Nhân Lộ Thành Thần

Chương 15: Rời Đi



Cuối cùng, sau bao nhiêu cố gắng Ma Ảnh đang đứng trước một cánh cửa đá to lớn có vẻ cũ kỹ. Ma Ảnh do dự chạm tay,đang định dùng lực đẩy cánh cửa đá thì một âm thanh máy móc vang lên “ Trả lời đúng câu hỏi mới được phép tiến vào”.Câu hỏi “ ta là ai”

Ma Ảnh giật mình nhìn cánh cửa đá, sau một hồi suy nghĩ nói “ ngươi là một cánh cửa đá”

“Chát” một bàn tay vô hình nhanh như chớp vả vào mặt Ma Ảnh. “Sai, ta là cha ngươi”

Ma Ảnh một mặt mộng bức, chưa kịp để Ma Ảnh tỉnh táo, giọng nói máy móc từ cánh cửa lại vang lên một lần nữa “ ta là ai”

Ma Ảnh cố gắng kiềm nén cơn tức giận trả lời “ ngươi là cha ta”

“ Chát” lại một bàn tay vô hình nhanh như chớp vả vào mặt Ma Ảnh.

“Sai, ta là một cánh cửa đá”

Ma Ảnh nổi giận, đang định dùng vũ lực phá hủy cửa đá.Một âm thanh máy móc lại lần nữa vang lên “ ta là ai”.

Ma Ảnh do dự, cuối cùng vẫn cắn răng cố gắng nói “ngươi là cha ta, ngươi cũng là một cánh cửa đá”.

“Sai, ta là gia gia ngươi”

“Chát” một lần nữa bàn tay vô hình nhanh như chớp vả vào mặt Ma Ảnh.

Ma Ảnh triệt để nổi giận, linh lực cả người nháy mắt phun trào dữ dội, từng quyền lại từng quyền như phá vỡ không gian đánh lên cánh cửa đá.

Nhưng điều kì lạ là, từng quyền của Ma Ảnh như đá chìm xuống biển, thậm chí để lại dấu tay cũng không được. Ma Ảnh càng nổi giận, liên tục mắng “tiểu nhân vô sỉ”, “Đồ con rùa” “Lâm Vũ tiểu nhân có giỏi thì cút ra đây”...

Đánh thì đánh, chửi thì chửi.Nửa ngày sau Ma Ảnh mệt mỏi thở hồng hộc, hắn đã chửi đến miệng đắng lưỡi khô mà Lâm Vũ vẫn không hề có động tĩnh.

Ma Ảnh bỏ cuộc, hắn định rời đi. Nhưng vừa quay đầu cánh cửa đá liền mở ra. Lâm Vũ chính là đang mỉn cười khinh bỉ nhìn hắn.

Ma Ảnh nổi giận, hắn đường đường là một khai pháp cảnh cường giả, lại bị một tên phế nhân cho khinh bỉ. Hắn muốn lao đến, không do dự một chưởng đánh chết Lâm Vũ.

Nhưng Ma Ảnh hắn không phải người ngu. Hắn không tin Lâm Vũ sẽ tốt bụng đến mức mở cửa để hắn đi vào giết bản thân mình. Là một sát thủ chi vương trong tương lai,hắn khắc sâu nguyên tắc “ tình thế không ổn, lập tức rút lui”. Ma Ảnh lùi bước, hắn rời đi nhưng vẫn không quên để lại một câu “Lâm Vũ, ngươi đợi đó, ta sẽ còn quay trở...”

Chưa nói xong, đằng sau Ma Ảnh chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện bạo liệt trận. Vì Ma Ảnh lùi bước về sau, chân phải dẫm vào, nên đã kích hoạt trận pháp.

Ma Ảnh tất nhiên biết,đây là bạo liệt trận, uy lực vô cùng khủng bố. Dù cho hắn là khai pháp cảnh cường giả không chết cũng trọng thương.

RẦM. Một trận nổ tung về sau, khói bụi bay mù mịt, chỉ cần đứng nhìn từ xa mà uy lực của vụ nổ cũng đã làm Lâm Vũ bị thương, quần áo rách tả tơi.

