Nhận Nhầm Bạo Quân Thành Vị Hôn Phu

Chương 14



Dư Yểu không ngờ mình mới chỉ có ý định may y phục, vị hôn phu đã mời nhiều người đến như vậy, khiến cho căn nhà vốn yên tĩnh bấy lâu nay trở nên náo nhiệt vô cùng.

Rất nhiều người, hôm nay đều đến vì nàng.

Họ nâng niu những tấm vải đủ màu sắc và trang sức quý giá, những lời khen không ngừng tuôn ra, như thể nàng là thần nữ trên trời vậy.

Nhưng tất cả những điều này cũng không khiến nàng thấy không thoải mái bằng việc vị hôn phu cứ lẳng lặng ngồi đó nhìn nàng thử y phục, Dư Yểu cảm nhận được ánh mắt không thể bỏ qua kia luôn dừng trên người mình, khuôn mặt trắng nõn không bao lâu đã ửng đỏ.

Có người còn cầm thước đo lấy số đo cho nàng, nhẹ giọng khen Dư nương tử dáng người cân đối, eo thon, mặc y phục lên nhất định sẽ rất đẹp.

Dư Yểu khẽ ừ một tiếng, nhịn không được liếc về phía vị hôn phu, thấy vị hôn phu đang chống cằm, đôi mắt đen sâu thẳm mang theo ý cười nồng đậm nhìn nàng.

Hình như rất thích nhìn nàng bị người ta vây quanh đo đạc.

“Lang quân, xong chưa?” Nhưng Dư Yểu đã bị vây quanh quá lâu, càng không quen bị vị hôn phu nhìn chằm chằm như vậy, run rẩy mở miệng nhỏ hỏi.

Đôi mắt long lanh như nước mùa thu, e lệ nhìn hắn.

“Chưa xong.”

Tiêu thế tử chậm rãi lắc đầu, dường như không nhìn ra vẻ lúng túng của thiếu nữ, hắn đứng dậy từng bước đi tới, ánh mắt đen tùy ý liếc nhìn, từ trên khay cầm lấy một cây trâm cài tóc bằng ngọc đỏ.

Dưới ánh mặt trời, màu đỏ này còn rực rỡ hơn cả máu.

Hắn giơ tay lên, chậm rãi cài cây trâm vào mái tóc đen nhánh như mây của thiếu nữ, màu đỏ và màu đen tương phản, phía dưới là chiếc cổ trắng nõn mềm mại.

Hắn cúi đầu chăm chú đánh giá một lượt, rồi mới nói, “Xong rồi.”

Tú nương và những người khác như nước thủy triều rút đi, Dư Yểu nhìn đôi mắt m.ô.n.g lung về phía ngón tay thon dài chưa buông xuống của nam nhân, đôi môi mỏng cong lên ý cười, cả người như bị mê hoặc, khẽ gọi một tiếng xưng hô mà nàng đã cất giấu trong lòng bấy lâu.

“Vân Chương ca ca, cảm ơn chàng.” Giọng nàng nhỏ nhẹ mềm mại, ngân nga trên đầu lưỡi, êm ái ngọt ngào.

So với lang quân, một tiếng Vân Chương ca ca càng thể hiện sự thân mật giữa nàng và vị hôn phu, mang theo sự e thẹn và ngọt ngào uyển chuyển dễ nghe.

Chỉ trong nháy mắt, ánh mắt nam nhân liền thay đổi.

Ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm đỉnh đầu thiếu nữ, Tiêu Diễm đột nhiên cười lạnh một tiếng, rút cây trâm ngọc đỏ cài trên tóc nàng ra, hung hăng ném xuống đất.

Cây trâm gãy làm đôi, phát ra tiếng vang thanh thúy.

“Lần sau còn dám gọi như vậy nữa, ta sẽ cắt lưỡi nàng.” Đôi môi mỏng áp sát bên tai nàng, giọng nói âm trầm mang theo lời đe dọa nồng đậm, hàn khí thấm vào cơ thể nàng.

[Chanh: Chỉ vì anh ghen ghen ghen thôi mà, nhưng đừng dọa nhỏ chứ…]

Khoảnh khắc này, Dư Yểu không chút nghi ngờ, chỉ cần nàng gọi thêm một tiếng nữa, vị hôn phu thật sự sẽ cắt lưỡi nàng.

