Nhân Lộ Thành Thần

Chương 128: Sói và cáo



“Lâm huynh, chuyện ngày hôm qua cảm ơn huynh đã giúp đỡ”

Anh Tử hai mắt tràn đầy cảm kích, mỉn cười chân thành đa tạ Lâm Vũ. Nhưng trong lòng đang mắng tổ tông mười tám đời Lâm Vũ. Vì hắn mà đầu nàng đã sưng u như đầu heo. Đến bây giờ vẫn còn đau vô cùng.

Lâm Vũ mỉn cười, thoải mái nói.

“Không có gì, đây là điều ta nên làm”

Anh Tử lấy ra một trăm viên trung phẩm linh thạch đưa cho Lâm Vũ.

“Đây là số tiền thưởng chúng ta nhận được. Ta và huynh mỗi người một nửa”

Lâm Vũ không do dự gật đầu đồng ý. Sau khi đã chia đều số tiền thưởng, Anh Tử mới mỉn cười nói.

“Ta thấy chúng ta phối hợp rất ăn ý. Trong thế giới điên cuồng này tin tưởng một người là rất khó. Sau nhiều lần tiếp xúc, ta thấy huynh là một người đáng để ta tin tưởng. Một mình rất khó sống sót trong thế giới điên cuồng này. Ta muốn cùng huynh trở thành đồng đội thực sự của nhau, cùng nhau vượt qua khó khăn gian khổ. Có thể tin tưởng và chia sẻ niềm vui nỗi buồn cùnh nhau. Được không”

Anh Tử mỉn cười rực rỡ, kiên định đưa bàn tay về phía Lâm Vũ. Lâm Vũ cũng mỉn cười. Đưa tay bắt lấy bàn tay của Anh Tử.

“Được.”

Dưới ánh nắng vàng rực rỡ, cảnh vật tươi sáng. Lâm Vũ đeo chiếc mặt nạ sói cùng Anh Tử đeo một chiếc mặt nạ cáo đang bắt tay nhau, trao cho nhau những nụ cười vui vẻ. Anh Tử vui vẻ mỉn cười. Kế hoạch lấy được sự tin tưởng của Lâm Vũ đã bước đầu thành công tốt đẹp. Dù nhiều chuyện không may mắn đang xảy ra. Bước kế tiếp chính là từng bước củng cố lòng tin của Lâm Vũ đối với nàng.

Một tuần sau. Anh Tử hai mắt thâm cuồng, cả người tiều tụy. Nàng rút lại những lời nàng đã nói. Lâm Vũ không phải một tên đầu óc có vấn đề. Mà là một tên điên, một tên điên chính hiệu. Cả tuần nay nàng không được chợp mắt dù chỉ một phút. Lâm Vũ hắn như một tên điên nhận nhiệm vụ liên tục không ngừng nghỉ. Chẳng lẽ tên Lâm Vũ này không biết mệt mỏi là gì sao, chẳng lẽ tên Lâm Vũ này có thể liên tục hoạt động mà không cần nghỉ ngơi sao. Vì muốn ghi điểm ấn tượng tốt với Lâm Vũ. Nàng chỉ có thể cắn răng kiên trì lao đầu làm nhiệm vụ theo tên điên đó. Bây giờ, tống cổ Lâm Vũ vào tù đã trở thành động lực duy nhất để nàng có thể tiếp tục kiên cường. Chính tay nàng sẽ tống cổ tên Lâm Vũ khốn khiếp này vào tù. Cho hắn ném trải đau khổ vì dám đắc tội nàng. Nhưng cơ thể nàng đã đến giới hạn. Nàng cần nghỉ ngơi.

“Lâm huynh, ta cần được nghỉ ngơi. Chúng ta mỗi ngày chỉ nhận một nhiệm vụ có được không”

Một tuần sau. Anh Tử im lặng rồi. Tên Lâm Vũ này là một tên điên không thuốc chữa. Nhiệm vụ tuy đã không còn phải làm nhiều như trước nhưng đây là cái quỷ gì đang xảy ra.

