Nhân Lộ Thành Thần

Chương 247: Kết thúc



Thiếu Sâm không cam lòng gục trên mặt đất, tại sao...tại sao hắn lại thua một tên phế vật được chứ, hắn không cam tâm. Người thắng nhất định phải là hắn, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này. Tại Sao...Tại sao hắn lại phải thua nhục nhã trước một tên phế vật như Bạch Lãng. Hắn không cam tâm.

Thiếu Sâm hai mắt đỏ bừng, phẫn nộ nhìn chằm chằm Bạch Lãng như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Bạch Lãng không khỏi càng thêm tự tin mỉn cười, đi đến trước mặt Thiếu Sâm, dẫm lên đầu hắn. Tự tin nói.

“Ngươi bây giờ đã không xứng để ta nhìn vào trong mắt...”

Bạch Lãng ngẩng mặt nhìn trời, tận hưởng cảm giác chiến thắng, trong lòng không khỏi cảm thấy thỏa mãn, cuối cùng sau bao nhiêu cố gắng, đau khổ, vất vả, ngậm đắng nuốt cay, chịu đựng đau đớn. Hắn đã nhận được kết quả xứng đáng. Hắn đã có thể dễ dàng dẫm nát kẻ thù dưới chân mình.

Thiếu Sâm nằm dưới chân Bạch Lãng, chịu đựng nhục nhã đến hai mắt đỏ bừng, trong lòng phẫn nộ đến cực hạn, hắn thất bại rồi sao. Thiếu Sâm không do dự lôi ra một con dao găm, đâm thẳng vào chân Bạch Lãng. Đừng quên hắn có đến hai con dao găm chứa kịch độc.

Bạch Lãng chợt cả người vô lực, tê liệt ngã xuống mặt đất. Không tin vào những gì đang diễn ra, tại sao hắn lại không thể cử động. Bạch Lãng cố gắng gồng mình cả cơ thể, nhưng vô ích. Chỉ có thể trơ mắt nhìn Thiếu Sâm cả người đều là thương tích, đang từ từ khó khăn đứng dậy.

Thiếu Sâm từng bước chậm chạp, đi đến trước mặt Bạch Lãng, không khỏi mỉn cười nói.

“Tên phế vật...”

“Bốp...”

Bạch Lãng bị Thiếu Sâm đá lăn xuống võ đài trước sự chứng kiến của tất cả mọi người.— QUẢNG CÁO —

Bạch Lãng tuyệt vọng nằm trên mặt đất, nhìn Thiếu Sâm đang đứng trên đài cao, nhìn ánh mắt thương hại của tất cả mọi người xung quanh, không khỏi tuyệt vọng bật khóc. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt lem luốc bùn đất, che đi những giọt nước mắt đau khổ, tuyệt vọng của hắn.

Lâm Vũ đứng trong đám người không khỏi thở dài, sư tử vồ thỏ cũng phải dùng hết sức mạnh của bản thân. Nhưng thất bại lần này chưa chắc đã là chuyện xấu đối với Bạch Lãng, quan trọng là đệ ấy có thể vượt qua được nó hay không. Nếu vượt qua được, đệ ấy sẽ trở nên trưởng thành, mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Lâm Vũ đi tới đỡ Bạch Lãng cả người toàn là bùn đất, hai mắt ướt đẫm nước mắt đứng dậy, mỉn cười nói.



“Chúng ta về nhà thôi”

Bạch Lãng chỉ biết cúi đầu im lặng, nước mắt như mưa rơi xuống mặt đất, cắn chặt hàm răng để không khóc lên thành tiếng, thống khổ im lặng không trả lời Lâm Vũ.

Lúc này, tên tu sĩ đến đây tuyển chọn người trở thành học viên của Vĩnh Hằng Học Viện cũng lên tiếng kết thúc cuộc tuyển chọn.

“Được rồi, ta tuyên bố người trở thành học viên của Vĩnh Hằng Học Viện lần này là Thiếu Sâm. Các ngươi nên trở về đi”

Tên tu sĩ đi tới trước mặt Thiếu Sâm, vỗ vai động viên hắn nói.