Nàng mặt mày tái nhợt nhìn cây trâm gãy trên mặt đất, sợ hãi gật đầu lia lịa, “Không gọi nữa, không gọi nữa.”

“Lang quân, chàng đừng giận.” Dư Yểu không biết mình đã làm sai chuyện gì, nhưng sự nhạy bén bẩm sinh khiến nàng vội vàng đưa tay nắm lấy tay áo vị hôn phu.

“Nàng còn muốn cùng ta đến kinh thành không?” Tiêu Diễm cúi đầu nhìn nàng, cơn giận bùng phát trong lòng vẫn chưa tan biến.

Gọi hắn là Phó Vân Chương, lá gan tiểu khả ái này đúng là ngoài dự đoán.



Lúc này, nam nhân căn bản không nghĩ đến việc chính mình lừa gạt người khác trước, hắn chỉ biết thiếu nữ trước mặt đã làm chuyện khiến hắn tức giận.

“Muốn, muốn chứ!” Dư Yểu vội vàng gật đầu, hàng mi dày rậm không ngừng run rẩy, sợ vị hôn phu vì tức giận mà bỏ rơi nàng.

Mặc dù bây giờ nàng căn bản không hiểu vị hôn phu tức giận vì điều gì, chẳng lẽ thật sự chỉ vì nàng gọi hắn là Vân Chương ca ca sao? Nhưng mà, cách gọi như vậy là để bày tỏ sự yêu thích và thân thiết của nàng mà.

“Vậy thì ngoan ngoãn một chút, đừng làm chuyện khiến ta không vui!” Hắn lạnh lùng nói.

Dư Yểu bị hắn mắng đến mức mím chặt môi, tủi thân lấy lòng hứa hẹn, “Đều nghe lang quân, lang quân nói gì thì là đó, ta sau này không dám nữa.”

Nàng quyết định sau này nhất định sẽ không vượt quá giới hạn nữa, vị hôn phu có lẽ vẫn chưa thích nàng nhiều như nàng tưởng tượng.

Hắn cho hộ vệ đưa ngân phiếu cho nàng, sắm sửa y phục và trang sức cho nàng, có lẽ chỉ là giữ thể diện, không muốn nàng làm mất mặt hắn.

Thiếu nữ nghĩ đến đây liền ủ rũ, cúi đầu ngoan ngoãn nghịch ngón tay, nghe nói đại bá mẫu và nhị bá mẫu đến, cũng chẳng buồn ngẩng đầu lên.

Nàng biết các bà ấy đến đây nhất định không phải vì nàng.

“Lang quân không thích ồn ào, ta sẽ không để bá mẫu quấy rầy chàng đâu.” Dư Yểu ủ rũ cúi đầu, chán nản ra khỏi cửa viện, so với lúc đầu biết vị hôn phu gọi đến nhiều thợ thêu như vậy, vui vẻ biết bao nhiêu, giờ đây lại khác biệt một trời một vực.

Thường Bình nhìn tiểu cô nương vẻ mặt u ám rời đi, có chút không đành lòng, bệ hạ mượn thân phận Phó thế tử, Dư cô nương không biết nội tình, gọi bệ hạ là Vân Chương ca ca kỳ thực cũng chẳng có gì sai.

“Bệ hạ, người của Trấn Quốc công phủ đã đến Tô Châu, quả như ngài dự đoán, bọn họ tìm thẳng đến đây.” Nội thị lặng lẽ nhắc đến người nhà họ Phó thật sự.

Tiêu Diễm mặt không cảm xúc nhìn trâm cài vỡ vụn trên đất, hỏi: “Người đâu?”

“Bị giam lại rồi.” Thường Bình không chắc bệ hạ có muốn thẩm vấn những người đó không, thận trọng hỏi nên xử trí họ ra sao.

“Đã giam lại rồi thì cứ giam tiếp đi, trẫm không có cái tật thích g.i.ế.c người bừa bãi.” Tiêu Diễm thần sắc lạnh nhạt, những người đó chỉ cần không phá hỏng hứng thú của hắn, hắn lười động thủ lấy mạng bọn họ.

Vài tên nô bộc của Quốc công phủ mà thôi, cũng xứng sao?