“Vào dung nham đào đất. Lên núi tuyết lạnh cắt xương cắt thịt trồng cây, trên xa mạc đào giếng nước, xuống đáy biển nghiên cứu địa mạch, vào hầm mỏ đào quáng.”

Đây là nhiệm vụ người đầu óc bình thường sẽ làm sao. Nàng hận đến nghiến răng, nghiến lợi chỉ muốn xé cái lớp mặt nạ sói của tên Lâm Vũ đó ra. Xem rốt cuộc trong đầu hắn chứa cái gì.

“Lâm huynh, từ bây giờ ngày chẵn ta chọn nhiệm vụ, ngày lẻ huynh chọn nhiệm vụ. Được không”

Anh Tử thở phào nhẹ nhõm, ánh mặt trời cuối cùng cũng đã đến với nàng. Hôm nay là một ngày chẵn, nàng chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt bù đắp tâm hồn bị chà đạp thê thảm của nàng. Cho nên nàng quyết định chọn một nhiệm vụ đơn giản. Leo núi hái hoa.

Trên ngọn núi cao trăm mét, Anh Tử đang nhanh chóng bay lên. Hái một gốc hoa đỏ tươi như máu. chỉ có một cánh duy nhất. Đây là nhất chỉ hoa. Một gốc thượng phẩm linh dược. Bỏ lại Lâm Vũ vẫn còn đang chậm chạp, ở lại phía sau, vừa bay vừa ngắm cảnh vật xung quanh. Bỗng Anh Tử chợt nảy ra một ý tưởng nhỏ. Nếu nàng giả vờ trượt chân ngã xuống. Lâm Vũ chắc chắn sẽ bay xuống cứu nàng. Sau đó nàng sẽ giả vờ cảm động, nảy sinh tình cảm với Lâm Vũ. Khiến cho tên Lâm Vũ này càng thêm tin tưởng nàng. Nghĩ liền làm, Anh Tử liền giả vờ trượt chân, ngã xuống vách núi.

“Một tiếng hét sợ hãi vang lên”

Anh Tử nhắm mắt chờ đợi Lâm Vũ tới cứu mình. Nhưng hình như có gì đó không đúng.

“Rầm”

“Khụ...”

Anh Tử cả người đâm sầm xuống đất. Hai mắt nhìn trời khóe miệng chảy máu tươi. Nàng hận tên Lâm Vũ ngu ngốc. Tại sao một tên ngu ngốc như hắn lại có thể sống đến hiện tại. Cơ hội làm anh hùng cứu mỹ nhân, cơ hội ghi điểm với người đẹp ở ngay trước mắt. Vậy mà tên ngốc đó còn không biết nắm lấy. Nàng nguyền rủa Lâm Vũ cả đời này chỉ có thể làm trạch nam.

“Lâm Huynh tại sao ngươi không cứu ta”

Anh Tử trong lòng phẫn nộ. Lâm Vũ đây là ánh mắt gì. Lâm Vũ đang nhìn nàng như một con điểu kê không biết sự đời. Nàng đường đường là thiên hạ đệ nhất lừa đảo. Vô Danh. Lại bị người khác nhìn như một con điểu kê.

“Cô nương, chúng ta là tu sĩ. Dù có ngã xuống từ độ cao hàng trăm mét cũng chỉ bị thương ngoài da mà thôi. Hơn nữa chúng ta có thể bay, là bay đó. Thời đại nào rồi còn trượt chân rơi xuống vách núi”

Anh Tử á khẩu, không thể phản bác Lâm Vũ. Nhưng ngươi cũng không thể vì thế mà trơ mắt nhìn một cô gái đáng thương, mỏng manh, yếu đuối rơi xuống vách núi mà không cứu chứ. Ngươi có còn là nam nhân không hả.

