Nhân Lộ Thành Thần

Chương 46: Dưa hấu ngon hơn



“Vô Tâm công tử, kế hoạch đã đến bước cuối cùng, lần này Lâm Vũ chết chắc, Nhan Như Ngọc xin được chúc mừng công tử.”

Nhan Như Ngọc một mặt nịnh bợ cùng Hứa Vô Tâm trò chuyện với nhau, trong một gian mật thất vô cùng bí mật được bố trí vô số trận pháp cách âm. Trước lời khen ngợi cùa Nhan Như Ngọc,Hứa Vô Tâm một mặt bình tĩnh, không kiêu không ngạo. Đây không phải do hắn khiên tốn, mà là hắn tự tin, hắn tự tin vào bản thân mình. Tất cả đều được xắp đặt trong lòng bàn tay của hắn. Hắn là Hứa Vô Tâm, là đệ nhất thiên tài, cùng giai vô địch, giao thiệp rộng khắp thiên hạ, hắn có thể thất bại sao. Cầm nên chén trà, uống cạn một hơi. Sau đó Hứa Vô Tâm bình tĩnh nói.

“Đợi Lâm Vũ chết về sau, con tiện nhân Âm Mộng Lan còn không phải ngoan ngoãn trở thành món đồ chơi của ta, tùy ý cho ta dày vò. Giả vờ thanh cao gì chứ, đợi cha ta được Âm Giới tán thành, chính thức trở thành người cai quản mới của Âm Giới, Âm Mộng Lan sẽ chẳng còn giá trị nữa. Đến lúc đó dù ta không ra tay, cha ta cũng không để cho con tiện nhân đó sống thêm bất cứ giây phút nào.”

Hứa Vô Tâm trong giọng nói không hề dấu đi sự kiêu ngạo, tự tin của bản thân. Hắn sinh ra đã là thiên mệnh chi tử, kẻ khác chỉ có thể cúi đầu, thuần phục nghe theo hắn sai bảo. Kẻ dám chống lại hắn, tất cả đều chết sạch.

Nhan Như Ngọc cũng một mặt đầy nịnh hót, liên tục vuốt mông ngựa, nâng Hứa Vô Tâm nên tận chín tầng mây.

“Vô Tâm công tử quả là văn võ song toàn, kỳ tài ngút trời. Cả đời Nhan Như Ngọc ta chỉ kính phục mỗi mình công tử, nguyện xin được suốt đời trung thành với công tử”

Hứa Vô Tâm trong lòng vui sướng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói “Như Ngọc, ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, sau này...”

Cả cơ thể Hứa Vô Tâm đau đớn kịch liệt, liên tục run rẩy, hai mắt đỏ bừng, hắn vô pháp vận chuyển linh lực trong cơ thể, tay chân đều không thể cử động. Rõ ràng hắn đã trúng độc. Kẻ hạ độc không ai khác chính là Nhan Như Ngọc. Hứa Vô Tâm dùng hai mắt đầy oán độc nhìn Nhan Như Ngọc nói.

“Ngươi”

Nhan Như Ngọc lúc này trên mặt đâu còn vẻ tiếu dung nịnh hót như trước nữa, mà thay vào đó là sự lạnh lùng, điên cuồng cùng độc ác.

“Ha ha Hứa Vô Tâm ngươi biết vì sao mình thất bại không vì ngươi quá tự tin vào bản thân”

Hứa Vô Tâm một mặt phẫn nộ, điên cuồng gào thét “ Nhan Như Ngọc ngươi muốn gì”

Nhan Như Ngọc hai mắt đầy mỉa mai, trêu tức nhìn Hứa Vô Tâm, giọng nói tràn đầy sự điên dại.

“ ha ha Ta muốn gì. Đương nhiên là muốn đoạt xá cơ thể ngươi, ngươi là đệ nhất thiên tài, lại có vô số người chống lưng, thân phận thì tôn quý nhất Âm giới. Nếu ta trở thành ngươi. Chẳng phải ta sẽ có được tất cả những gì ta muốn sao ha ha”

Trên mặt Nhan Như Ngọc tràn đầy sự điên cuồng, tham lam và độc ác. Không cho Hứa Vô Tâm nói lời cuối cùng. Nhan Như Ngọc đã đặt tay lên đầu hắn, vận chuyển đoạt xá bí pháp.

Cả gian mật thất tràn đầy tiếng cuồng tiếu điên rồ, tiếng la đau đớn tuyệt vọng nhưng không hề có một ai biết.

