rời khỏi Thiên Giới. Đến lúc đó mặc kệ đám phản diện cùng đám chính diện đánh ngươi chết ta sống. Việc này không liên quan đến hắn. Đừng lôi hắn vào là được. Nhưng bây giờ, hắn vẫn phải làm tròn trách nhiệm của một người quản gia. Lâm Vũ thở dài quay người rời đi.

Bên dưới một cây cầu nhỏ, Thiên Thiên một mình ôm gối, ngồi khóc nức nở. Hơi lạnh giá thấm sâu vào lòng nàng. Cơ thể nàng trở lên lạnh buốt. Bỗng bên cạnh nàng từ đâu xuất hiện một hơi ấm dịu nhẹ, Thiên Thiên quay đầu. Lâm Vũ không biết từ lúc nào, đã im lặng ngồi bên cạnh nàng, nghe nàng khóc thầm lặng. Thiên Thiên vội vàng lau đi những giọt nước mắt, vội vàng nói.

“Ngươi...Ngươi...Ngươi đến đây làm gì. Ta đâu cần ngươi tới. Ngươi mau đi đi”

Lâm Vũ mỉn cười, nhìn bờ sông trước mắt vui vẻ nói.

“Ta tới ngắm cảnh, công chúa tin không”

Thiên Thiên quay đầu đi chỗ khác. Không do dự trả lời.

“Có quỷ mới tin ngươi”

Lâm Vũ cả người trở nên nghiêm túc, giọng nói chắc chắn, hai mắt kiên định nhìn Thiên Thiên hỏi.

“Công chúa thật sự muốn biết vì sao ta tới đây”

Thiên Thiên thấy Lâm Vũ nghiêm túc như vậy, nhịn không được gật đầu nói. “Vì sao”

“Ta lạc đường”

“Phụt” Thiên Thiên nghe vậy, không khỏi bật cười, đánh Lâm Vũ một cái. Nói.

“Ngươi là đồ dẻo miệng, chuyên đi lừa gạt người khác. Ta không tin ngươi nữa”

Lâm Vũ khuôn mặt vô tội, đáng thương nói.

“Ta thật sự lạc đường, công chúa có thể giúp ta tìm đường trở về Thiên Cung không”

Thiên Thiên nghe đến đây khuôn mặt liền ủ rũ, cúi đầu nói.

“Ta không muốn về đó, ngươi đi đi”

Lâm Vũ thở dài, đứng dậy, quay người rời đi.

Thiên Thiên nhìn Lâm Vũ rời đi, không hiểu sao cảm thấy có chút thất vọng, bi thương, yên lặng cúi đầu nhìn dòng sông chảy trước mắt. Đến cuối cùng, Lâm Vũ cũng chỉ vì lợi ích mà bên cạnh nàng.

“Bộp...Công chúa người còn ngồi đó làm gì”

Thiên Thiên ngẩng đầu, Lâm Vũ đang đứng trước mặt nàng.

“Ngươi không phải muốn rời đi sao”

“Ai nói ta muốn rời đi, ta không biết đường trở về, công chúa lại không muốn về Thiên Cung. Vậy chi bằng chúng ta hãy cùng nhau đi lạc đường”

Vừa nói Lâm Vũ vừa vươn bàn tay ra, Thiên Thiên nhìn bàn tay trước mắt, không hiểu sao, nàng cảm thấy có chút ấm áp. Vươn tay nắm lấy bàn tay ấm áp của Lâm Vũ. Vui vẻ hét lớn.

“Được, chúng ta hãy cùng nhau đi lạc đường”

Lâm Vũ đeo lên chiếc mặt nạ sói, sau đó đội cho Thiên Ngốc một chiếc mặt nạ thỏ. Bắt đầu đi lang thang dọc theo dòng sông vô danh. Mặt nước nhẹ nhàng chảy, phản chiếu bóng lưng hai người họ.

Lâm Vũ cùng Thiên Thiên cứ đi mãi, đi mãi. Cho tới khi trước mắt hai người hiện lên một tòa thành nhỏ. Tên vô danh Thành. Lâm Vũ cùng Thiên Thiên bước vào bên trong. Cảnh vật không nói là phồn thịnh, nhưng cũng rất náo nhiệt. Đi trên đường phố. Thiên Thiên không khỏi tò mò nhìn xung quanh, cảnh vật trước mắt nàng đều rất mới lạ. Lâm Vũ trên đường đi, liền mua hai cây kẹo que, vui vẻ thưởng thức.

“Lâm Vũ, đó là gì. Có vẻ trông rất ngon”

“Kẹo que”

Lâm Vũ đưa cho Thiên Thiên một chiếc, Thiên Thiên nhìn Lâm Vũ ăn vui vẻ. Liền cắn một miếng. Nhịn không được mỉn cười vui vẻ nói.

