Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu

Chương 11



Tắm xong, Dư Yểu bảo Lục Chi ngửi thử xem trên người nàng còn mùi gì không, nàng nói ngửi thấy mùi hoa thoang thoảng, Dư Yểu mới yên tâm.

Là một nữ nhi, nàng vẫn rất chú trọng đến dung nhan, đặc biệt là trước mặt vị hôn phu.

Vị hôn phu không thích nàng chạm vào đồ bẩn, chứng tỏ chàng nhất định rất thích sạch sẽ.

Dư Yểu nghĩ đến điểm này bèn cẩn thận thay một bộ y phục khác, soi gương, nàng đột nhiên nhớ đến một vấn đề mà mình đã bỏ qua.

“Lục Chi,” nàng nghi hoặc gọi nha hoàn, “Hình như ta không thấy có nữ tử nào hầu hạ bên cạnh lang quân, ngươi có thấy không?”

“Cô nương, nô tỳ cũng không thấy.” Lục Chi nhớ lại, bên cạnh thế tử ngoài thị vệ ra chỉ có vị lang quân họ Thường kia, những người khác dường như không dám đến gần.

“Cô nương, thế tử ra ngoài, mang theo nữ tử hầu hạ bên cạnh nhất định không tiện. Hoặc là, thế tử khiết thân tự hảo, không coi trọng nữ sắc.”

Lục Chi nói vậy, Dư Yểu khẽ ừ một tiếng, giọng điệu có chút lưỡng lự.

“Chỉ là, không có cách nào để hỏi thăm tình hình bên Trấn Quốc công phủ rồi.”

Nàng hơi tiếc nuối, Thường Bình và vị thị vệ họ Lê kia trông không giống người hay nói chuyện phiếm, nàng muốn biết chuyện nhà vị hôn phu, có lẽ vẫn phải đi hỏi chàng.

Không nói chuyện xa xôi, khi đến kinh thành, nàng phải chuẩn bị lễ vật để ra mắt cha mẹ chồng tương lai.

Còn sở thích của vị hôn phu nữa, nàng phải từ từ tìm hiểu.

Nhưng trước mắt, điều quan trọng nhất là nàng phải biết khi nào vị hôn phu trở về kinh thành, và có thể mang theo bao nhiêu người.

Nàng, Lục Chi, Đại bá mẫu cộng thêm Vương bá bốn người chắc là không thành vấn đề đâu nhỉ.

Dư Yểu lo lắng chuyện này, nghĩ tới nghĩ lui, lại suy đoán xem thuyền của vị hôn phu có thể chở được bao nhiêu đồ, đôi mày liễu thanh tú hơi nhíu lại.

Căn nhà này của Dư gia là do phụ thân Dư Yểu được chia lúc phân gia, không rộng rãi bằng phủ đại bá phụ, nhưng kết cấu bốn gian nhà trước sau cộng thêm một khu vườn nhỏ tuyệt đối sẽ không có vẻ keo kiệt.

Nếu không, Thường Bình và những người khác cũng sẽ không dám để hoàng thượng ở đó.

Đúng lúc giao mùa xuân hạ, cây cối hoa cỏ đều sinh trưởng tươi tốt, trong hồ nước nhỏ ở khu vườn có những đóa s.ú.n.g nở rộ, thanh nhã yên tĩnh.

Thiếu nữ đi qua chiếc cầu gỗ, đến một căn phòng kín đáo ở sân sau, từ bên trong ôm ra một chiếc hộp gỗ đàn hương không lớn.

Trong hộp đựng chính là kỳ nam hương ngàn vàng khó cầu, được xem như bảo vật trấn phủ của Dư gia.

Ở vùng đất Tô Châu này, chỉ có Dư gia mới có loại kỳ hương này.

Dư Yểu cảm thấy vị hôn phu ở Trấn Quốc công phủ đã thấy qua vô số bảo vật, thứ quý giá mà nàng có thể tặng cũng chỉ có cái này.

Tuy nhiên, nàng đã giở trò nhỏ, định khi nào hỏi được thời gian vị hôn phu khởi hành thì mới lấy bảo vật này ra.

Vị hôn phu vui vẻ, nàng sẽ có thể nhân cơ hội đưa ra một số yêu cầu.



Thiếu nữ ôm chiếc hộp gỗ, tràn đầy hy vọng đi từ cầu gỗ trở về, nụ cười ngọt ngào trên gương mặt còn thu hút hơn cả những đóa s.ú.n.g trong hồ.

Trên cao, người đàn ông dựa lan can nhìn xa xăm, từng chút biểu cảm trên gương mặt nàng đều lọt vào mắt hắn, trong lòng khẽ động, hắn cười lạnh một tiếng.