“Ngươi nên chuẩn bị sớm đi, một tháng sau chúng ta sẽ tới đón ngươi”

Thiếu Sâm không khỏi mỉn cười, cúi đầu nhìn tên tu sĩ rời đi, vui vẻ hét lớn.— QUẢNG CÁO —

“Đa tạ tiền bối đã nhắc nhở, ta sẽ chuẩn bị kỹ càng để tham gia Vĩnh Hằng Học Viện. Tiền bối đi thong thả”

Mọi chuyện đến đây là kết thúc, cuộc sống thường ngày rất nhanh quay trở lại như lúc ban đầu. Bạch Lãng đã từ bỏ hoàn toàn việc tập luyện, quay trở về làm cậu thiếu niên ngây ngô, đơn thuần như lúc trước, mỗi ngày đều chăm chỉ làm ruộng, cuốc đất trống rau, phụ giúp tỷ tỷ dọn dẹp nhà cửa.

Thiếu Nham, Thiếu Sâm cũng không hề tìm đến làm phiền hay gây sự với Bạch Lãng, bọn hắn không phải kẻ ngốc, biết Bạch Lãng không dễ đối phó nên cũng không hề chủ động tìm tới gây sự. Mà chỉ ở yên trong nhà, thi thoảng mới xuất hiện ở bên ngoài một vài lần.

Lâm Vũ thấy vậy cũng yên tâm phần nào, hắn cảm thấy đã đến lúc mình nên rời đi. Lâm Vũ bắt đầu thu dọn hành lý. Chợt hắn nhớ tới một chuyện vô cùng quan trọng mà hắn đã sớm quên mất từ lâu. Chiếc yếm đỏ là của Hỏa Vũ Thiên Linh, chiếc yếm tím là của Nhất Khuynh Thành, vậy chiếc yếm cuối cùng, chiếc yếm màu đen là của ai. Lâm Vũ nhìn chiếc yếm đen kịt, sâu thẳm trước mắt. Hắn có thể mơ hồ cảm nhận được, vị nữ tử này dù hắn chưa từng gặp mặt, nhưng lại mang đến cho hắn một cảm giác vô cùng quen thuộc, hắn dường như biết được vị nữ tử mang một vẻ đẹp vô song, là người phụ nữ đẹp nhất hắn từng biết, một vẻ đẹp hoàn mỹ, không tỳ vết. Có thể mê hoặc tâm trí tất cả mọi người trong thiên hạ, khiến người trong thiên hạ phải điên cuồng nguyện chết vì nàng ta. Một vẻ đẹp chết chóc, ngọt ngào đến điên dại. Là người phụ nữ mê hoặc nhất, quyến rũ nhất, xinh đẹp nhất, độc ác nhất trên thế gian này. Vậy người đó rốt cuộc là ai.



“Ký chủ đang nghĩ gì vậy...Có phải đang nghĩ đến chuyện đen tối phải không...”

Âm thanh ngọt ngào của hệ thống đột nhiên xuất hiện, cắt đứt suy nghĩ của Lâm Vũ. Lâm Vũ không quan tâm tới cẩu hệ thống nói.

“Không phải chuyện của ngươi”

Hệ thống âm thanh không khỏi tỏ ra có chút đáng thương, thì thầm bên tai Lâm Vũ, nhỏ nhẹ nói.

“Ký chủ không thấy bản thân mình quá phế vật, quá vô dụng sao. Suốt ngày bị người ta truy sát, khinh thường. Tại sao ký chủ phải sống nhục nhã như vậy chứ...”— QUẢNG CÁO —

Lâm Vũ nhíu mày.

“Ngươi muốn gì...”

“Ta chỉ muốn ký chủ trở lên mạnh mẽ, trở thành người ai cũng phải tôn kính, cúi đầu thuần phục. Ký chủ không muốn như vậy sao....”

“Ký chủ có biết vì sao đến bây giờ ký chủ vẫn chưa giết được Đào Vân Long, Hàn Đông, Như Nhạn, Bá Vô Thiên, Tinh Không Phong, Hứa Vô Tâm, Lý Vọng Cư không...Là vì ký chủ chưa đủ mạnh mẽ”

“Ký chủ không muốn vô địch thiên hạ sao, ký chủ không muốn tất cả mọi người trong thiên hạ phải cúi đầu thuần phục ký chủ sao, ký chủ không muốn nắm cả thiên hạ trong lòng bàn tay tùy ý đùa bỡn sao. Đến lúc đó, mọi thứ trong thiên hạ đều là của ký chủ, danh vọng, tiền tài, quyền lực, mỹ nữ. Tất cả đều là của ký chủ, ký chủ có thể thoải mái thỏa mãn tất cả dục vọng của bản thân một cách thỏa thích...”

Trước mắt Lâm Vũ, dần dần hiện lên một viên tinh thể đỏ tươi như máu. Lâm Vũ nhịn không được.

“Đây là...”