“Thật ngon”

Vậy là cả hai cứ thế đi trên đường phố, thấy món gì ngon liền mua món đó. Xiên nướng, bánh hấp, kẹo kéo mãi cho đến khi trời tối mới dừng lại. Sáng ngày hôm sau, Lâm Vũ và Thiên Thiên lại tiếp tục lên đường, vòng qua con đường mòn, hai người đến một cánh rừng rậm rạp. Bước vào bên trong, cảnh vật có vẻ tối tăm lạnh lẽo. Những tiếng dã thú vang vọng cả khu rừng, tạo cho người nghe một cảm giác đáng sợ. Thi thoảng có thể thấy được vài bộ xương cốt của yêu thú, nằm rải rác trên mặt đất u tối. Đầy lạnh lẽo.

Không đi được bao lâu, trước mắt Lâm Vũ hiện lên một con hổ hoang dã. Ánh mắt sắc bén, hoang dại, khát máu. Lâm Vũ thấy vậy, liền sợ hãi. Núp sau lưng Thiên Thiên.

Thiên Thiên thấy vậy liền bật cười.

“Ha ha...Chỉ là một con dã thú bình thường, cũng dọa ngươi phải sợ hãi, ha ha... Yên tâm. Ta sẽ bảo vệ ngươi, xem đây”

Con hổ chỉ là dã thú bình thường, đâu phải đối thủ của Thiên Ngốc. Rất nhanh con hổ bị Thiên Ngốc đánh hoài nghi hổ sinh, sợ hãi bỏ chạy.

Thiên Thiên một mặt đắc trí, vui vẻ đi đến trước người Lâm Vũ. Đắc trí nói.

“Thấy không, có ta ở đây. Ngươi không việc gì phải sợ. Ta sẽ bảo vệ ngươi. Chúng ta đi”

Lâm Vũ cũng vui vẻ mỉn cười, khen Thiên Thiên không dứt miệng, khiến Thiên Ngốc càng thêm đắc trí.

Nhưng Thiên Thiên không hề biết rằng. Dưới chân Lâm Vũ, máu tươi đang chảy, nhỏ giọt trên mặt đất. Lâm Vũ quay đầu. Sau lưng Thiên Thiên là vô số thi thể yêu thú hung tàn độc ác, một bàn tay cũng có thể chụp chết nàng.

Trên cả đoạn đường Thiên Thiên vô cùng thoải mái, mỗi lần có dã thú lao tới, dọa Lâm Vũ sợ hãi bỏ chạy, nàng nhịn không được bật cười. Sau đó ra tay đánh đuổi đám dã thú đó đi.

“Ha ha...Lâm Vũ, ngươi thấy ta lợi hại không”

“Đúng vậy, công chúa thật lợi hại”

Bên dòng suối nhỏ, Lâm Vũ đang vừa nướng cá, vừa vui vẻ trò chuyện với Thiên Thiên. Mùi thơm nan tỏa ra bốn phía. Không thể phủ nhận, tay nghề nấu ăn của Lâm Vũ rất tốt, khiến Thiên Thiên khen không dứt miệng.

“Thật ngon, Lâm Vũ, ta phát hiện ngươi tuy hơi vô dụng, nhưng lại có rất nhiều tài lẻ. Đầu óc cũng rất thông minh, lại còn dẻo miệng. Ngươi chắc chắn đã lừa gạt không ít thiếu nữ xinh đẹp. Đúng không hả”

Lâm Vũ khuôn mặt vô tội, đáng thương nói.

“Ta là người lương thiện, luôn lấy đức phục người, sao có thể làm những chuyện như vậy”

“Ha ha, ta không tin. Lâm Vũ, ngươi có thê tử chưa”

Lâm Vũ cũng không cần suy nghĩ, lập tức trả lời.

“Ta có hai vị thê tử, một người đã mất là Oa Lệ Lệ. Một người khác là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Âm Giới. Con gái Âm Vương, công chúa Âm Mộng Lan”

Thiên Thiên nghe vậy, không hiểu sao có chút thất vọng. Nhưng nghe tiếp liền nhịn không được bật cười.

“Ha ha...Lâm Vũ, ngươi thật không biết xấu hổ. Thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Âm Giới, con gái Âm Vương, công chúa Âm Mộng Lan là thê tử của ngươi. Ha ha... Chết cười ta mất. Ngươi không chỉ không biết xấu hổ. Mà thổi ngưu bức cũng rất giỏi ha ha...Nếu Âm Mộng Lan là thê tử của ngươi, thì sau này ta cũng là thê tử của ngươi ha ha...”

Lâm Vũ cũng chỉ mỉn cười. Thiên Thiên đã không tin hắn, hắn giải thích cũng vô dụng.

Sau bữa ăn, Lâm Vũ tiện tay hái một chiếc lá, thổi một khúc hát. Thiên Thiên ngồi bên cạnh không khỏi yên lặng lắng nghe. Bài hát làm cho nàng cảm giác rất thân quen. Sau khi bài hát kết thúc. Thiên Thiên nhịn không được hỏi Lâm Vũ. Đây là bài gì.

Lâm Vũ cũng mỉn cười, đáp trả. “Bài này có tên Nụ Cười Thiên Sứ, do tự tay ta sáng tác”

“Ngươi có thể dạy ta được không”

Lâm Vũ mỉn cười. “Rất sẵn lòng”