Chỉ có cái mạng của lão già Trấn Quốc công kia, hắn còn hơi mong đợi một chút.

“Phái người canh chừng, một khắc sau đuổi đám người nhà họ Dư ồn ào kia ra ngoài.” Trong đầu chợt lóe lên gương mặt ủy khuất của thiếu nữ, hắn khẽ cười khẩy một tiếng, cảm thấy bản thân vừa rồi có hơi quá đáng.

Vậy nên, hãy cho tiểu đáng thương thêm chút ngọt ngào đi.

Nam nhân tiếp tục nói ra mấy màu sắc, ngũ quan tuấn mỹ vô song thoáng lộ ra vẻ mất kiên nhẫn: “Bảo đám thợ thêu kia nhanh tay lên một chút.”

Hắn thân chinh đến Tô Châu, Ninh vương đã chết, thời gian chờ đợi này cũng đủ rồi.

“Thuộc hạ hiểu.” Thường Bình cung kính gật đầu, hắn hiểu rõ hơn ai hết sự kiên nhẫn của bệ hạ ít ỏi đến mức nào, có thể vì một thiếu nữ mà dừng chân hai ngày đã là hiếm thấy.

***

Dư Yểu ủ rũ đi đến chính viện của cha mẹ, nhìn thấy hai vị bá mẫu và tộc nhân nhà họ Dư, nàng miễn cưỡng hành lễ.

“Trong phủ lộn xộn, làm phiền hai vị bá mẫu chờ con một chút.”

Bên cạnh nàng chỉ có một nha hoàn Lục Chi, sắc mặt cũng không rạng rỡ như Vương thị và Đỗ thị tưởng tượng, ngược lại có chút tiều tụy.

Vương thị và Đỗ thị liếc nhau, trong lòng đã có tính toán, xem ra thế tử cũng không quá yêu thích vị cháu gái này, nhưng những thợ thêu mà họ nhìn thấy bên ngoài phủ…

“Yểu nương, thế tử đối với con thật tốt, qua hôm nay e rằng cả Tô Châu đều biết thế tử mời nhiều người như vậy đến may y phục, làm trang sức cho con.” Nhị bá mẫu Đỗ thị không nhịn được, lên tiếng trước, giọng điệu đầy ghen tị, nói hạt ngọc mà bà ta nhìn thấy trân quý đến mức nào, vải vóc lại càng hiếm có đắt đỏ.



Dư Yểu yên lặng lắng nghe không nói gì, nàng biết nhị bá mẫu có tính tham lam.

Nàng chậm chạp không đáp, Đỗ thị hơi mất hứng, nói thêm vài câu liền đổi giọng: “Yểu nương, bá mẫu thấy sắc mặt con không tốt, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Con sắp trở thành thế tử phu nhân tôn quý rồi, ai dám chọc giận con. Chẳng lẽ thế tử đã nói gì với con?”

Đại bá mẫu Vương thị bưng chén trà lên, nhã nhặn uống một ngụm, mặc kệ Đỗ thị không ngừng dò hỏi, bà ta và những tộc nhân khác của nhà họ Dư đều lạnh lùng quan sát, chờ đợi thời cơ thích hợp để lên tiếng.

Lúc Dư Yểu than thở, chính là thời điểm tốt để họ đưa những người đã chuẩn bị đến Trấn Quốc công phủ.

Cháu gái họ xa của Vương thị, thứ nữ của nhị phòng, và cháu gái ruột của một tộc lão, ba nữ tử dung mạo xinh đẹp, là “trợ thủ” được chuẩn bị sẵn cho Dư Yểu.

Lúc Dư Yểu im lặng cũng nhìn thấy ba người này, nàng chỉ nhận ra một vị đường tỷ của nhị bá phụ, hai người còn lại không rõ thân phận, nhưng từ kinh nghiệm của mấy vị đường tỷ đã gả đi trước, nàng cũng có thể đoán được mục đích bọn họ xuất hiện ở đây.

Các gia đình ở Tô Châu, phàm là có chút quyền thế và tiền tài, đều thích sắp xếp vài nữ tử xinh đẹp bên cạnh con gái sắp xuất giá. Những nữ tử này giống như thiếp thân, thân phận không cao, thường được dùng để lấy lòng lang quân.