Nhan Như Ngọc mở mắt, Hứa Vô Tâm đã chết, bây giờ hắn chính là Hứa Vô Tâm. Tất cả những gì Hứa Vô Tâm có giờ đều là của hắn, hắn là đệ nhất thiên tài, là người có thân phận tôn quý nhất Âm Giới, tất cả đều thuộc về hắn, chỉ thuộc về một mình Nhan Như Ngọc hắn mà thôi.

Nở ra một nụ cười điên dại, Nhan Như Ngọc như hóa điên vì sung sướng. Nhìn trước mắt cơ thể mình. Nhan Như Ngọc liền vận dụng bí pháp luyện chế nó thành một bộ hóa thân mới. Từ giờ hắn đã có hai thân phận. Ngoài sáng là Nhan Như Ngọc, còn trong bóng tối là Hứa Vô Tâm ha ha...

Kẻ kế tiếp chính là Lâm Vũ. Lâm Vũ phải chết.

Trong một ngõ hẻm nhỏ vắng người. Một vị cô nương mặc áo hồng đang quay lưng về phía đằng sau, mái tóc bạc trắng đầy quyến rũ, bước đi nhẹ nhàng uyển chuyển, kèm theo bóng lưng đầy mơ mộng khiến người nhìn không khỏi suy nghĩ miên man,đang dẫn theo một chú cún con đi dạo.

Một tên toàn thân mặc đồ đen đang đi sau lưng cô gái đó. Ánh mắt hắn chứa đầy sự hung tàn. Nhanh như chớp, bàn tay năm ngón của hắn đưa ra lao đến tấn công vị cô nương tội nghiệp trước mắt.

Cô gái quay đầu lại “ Bất ngờ chưa” khuôn mặt Lâm Vũ. Không sai. Lâm Vũ chính là giả gái đi bắt hung thủ. Làm một thanh niên tốt,hắn sao có thể trơ mắt nhìn mình bị người khác tính kế. Cả người linh lực bộc phát, quyền cước như mưa dội xuống, bên cạnh hắc cẩu cũng lao đến trợ công như vũ bão, tấn công tên hung thủ.

“ Mẹ nó hai quả dưa hấu thật khó chịu”

“ ta đã bảo ngươi dùng hai quả chanh,ngươi không nghe”

“ ngốc cẩu ngươi thì biết gì,dưa hấu ngon hơn”

Trước thế tấn công như vũ bão của một người một chó, tên hung thủ rất nhanh bị Lâm Vũ đánh trọng thương, đè trên mặt đất.

“Hắc hắc, để ta xem rốt cuộc ngươi là ai”

Lâm Vũ mở khăn che mặt, nhưng không ngờ đó lại là một cô gái trẻ tuổi. Cô ta đang dùng hai mắt mỉa mai nhìn hắn, như thể nhìn người chết vậy.

“ A...cứu mạng”

Sau khi lớn tiếng kêu cứu, tên hung thủ là cô gái đó liền tự thiêu đốt cả cơ thể, mùi thịt người cháy khét lẹt tỏa ra khắp nơi. Ngọn lửa cộng với tiếng kêu cứu gây chấn động cả Âm Thành.

Lâm Vũ mồ hôi lạnh chảy như mưa, quá âm hiểm, quá độc ác, tất cả đều là tử cục. Dù hắn có điều tra hay không điều tra đều phải chết, dù hắn có bắt được hung thủ hay không bắt được hung thủ cũng đều phải chết. Nếu hắn không điều tra, không bắt được hung thủ, Hứa Vô Tâm sẽ từng bước ngụy tạo chứng cứ đẩy hắn vào cái chết. Còn nếu hắn điều tra, bắt được hung thủ, thì lập tức hung thủ sẽ biến thành nạn nhân, còn hắn từ nạn nhân biến thành hung thủ. Tất cả đều chỉ có một con đường chết mà thôi.

“Hắc cẩu, nhanh,nhanh nhất có thể chạy về thiêu rụi nhà ta,nhanh lên”

Lâm Vũ gào thét nói, Hắc cẩu biết tình hình không ổn lập tức chạy đi. Hứa Vô Tâm chắc chắn đã bầy thiên la địa võng. hắn trốn không thoát,chỉ có thể hi vọng vào hắc cẩu. Mọi người nghĩ đây là tử cục sao. Không, vụ án này chỉ là để hấp dẫn sự chú ý của hắn. Hứa Vô Tâm liên tục nói về tình tiết vụ án với hắn, để hắn tập trung toàn bộ tinh lực vào vụ án này mà không chú ý tới xung quanh, càng tập trung vào vụ án, hắn càng chết. Một bộ thi thể không biết nói, cộng thêm việc hắn ở hiện trường không thể ép hắn vào tử cục được. Tử cục thật sự nằm trong nhà hắn. Nếu hắc cẩu không nhanh, hắn phải chết chắc.