Trong khi Anh Tử trong lòng vẫn còn đang mắng xối xả Lâm Vũ thì từ những bụi cây xung quanh. Đả xuất hiện ba mươi tên thợ săn tiền thưởng, tu vi đều là hoán huyết cảnh. Đang từng bước ép sát bọn hắn. Trong mắt lộ ra sát ý cùng nham hiểm. Trên môi nở ra nụ cười độc ác.

Anh Tử chỉ cần liếc qua cũng biết, đám người này là một đám sát nhân đội lốt thợ săn tiền thưởng. Chuyên giết người cướp lấy tài nguyên tu luyện của những nạn nhân xấu số.

Anh Tử còn đang không biết nên cùng Lâm Vũ bỏ chạy, hay hợp lực giết đám người này thì.

Lâm Vũ đã mỉn cười thân thiện đi tới trước mặt đám người vui vẻ nói.

“Mọi người, nhất chỉ hoa chúng ta đã lấy được. Nhiệm vụ đã hoàn thành. Mọi ngươi nên về đi”

Anh Tử lấy tay che trán. Nàng bất lực trước chỉ số ngu ngốc của Lâm Vũ. Không sợ kẻ địch mạnh như thần chỉ sợ đồng đội ngu như heo. Câu này quả không sai.

Đám người nghe Lâm Vũ nói vậy, nhịn không được bật cười. Vừa cười ha hả vừa cầm trong tay thanh đại đao chém về phía Lâm Vũ.

Khi thanh đại đao sắp chém bay đầu Lâm Vũ thì một chiếc roi sắt đã khóa thanh đao lại. Sau đó đánh bay tên nam tử cao lớn.

Anh Tử bay đến đứng cạnh Lâm Vũ hét lớn.

“Lâm huynh, đây là những tên sát nhân chuyên giết người cướp của. Mau ra tay giải quyết bọn chúng”

Sau đó Anh Tử cầm roi sắt trong tay đại chiến tứ phương. Một quật đánh bay một tên hoán huyết cảnh. Chiến lực vô cùng đáng sợ. Anh Tử là một cô gái vô cùng thông minh. Nàng biết một người phụ nữ thông minh là một người phụ nữ biết lúc nào mình nên giả vờ yếu đuối. Lúc nào mình nên tỏ ra mạnh mẽ. Đây chính là lúc nàng nên tỏ ra mạnh mẽ. Nếu nàng giả vờ yếu đuối trong trường hợp này, chỉ làm cho Lâm Vũ phản cảm, chán ghét nàng mà thôi. Bây giờ là lúc thể hiện thực lực, để Lâm Vũ càng thêm tín nhiệm tin tưởng nàng.

Trong nháy mắt, Anh Tử đã giải quyết mười tên hoán huyết cảnh. Đang muốn quay ra cùng Lâm Vũ chiến đấu, bồi dưỡng sự tin tưởng của đối phương thì đã thấy Lâm Vũ đang nhìn nàng, dưới chân hắn là la liệt xác chết, máu tươi phun ra mhư suối ướt đẫm mặt đất vô cùng đáng sợ.

Thấy Lâm Vũ đang nhìm chằm chằm mình Anh Tử trong lòng lo sợ, trái tim đập liên hồi. Chẳng lẽ nàng thể hiện thực lực quá mạnh khiến Lâm Vũ nghi ngờ. Kế hoạch lấy được sự tin tưởng của Lâm Vũ sẽ thất bại tại đây.

“Anh Tử cô nương, khi ta nhìn cô nương vì sao trái tim của cô nương lại đập liên hồi. Hơn nữa vừa nãy còn giả vờ ngã muốn ta làm anh hùng cứu mỹ nhân. Chẳng lẽ cô nương thích ta rồi sao. Ha ha...cũng phải ta phong lưu tiêu soái, anh tuấn bất phàm, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở. Cô nương không thể ngăn cản nổi mị lực của ta cũng phải”

Anh Tử tức đến hộc máu, hận đến nghiến răng nghiến lợi. Nhìn vào bản mặt vô sỉ, nụ cười bỉ ổi, hai mắt tràn đầy yy ảo tưởng của tên Lâm Vũ. Ai đi thích hắn cơ chứ. Trừ khi nàng bị ngốc mới đi thích hắn.