"Ngươi nói nàng ta đang vui vì điều gì? Chẳng lẽ không phải vì nghĩ rằng mình sắp được đến Kinh thành gả vào Trấn Quốc công phủ sao?" Ngoại trừ việc trở thành Thế tử phu nhân của Trấn Quốc công, hắn không nghĩ ra còn lý do gì khác khiến tiểu đáng thương này vui vẻ được nữa.

Đứng sau lưng hắn nửa bước, nội thị Thường Bình nghe ra sự châm chọc và bất mãn trong lời nói của hắn, cung kính đáp: "Dư cô nương vẫn luôn cho rằng Bệ hạ mới là vị hôn phu của nàng ấy."

Ý tứ chính là, nếu vui vì chuyện hôn sự, thì niềm vui của Dư cô nương không liên quan nhiều đến vị Thế tử Trấn Quốc công thật sự.

Hiện tại, người đứng trên lầu các nhà họ Dư là Bệ hạ, người được Dư cô nương hết mực thân cận cũng là Bệ hạ. Thế tử Trấn Quốc công thật sự thậm chí còn chưa đặt chân đến địa phận Tô Châu.

"Ngoại tổ phụ của nàng ta rất có thể phạm tội khi quân, đừng tưởng rằng lấy lòng trẫm, trẫm sẽ tha cho nàng ta." Ánh mắt Tiêu Diễm dõi theo bóng người khuất xa, khẽ cười.

Tất cả những người từng ở bên cạnh hắn đều biết rõ, hắn là kẻ có thù tất báo, luôn lấy việc tra tấn người khác làm niềm vui.

Tiểu đáng thương tốt nhất là ngoan ngoãn một chút, đừng chọc giận hắn, nếu không... Hắn kéo khóe môi đỏ thẫm, không kiềm chế được sự sục sôi trong lòng.

Thật sự rất muốn cắn thêm nhiều dấu răng trên người nàng.

Thường Bình cúi đầu không nói, hắn biết rõ dù không có chuyện của Lâm thái y, Bệ hạ cũng sẽ không dễ dàng buông tha Dư cô nương.

Bệ hạ sẽ chỉ đường hoàng cho rằng, ai bảo ngày đó Dư cô nương chủ động nhào tới nhận nhầm vị hôn phu cơ chứ.

Dư cô nương là người duy nhất cho đến nay tiếp xúc thân mật với Bệ hạ mà không hề hấn gì, bất kể nam hay nữ.

Thường Bình không biết điều này là tốt hay xấu đối với cô nương ngây thơ này, nhưng hắn có thể đoán được Bệ hạ có chút hưng phấn vì điều đó.

"Hôm nay là mùng chín, ngày mai là mùng mười, trẫm đã là Thế tử Trấn Quốc công rồi, canh chừng cẩn thận, đừng để Tô Châu xuất hiện thêm kẻ giả mạo nào nữa." Khi nhắc đến Phó Vân Chương, người đàn ông mân mê khối ngọc bội ấm áp trên cổ tay, không chút khách khí gọi hắn là kẻ giả mạo.

[Chanh: Ai? Là ai giả mạo vậy đaika?]

Dù sao, tín vật đính ước cũng đang trong tay hắn, không còn liên quan gì đến họ Phó nữa.

"Lê Lang tướng đã phái người đi rồi, Bệ hạ xin yên tâm." Thường Bình đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, thầm nghĩ Bệ hạ hứng thú bầy trời, bọn họ nào dám lơ là.

***

Qua giờ Thân, ánh mặt trời dần chuyển sang màu cam đỏ, chiếu xuống mặt sông phẳng lặng, như những mảnh vàng vụn.

Trên một chiếc thuyền không lớn không nhỏ, hai bà tử trung niên ăn mặc sang trọng nhìn về phía xa, thở phào nhẹ nhõm.

Tô Châu sắp đến rồi, các bà ấy đi thuyền từ Kinh thành đến đây, xương cốt mỏi nhừ cả người.

"May mà sau khi hoàn thành việc này có thể được thưởng hậu hĩnh, nếu không, ta cũng chẳng muốn chạy đến nơi xa xôi ngàn dặm này." Một người oán trách, những ngày trên thuyền nào có sung sướng bằng ở trong phủ.

Bà ấy không hiểu một cô nương mồ côi cha mẹ có tư cách gì mà khiến họ phải lặn lội ngàn dặm, dù sao ai trong phủ cũng biết, Thế tử phu nhân tương lai là tiểu thư khuê các xuất thân từ thế gia vọng tộc - nhà họ Tuyên.