Vận dụng linh lực cả cơ thể, Lâm Vũ không do dự quyền cước như mưa đánh lên người mình. Cả người Lâm Vũ tràn đầy máu tươi, rõ ràng là hắn đã bị thương nặng.

“Lâm huynh sao ngươi lại ở đây”

Đúng như Lâm Vũ dự đoán, trong chớp mắt, Hứa Vô Tâm đã mang vô số tu sĩ bao vây lấy Lâm Vũ.

Lâm Vũ miệng đầy máu tươi nói. “Hứa huynh, ta bắt gặp hung thủ, bị hắn đánh trọng thương, hắn đã bỏ trốn, Hứa huynh mau chónh đuổi theo hắn, đừng để hắn chạy mất”

Hứa Vô Tâm hai mắt tràn đầy mỉa mai nhưng rất nhanh liền biến mất nói “ Lâm huynh nói đùa, từ lúc có tiếng thét, ta liền bầy thiên la địa võng, đến con kiến cũng không lọt, Lâm huynh,ta tin tưởng ngươi vậy mà...người đâu, bắt Lâm Vũ lại. Mang theo hắn về nhà lục soát. Trong nhà hắn chắc chắn có chứa tang chứng,vật chứng phạm tội”

Bỗng một ngọn lửa lớn được đốt lên, nơi phát ra chính là nơi ở của Lâm Vũ. Hứa Vô Tâm thấy vậy hai mắt liền đỏ bừng, cả người linh lực bạo phát muốn bay đi dập lửa. Nhưng Lâm Vũ cả người đã ôm lấy mặt Hứa Vô Tâm, trèo lên cổ hắn thét lớn. “ Hứa huynh, có kẻ muốn đốt nhà ta, mau mang ta đi dập lửa”

Mồn thì nói vậy nhưng Lâm Vũ tay chân loạn xạ, không ngừng che mặt Hứa Vô Tâm khiến hắn không nhìn thấy gì.

Hứa Vô Tâm quá tức giận một chưởng đánh bay Lâm Vũ, Lâm Vũ rơi xuống đất, miệng không ngừng phun máu tươi nhưng vẫn thét lớn.

“Hứa Vô Tâm giết người rồi, bớ người ta Hứa Vô Tâm giết người, làng nước ơi cứu tôi với, Hứa Vô Tâm giết người rồi”

Hứa Vô Tâm khuôn mặt đỏ bừng, trước mắt dân chúng đang lao đến xem. Hắn không thể không mang theo Lâm Vũ rời đi.

“Hứa huynh, nhìn máy bay kìa”

“Hứa huynh, kia là thần thú, mau nhìn kia là thần thú”

“ Thánh vật, thánh vật xuất thế Hứa huynh mau đến lấy”

“Mau nhìn tuyệt thế công pháp vô địch thiên hạ kìa, hứa...”

“Câm miệng”

Hứa Vô Tâm khuôn mặt tràn đầy phẫn nỗ, trên quãng đường đi hắn đã trói Lâm Vũ lại, nào ngờ tên Lâm Vũ này còn không ngừng lảm nhảm khiến hắn đau hết cả đầu.

Còn Lâm Vũ cả người bị trói trặt, hắn đã cố gắng hết sức kéo dài thời gian, chuyện còn lại tất cả chỉ có thể trông chờ vào hắc cẩu. “Cẩu ngốc, mạng của ta tất cả đều nằm trong tay ngươi, cố lên”

Khi Hứa Vô Tâm bay đến nơi ở của Lâm Vũ, tất cả còn lại chỉ là đống tro tàn, Hứa Vô Tâm như phát điên gào thét tìm kiếm xung quanh nhưng không phát hiện ra được gì. Hứa Vô Tâm hai mắt đỏ bừng, linh lực bạo phát. Hắn đã không nhịn được nữa muốn đích thân ra tay giết Lâm Vũ.

Thanh kiếm sắc bén, kèm theo linh lực đầy lạnh lẽo, phóng tới cổ Lâm Vũ. Nhưng Lâm Vũ chỉ có thể trơ mắt nhìn tất cả.