Anh Tử giận dữ, cướp lấy nhất chỉ hoa, tức giận đùng đùng quay người rời đi. Vừa đi vừa mắng Lâm Vũ là tên ngu ngốc.

Đợi khi Anh Tử đã đi xa, biến mất trong tầm mắt. Lúc này Lâm Vũ mới lạnh lùng, quay đầu nhìn cây cổ thụ phía trước.

“Ra đi, ngươi còn đợi đến bao giờ”

Một tên nam tử cả người cao gầy, khuôn mặt nham hiểm, ánh mắt như độc xà xuất hiện. Trên tay cầm theo con dao sắc bén đang xoay múa. Kẻ này không ai khác, chính là độc xà. Độc xà nở một nụ cười nham hiểm độc ác.

“Ha ha...Ngươi thật sự ngu ngốc, quá tin vào bản thân. Ta định để ngươi sống thêm một quãng thời gian. Nhưng nếu ngươi đã tìm đường chết ta sẽ thành toàn cho ngươi”

Độc Xà linh lực bùng nổ, khuôn mặt đầy điên dại khát máu, khắp cơ thể là một luồng linh lực xanh lè như rắn độc bao phủ toàn thân, độc tính mạnh đến mức đến cỏ dại xung quanh cũng phải khô héo. Độc Xà di chuyển nhanh chớp, nháy mắt xuyên qua người Lâm Vũ.

Chiếc lá trước mắt Lâm Vũ bị chém thành hai nửa. Rơi trước mặt Lâm Vũ. Lâm Vũ cúi đầu nhìn chiếc lá. Lạnh lùng bước đi. Sau lưng hắn, Độc Xà hai mắt vô hồn, ngã quỵ xuống mặt đất, không dám tim vào điều đang xảy ra. Trái tim hắn bị đấm thủng một lỗ lớn, máu tươi phun ra như suối. Chết không nhắm mắt.

Lâm Vũ bỗng quay đầu. Sút một chiếc lá dưới chân. Chiếc lá bay xuyên qua cây cổ thụ cách xa hàng trăm mét. Khiến cây cổ thụ nổ tung vỡ vụn. Phía sau cây cổ thụ không một bóng người. Lâm Vũ nhíu mày, chẳng lẽ trực giác của hắn sai lầm, rõ ràng hắn cảm giác được có kẻ đang từ xa theo dõi hắn.

Anh Tử cả người đều là mồ hôi lạnh Nàng suýt chút nữa chết rồi. Cũng may nàng kịp tránh né nếu không mạng này của nàng chết chắc. Tên Lâm Vũ là thứ quái quỷ gì vậy. Dù nàng đã cận thận cách xa hàng trăm mét, yên lặng theo dõi, che đậy khí tức, ẩn nấp rất kỹ. Thậm chí còn nín thở để quan sát. Vậy mà tên Lâm Vũ còn có thể phát giác ra được. Nhưng đây không phải điều quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất là thực lực của hắn quá kinh khủng, làm nàng tuyệt vọng sợ hãi. Nàng chợt có cảm giác Lâm Vũ đã sớm nhìn thấu nàng, nàng chỉ như một con rối nhảy nhót trong tay Lâm Vũ. Cố gắng ổn định bản thân, xua tan những ý nghĩa tiêu cực. Anh Tử một lần nữa đứng dậy. Xem ra muốn bắt được Lâm Vũ, nàng càng phải thêm thận trọng. Tên Lâm Vũ này không dễ đối phó như nàng tưởng tượng.