Tuyên tiểu thư không chỉ nổi tiếng tài hoa, dung mạo hơn người, còn có cha, anh trai và ông nội làm quan trong triều, quả thật cái gì cũng tốt.

"Dù sao Thế tử cũng có hôn ước này, nếu không nhanh chóng giải quyết, khó tránh khỏi việc kẻ xấu gièm pha, cũng làm Tuyên tiểu thư chịu ấm ức." Người còn lại thở dài, lại là vì phu nhân mà họ hết lòng hầu hạ: "Phu nhân không ngờ Dư gia tiểu thư lại là người không có phúc phận."

Mất cả cha lẫn mẹ, chẳng phải là mệnh bạc sao? Người xui xẻo như vậy sao có thể gả vào nhà họ Phó, cho nên hôn ước này nhất định phải trở thành giấy lộn.

Họ vốn là người tâm phúc bên cạnh Trấn Quốc công phu nhân, được phái đến Tô Châu chính là để giải quyết hôn ước đã định từ sớm của Thế tử.

Dư gia tiểu thư ở Tô Châu, mấy năm trước đã đính ước với Thế tử nhà họ.

"Nói ta nghe, phu nhân thật sự quá nhân từ rồi, Dư gia tiểu thư vốn không xứng với Thế tử, cần gì phải đưa người ta về Kinh thành."

Địa vị của họ trong phủ cũng không thấp, nghĩ đến việc sắp tới phải hầu hạ một đứa con gái nhà buôn, trong lòng rất khó chịu.

"Thôi đi, phu nhân tự có tính toán của mình, chúng ta cứ làm theo lời phu nhân dặn là được, chuyện khác thì chôn kín trong bụng, đừng để người ta nhìn ra sơ hở." Người kia nghiêm mặt, bà ấy không muốn xảy ra sai sót giữa chừng: "Ngày mai đến nhà họ Dư, ngươi nhớ kỹ đừng nhắc đến chuyện của Tuyên tiểu thư, Dư gia tiểu thư cũng đáng thương."

"Đáng thương chỗ nào? Nghe nói phu nhân vì muốn bù đắp cho nàng ta, đã quyết định nhận nàng ta làm con gái nuôi rồi." Giọng điệu của bà tử kia chua loét.

Con gái nuôi của Trấn Quốc công phu nhân, ít nhất cũng có thể gả vào nhà quan lại nhỏ làm chính thê. Nếu may mắn hơn, có khi còn được làm quý thiếp cho công tử nhà thế gia vọng tộc.

Đáng thương chỗ nào chứ?

………

Bữa tối cũng là hai người họ cùng dùng.

Dư Yểu bỏ ra nhiều bạc hơn, món ăn trong bữa tối cũng tinh tế hơn, có tôm cá, có rau tươi theo mùa, còn có món thuốc bổ được hầm kỹ trong vài tiếng đồng hồ.

"Lang quân, khi nào chúng ta về Kinh thành vậy?" Thiếu nữ ân cần múc một bát thuốc bổ đặt trước mặt Tiêu Diễm, đôi mắt đẹp long lanh như ánh sao.

Nhìn từ bên cạnh, Thường Bình khẽ cau mày, Bệ hạ vốn không thích mùi thuốc.

"Chờ chuyện của thúc phụ xong, chúng ta có thể khởi hành bất cứ lúc nào, rời khỏi Tô Châu." Người đàn ông có gương mặt tuấn tú vô cùng mỉm cười nhẹ, tựa như gió xuân phảng phất.

Vị hôn phu tâm trạng tốt!

Dư Yểu nắm bắt được thông tin này, càng thêm vui vẻ, khóe môi cong lên: "Lang quân, chúng ta vẫn đi thuyền lớn về Kinh thành sao?"

Nàng cảm thấy thuyền lớn có thể chở được rất nhiều người và đồ đạc.

"Đi thuyền? Trên thuyền sóng gió lớn, không thoải mái." Người đàn ông tiếc nuối lắc đầu, vẻ mặt trở nên đầy ẩn ý: "Hay là đi xe ngựa đi, chỉ cần mang theo mình nàng cũng được."

Dư Yểu nghe vậy, thoáng chốc thất vọng, chỉ mang theo một mình nàng thôi sao.

"Lang quân, của hồi môn của ta có rất nhiều đồ quý giá, xe ngựa chắc không chở hết đâu. Hay là chúng ta đi thuyền đi, lang quân thân thể không khỏe, ta chăm sóc chàng được không?" Nàng chớp chớp mắt, bỗng nhiên lại bê bát thuốc bổ ấm áp kia lên.

Múc một thìa đưa đến bên môi người đàn ông, nàng tha thiết nói: "Giống như vậy nè."