Nhân Lộ Thành Thần

Chương 147: Vạn Sầu



Vạn Bảo Nhi vui vẻ kéo tay Lâm Vũ đi trên các con phố, thưởng thức không khí náo nhiệt nơi đây. Vừa đi hai người vừa thưởng thức những quán ăn bên đường phố.

Bỗng khuôn mặt Vạn Bảo Nhi trắng bệch bước đi lảo đảo, Lâm Vũ thấy vậy liền đỡ lấy Vạn Bảo Nhi ngồi xuống. Vạn Bảo Nhi cố gắng mỉn cười nói.

“Lâm huynh, ta cảm thấy hơi mệt.Ta xin phép về trước”

Nói xong Vạn Bảo Nhi liền đứng dậy loạng choạng rời đi. Lâm Vũ muốn đi theo thì một vệt kiếm đã xuất hiện dưới chân. Lâm Vũ ngẩng đầu. Trước mắt hắn là một tên nam tử đang ôm kiếm, hai mắt lạnh lùng không chứa một tia tình cảm, đang đứng chắn đường. Không muốn hắn đi theo Vạn Bảo Nhi. Lâm Vũ hai tay nắm chặt, tên nam tử từ từ rút kiếm. Đúng lúc hai người định ra tay, thì Vạn Bảo Nhi khuôn mặt trắng bệch, lảo đảo đi tới nói.

“Vạn Sầu, huynh hãy thu kiếm lại đi. Lâm huynh, xin huynh cũng đừng đi theo muội”

Vạn Sầu thu kiếm, từng bước theo sau bóng lưng Vạn Bảo Nhi rời đi. Bỏ lại Lâm Vũ một mình cô độc đứng đó.

Vừa đến một ngõ nhỏ không người, khóe miệng Vạn Bảo Nhi liền lập tức phun ra máu tươi, ngã quỵ trên mặt đất lạnh giá. Vạn Sầu nhẹ nhàng đỡ Vạn Bảo Nhi ngồi dậy, đưa cho Vạn Bảo Nhi một chiếc khăn tay.

Vạn Bảo Nhi lau chùi vết máu trên khóe miệng, khuôn mặt trắng bệch không còn một tia huyết sắc mỉn cười nói.

“Đa ta huynh đã giúp ta, ta không muốn Trần Lâm nhìn thấy bộ dáng thảm hại của ta như bây giờ. Ta muốn huynh ấy có thể nhìn thấy ta là là một Vạn Bảo Nhi năng động, vui tươi, tinh nghịch chứ không phải một Vạn Bảo Nhi, yếu đuối, ốm đau vì bệnh tật”

Vạn Sầu vẫn im lặng đứng bên cạnh Vạn Bảo Nhi, nhưng hai tay đã nắm chặt đến chảy máu. Tình trạng của Vạn Bảo Nhi càng ngày càng xấu, đã đến mức hôn mê bất tỉnh, cả người lạnh toát như một bộ thi thể. Vạn Sầu liền cẩn thận cõng Vạn Bảo Nhi trên lưng, nhẹ nhàng di chuyển từng bước một tránh Vạn Bảo Nhi tỉnh giấc.

Vạn Sầu cảm nhận bàn tay lạnh giá của Vạn Bảo Nhi, hai mắt đỏ bừng nhớ về quá khứ. Hắn vốn là cô nhi, thiên phú cực kém, lại là phế phẩm linh căn không thể tu luyện. Người đời nhìn thấy hắn đều khinh bỉ, đánh đập, chửi mắng hắn. Hắn sống lang thang nay đây mai đó, không có mục đích sống. Rồi đến một ngày tuyết rơi rất lớn, hắn đi lang thang trên tuyết, hắn lạnh, hắn gục ngã, từng người qua đường đều thờ ơ nhìn hắn chết dần chết mòn dưới cơn mưa tuyết trắng xóa phủ kín bầu trời. Tâm hắn lạnh như cái lạnh của lòng người. Hắn muốn sống, nhưng một đứa trẻ như hắn có thể làm gì, tuyết trắng dần dần bao chùm cả người hắn, hắn chỉ có thể ôm mình co quắp tay chân run rẩy chờ đợi cái chết. Ngay lúc này một cô bé chạy đến chỗ hắn, cho hắn một cái bánh bao nóng hổi. Nhưng lúc đó trong lòng hắn chỉ có thù hận, hắn thề nếu sống sót hắn sẽ nhấn chìm thế gian trong biển máu, giết chết tất cả những kẻ còn sống trong thế gian này. Không do dự hắn không hề nhận lấy bánh bao mà cắn vào tay cô bé đến chảy máu. Cô bé đó cũng không hề tức giận mà chỉ mỉn cười ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về hắn.

“Huynh chắc lạnh lắm, đi theo ta có được không”

Đó là lần đầu tiên hắn cảm nhận được hơi ấm của tình người. Con ác quỷ bên trong người hắn cũng biến mất. Hắn ôm lấy cô bé cố gắng níu kéo một chút hơi ấm cuối cùng. Cô bé đó không phải ai khác chính là Vạn Bảo Nhi.