Đợi khói bụi tiêu tán về sau, Ma Ảnh đã biến mất vô ảnh vô tung. Lâm Vũ thở dài “ đáng tiếc”

Ma Ảnh nằm rạp trên mặt đất, cả người hắn mình đầy thương tích, da thịt cháy đen vô cùng thê thảm. Nếu không phải cả người hắn từ đầu đã được bao trùm trong pháp bảo hộ thân thì hắn đã bị nổ thành tro bụi. Nhưng những pháp bảo đó đều đã hư hỏng, không sử dụng được nữa. Cả người vô lực, Ma Ảnh nằm trên mặt đất, suy nghĩ về cuộc đời của mình.

“ Từ nhỏ hắn đã thần tượng các sát thủ, thoắt ẩn thoắt hiện, người người đều run sợ, một vị vua trong bóng tối, đến vô ảnh đi vô tung. Lớn lên chút nữa, hắn ngày đêm chăm chỉ luyện tập, sau đó gia nhập Ám Sát đường của Hoàng Minh Đại Triều. Mọi người đều gọi hắn là thiên tài vì hắn tiến bộ rất nhanh, thành tích vô cùng suất sắc. Nhưng ai có thể biết, Khi mọi người còn đang ngủ hắn đang một mình cầm dao, chém từng nhát chém lên người gỗ. Khi mọi người còn chưa dậy, hắn đã đeo tạ thiết lên người chạy từ chân núi đến đỉnh núi, lặp đi lặp lại. Hắn mơ ước trở thành vua sát thủ, không phải để thỏa mãn dục vọng cá nhân. Hắn muốn làm một vua sát thủ, để trừ gian diệt ác. Còn nhỏ,nhà hắn rất nghèo, hắn đã sớm thấu hiểu cảnh khổ cực của người dân. Bị quan phủ bóc lột, bị gia tộc áp bức, ăn không đủ lo, mặc không đủ ấm. Quan phủ thối nát, đạo tặc hoành hoành. Ai là người thay đổi tất cả. Hắn muốn trở thành vua sát thủ để thay đổi tất cả điều đó. Tham quan ô lại, gia tộc, giặc cướp sẽ không dám bóc lột, áp bức những người dân nghèo lương thiện nữa. Vì hắn sẽ bảo vệ họ. Hắn muốn làm vua sát thủ, để ai cũng phải sợ hãi hắn mà không dám làm điều trái lương tâm. Vì điều đó, hắn ngày đêm luyện tập đến mạng sống hắn cũng không cần. Giết Lâm Vũ,chính là nhiệm vụ đầu tiên hắn nhận được. Lúc đó hắn vô cùng chờ mong. Dù Lâm Vũ chỉ là một phế nhân, nhưng hắn vẫn vô cùng chăm chú, không hề có chút khinh thường mà toàn tâm toàn lực, ra tay ứng phó. Lâm Vũ chính là viên đá đặt chân đầu tiên trên con đường trở thành vua sát thủ của hắn nhưng vì sao? Vì sao lại trở thành như vậy? hắn không cam tâm,không cam tâm, không cam tâm......”

Dưới thác nước hùng vĩ, xung quanh cảnh vật thơ mộng, hoa thơm cỏ lạ, chim hót bay lượn khắp nơi. Lâm Vũ đứng nhìn cảnh vật tươi đẹp nhưng tâm trạng không hề vui vẻ chút nào. Trước mắt hắn là một ngôi mộ đơn sơ, trên dựng một tấm bia đá có khắc “ Thê tử Lâm Vũ – Oa Lệ Lệ chi danh”

Đứng nhìn hồi lâu, Lâm Vũ vuốt ve hắc cẩu,bình tĩnh nói “Đi thôi, cùng ta đi tìm tên khốn Vân Long đó, báo thù cho Lệ Lệ”

Hắc cẩu lưu luyến, nhưng cuối cùng vẫn đứng lên đi theo Lâm Vũ, một người một chó rất nhanh biến mất giữa núi rừng hoang vắng.