Mấy vị đường tỷ đã xuất giá có thích Dư Yểu hay không nàng không biết, nhưng nàng rất ghét những chuyện này.

“Yểu nương, bá mẫu hỏi con đó, đang quan tâm con đấy, sao con không nói gì?” Đỗ thị có chút sốt ruột, thầm nghĩ đại tẩu thật không biết dạy con, tam đệ muội còn sống thì tiểu cô nương hoạt bát hơn nhiều.

“Đúng vậy, con sắp rời khỏi Tô Châu rồi, bá mẫu đều là vì muốn tốt cho con, có gì khó khăn phải nói ra nhanh lên.” Vương thị cũng lên tiếng, vẻ mặt đầy từ ái.

“Không có gì khó khăn, chỉ là nghĩ đến sau này phải xa cha mẹ, có chút buồn. Bá mẫu quan tâm con, con đều biết, trong lòng vô cùng cảm kích.” Dư Yểu nhỏ giọng đáp, từ đầu đến cuối không nhắc đến vị hôn phu một lời.

“Hóa ra là vì chuyện này mà buồn, chẳng phải vừa hay sao? Đường tỷ của con sẽ đi cùng con.” Đỗ thị vừa nghe thấy vậy, vội vàng đẩy thứ nữ của mình ra.

Vương thị ra mắt hiệu, hai nữ tử còn lại cũng yểu điệu thướt tha đứng dậy, e lệ ngượng ngùng.

“Bá mẫu, các người và đường tỷ đến tặng lễ cho con sao? Lang quân nói sẽ sớm lên đường, của hồi môn của con cũng đã thu dọn xong rồi.” Dư Yểu giả vờ ngây thơ, nhìn xem trong tay bọn họ có mang theo đồ gì không, thấy không có liền mở to mắt tỏ vẻ hoang mang.

Nàng căn bản không tiếp lời Đỗ thị, cũng không nhìn những nữ tử bị đẩy ra, chỉ muốn xem lễ vật, sắc mặt Vương thị cứng đờ, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm khắc.

Đây là uy nghiêm của bà ta khi làm chủ mẫu trong phủ nhiều năm, cũng thể hiện sự cay nghiệt mà bà ta luôn dành cho Dư Yểu.

Vương thị quát lớn: “Yểu nương! Bá mẫu cẩn thận lựa chọn ba người bọn họ cho con, là vì muốn tốt cho con. Con là con gái nhà họ Dư, nên giữ đúng chữ “cung thuận”, đừng học theo mẫu thân con Lâm thị, cái gì cũng không hiểu quy củ. Sau này, con ở Quốc công phủ chịu ủy khuất, còn phải dựa vào nhà họ Dư giúp đỡ.”

Cũng tại mọi chuyện thay đổi quá nhanh, đại bá mẫu của Dư Yểu vẫn chưa kịp thay đổi cách nhìn nhận Dư Yểu.

Mặc dù trưởng tử đã nhiều lần nói ngũ muội muội giờ đây thân phận đã khác xưa, bảo mẫu đối xử khách sáo một chút, nhưng Vương thị vừa rồi nhìn thấy Dư Yểu cúi đầu ủ rũ, vẫn coi nàng như đứa trẻ có thể tùy ý sai bảo.

Bà ta ghét con gái của Lâm thị.

Không vừa ý liền dùng quy củ lễ nghi để sỉ nhục mắng mỏ, nàng cũng chưa từng dám nói gì.

“Đại bá mẫu, lang quân thích yên tĩnh.” Thế nhưng, tình huống mà Vương thị tưởng tượng lại không xảy ra, thiếu nữ đột nhiên đứng dậy, bình tĩnh nói với bà ta câu này.

Vương thị nhíu mày, đây là lần đầu tiên trong ba năm qua nàng dám cãi lại mình.

Bà ta đang định mắng tiếp, Dư Yểu chậm rãi nói: “Đại bá mẫu, người biết không? Lưu tri phủ đã chết.”

“Lang quân nói, kẻ nào cả gan dám mơ tưởng đến vị hôn thê của chàng đều phải chết. Lưu tri phủ bị treo cổ cho đến chết, đại bá mẫu, người có biết người bị treo cổ trông như thế nào không?”

“Ta biết.”

Dư Yểu khẽ cười, đôi môi hồng hào.