Hắn đi theo cô bé đó, hắn muốn trở thành người bảo vệ cô bé đó cả đời. Đó là ước mơ lúc trẻ con và cũng là ước mơ cả đời này của hắn. Hắn chỉ là phế phẩm linh căn, thiên phú tu luyện gần như bằng không. Muốn trở thành người bên cạnh Vạn Bảo Nhi là không có khả năng, mọi người trong phủ đều xem thường nỗ lực của hắn, khinh thường hắn, nhạo báng hắn. Nhưng chỉ có duy nhất Vạn Bảo Nhi vẫn thường tới cổ vũ hắn, lén lút mang cho hắn chút tài nguyên tu luyện. Trong một lần hắn cùng Vạn Bảo Nhi trốn đi chơi, không may bị yêu thú phục kích. Hắn đã không thể bảo vệ được Vạn Bảo Nhi, chỉ có thể trơ mắt nhìn Vạn Bảo Nhi sắp bị yêu thú ăn thịt. May mắn lúc đó các chủ xuất hiện, cứu Vạn Bảo Nhi một mạng, các chủ không hề trách hắn, mà chỉ mang theo Vạn Bảo Nhi im lăng rời đi. Vạn Bảo Nhi cũng không hề trách hắn. Nhưng điều này càng làm hắn ân hận suốt đời. Từ đó hắn một lòng khổ luyện. Bỏ ra công sức người thường không thể bỏ ra nổi, chịu đau khổ mà người thường không thể chịu đựng nổi. Vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần. Để rồi hôm nay, hắn từ một kẻ phế phẩm linh căn, thiên phú ngu ngốc bị mọi người khinh thường đã trở thành thiên tài, yêu nghiệt sánh ngang với thánh tử, thánh nữ của Tứ Thánh Địa. Hắn biết mình có được ngày hôm nay không phải vì hắn lợi hại, vì hắn có được cơ duyên, hay thiên tài bảo địa. Mà là vì Vạn Bảo Nhi luôn ở bên cạnh, động viên ủng hộ hắn. Nếu Vạn Bảo Nhi không cứu hắn trong đêm mưa tuyết lạnh giá đó có lẽ bây giờ hắn đã trở thành một con ác ma lấy giết người làm niềm vui thú.

Từ sau cuộc chia tay với Vạn Bảo Nhi, Lâm Vũ đã không còn nhìn thấy Vạn Bảo Nhi đến đây nữa. Trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy trống vắng kỳ lạ. Vạn Sầu người luôn đi theo Vạn Bảo Nhi, bây giờ lại thường xuyên lui tới quán ăn của hắn, ngồi một mình uống riệu từ sáng tới tối mới mò về.

Vạn Sầu cầm vò riệu trên tay, liên tục uống không ngừng. Vạn Bảo Nhi muốn hắn giúp muội ấy nhìn xem Lâm Vũ sống có tốt không, còn bản thân thì đang dùng linh dược chống đỡ qua ngày, nằm thoi thót bên giường bệnh. Vạn Sầu càng nghĩ càng vô cùng sầu bi, đau khổ. Hắn có điểm gì không bằng Lâm Vũ chứ. Hắn không tốt điểm nào, tại sao Vạn Bảo Nhi lại thích Lâm Vũ mà không thích hắn. Vạn Sầu lại cầm thêm một vò riệu lớn trên tay uống liên tục. Nhưng men say không thể làm hắn vơi sầu, hắn có thực lực, có tấm chân tình, hắn có điểm nào không bằng Lâm Vũ.

Lâm Vũ đi đến người Vạn Sầu nói.

“Vạn huynh, đã đến giờ ta phải đóng cửa”

Vạn Sầu không để ý tới Lâm Vũ, để lại linh thạch, liền đứng dậy cầm vò riệu trên tay rồi rời đi. Vừa đi vừa ngẩng đầu uống liên tục. Vạn Sầu nhìn vầng trăng khuyết đang tỏa sáng mỉn cười cay đắng hét lớn.

“Ta có điểm gì không bằng hắn chứ”

Vạn Sầu khử sạch mùi riệu, thay bộ y phục mới, chỉnh đốn lại đầu tóc rối bời mới đến gặp Vạn Bảo Nhi. Vạn Bảo Nhi cả người trắng bệch, khô gầy như que củi, hai tay lạnh giá nằm trên giường bệnh. Mỉn cười nói.

“Vạn Sầu, Trần Lâm thế nào, sống có tốt không”

Vạn Sầu trong lòng cay đắng, nhưng chỉ cần Bảo Nhi hạnh phúc là hắn đã mãn nguyện.

“Muội yên tâm, Trần Lâm huynh ấy sống rất tốt, buôn bán cũng rất thuận lợi, không có điều gì xảy ra cả”

Vạn Bảo Nhi mỉn cười, cố gắng nói.

“Vậy là được rồi. Cảm ơn huynh, Vạn Sầu.”