Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 11: Đi, ca dẫn ngươi đi chơi



Chạng vạng tối ngày hôm đó, đoàn người đặt chân đến cổng thành.

"Long Duy, hoan nghênh ngươi đến thành trì nhà ta. Ngươi đi chọn một căn nhà đi, đợi ta đi gặp cha ta một lát, tí nữa sẽ đãi ngươi rượu thịt thật ngon.” Cố Thanh khoác tay lên vai Nguyễn Long Duy trêu ghẹo nói.

“Được thôi Cố Huynh.” Nguyễn Long Duy cười đáp.

Sau khi chia tay, Nguyễn Long Duy được một vị quản sự dẫn đi tham quan.

Thành trì này cũng tính là lớn, theo suy đoán thì nó có thể chứa được khoảng 1 vạn người. Xung quanh nhộn nhịp, người người tấp nập qua lại. Nguyễn Long Duy nói với quản sự rằng mình muốn mua quần áo mới, vì ba bộ quần áo mà hắn luân phiên mặc trong một năm qua cũng đã chật. Quản sự nghe thấy vậy nên đã dẫn Nguyễn Long Duy đi tìm thợ may. Sau khi đo đạc xong xuôi, Nguyễn Long Duy bước ra khỏi tiệm, chuyển bước chân về phía nhà trọ của hắn.

Nguyễn Long Duy không hề bận tâm chuyện tiền bạc. Bằng hữu mới của hắn rất giàu, Cố Thanh là con trai của Cố Trường Thiên, tướng quân trấn giữ toà thành trì này.

Cho nên Nguyễn Long Duy nhận được từ Cố Thanh một lời hứa. Nguyễn Long Duy đã giúp Cố Thanh bắt giữ bọn sơn tặc nên Cố Thanh bao ăn, bao ở hắn.

Đối với Nguyễn Long Duy, đây là cọc tiền trên trời rơi xuống, đương nhiên hắn sẽ lợi dụng điểm này.

Nguyễn Long Duy dừng chân trước cổng một ngôi đình viện, cổng đã được mở sẵn ra. Bên trong là một cái sân nhỏ gồm 3 gian phòng, 1 căn phòng bếp. 2 bên cổng đứng đó 2 vị nha hoàn, tầm 17 18 tuổi.

(Nha hoàn: nô tỳ nữ)

Quản sự chỉ tay giới thiệu: “Nguyễn công tử, đây là chỗ ở của ngài. Hai con bé này, A Hoa và A Nguyệt, là nha hoàn được chuẩn bị để phục vụ cho ngài. Nếu ngài có việc gì cần cứ việc nhờ 2 đứa nó thông báo cho lão là được.”

Nguyễn Long Duy nói: “ Đa tạ Lâm quản sự, ta cảm thấy mọi thứ đều rất ổn. Đã làm phiền ngài dốc lòng.”

“Nguyễn công tử quá khách sáo, lão nô chỉ làm việc theo phân phó.” Lâm quản sự cáo từ, rời đi.

“A, cơm chùa thật là thơm. Cố huynh thật là hiểu ý ta, chuẩn bị cho ta người để mà sai vặt.” Nguyễn Long Duy vừa suy nghĩ vừa cười thầm trong lòng, bên ngoài vẫn thể hiện nét mặt nghiêm túc.

Hắn nhìn hai cô nha hoàn, nói lời chân thành: “Nguyệt cô nương, Hoa cô nương sau này làm phiền hai người giúp đỡ.”

A Hoa nghe Nguyễn Long Duy nói nhưng lại không hiểu, khuôn mặt xinh đẹp vẫn cứ trơ ra đó.

A Nguyệt đứng ra, thay mặt trả lời: “ Công tử không cần khách sáo, gọi tên của chúng ta như lão Lâm nói là được. À, A Hoa không biết ngôn ngữ Việt quốc, công tử cần gì cứ cho gọi cho A Nguyệt là được.” A Nguyệt chậm rãi giải thích.

“Ra là thế. Vậy A Nguyệt, về sau ngươi có nhiệm vụ dạy cho ta ngôn ngữ Sở quốc. Còn A Hoa thì nấu ăn và chăm sóc cho con trâu sau lưng ta, nhớ chăm sóc kỹ lưỡng cho nó. Các công việc còn lại thì hai người các ngươi chia nhau ra làm là được, ta cũng không yêu cầu nhiều, không làm cũng không sao.”

“Nô tỳ đã hiểu.” A Nguyệt cung kính đáp lời.

Phân phối xong xuôi, Nguyễn Long Duy bước vào phòng nằm ngủ. Nệm được làm từ rơm và lá trộn lại cùng nhau. Tuy nó không thể so với thời hiện đại, nhưng ít ra có còn hơn không. Nguyễn Long Duy chợp mắt ngủ một giấc ngon lành, hoàn toàn không phòng bị mà đi ngủ.



Có lẽ do hắn quen với việc ngủ nhờ nhà người lạ hoặc cũng là do hắn chưa bao giờ b·ị đ·ánh lén lúc đang ngủ nên Nguyễn Long Duy vô cùng tin tưởng vào những người khác.

Lúc này, khi không ai để ý, con trâu di chuyển từ cạnh nhà bếp sang nằm ngay cửa phòng Nguyễn Long Duy.

Sáng hôm sau, mặt trời lên cao, hắn chồm người dậy, bò ra khỏi giường.

Sau khi vệ sinh xong xuôi thì bước chân xuống phòng bếp.

“Good morning A Hoa.” Nguyễn Long Duy giơ tay lên vẫy vẫy.

A Hoa thì lại biểu lộ mờ mịt, trên mặt muốn hiện ra dấu chấm hỏi.

“A quên mất. Ngươi không hiểu. Ăn á, ta muốn ăn sáng. Có gì ngon không?”

Nguyễn Long Duy giơ tay ra hiệu. Đáng tiếc, A Hoa không hiểu hắn nói.

Một hồi lâu, sau Nguyễn Long Duy bỏ cuộc, đành phải tự đi lấy chén cơm ăn.

A Hoa giật mình hoảng hốt, chợt hiểu ý, lập tức dọn cơm cho công tử ăn.

Trong suốt bữa ăn, hai người không nói chuyện, căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả tiếng nhai thức ăn trong miệng cũng có thể nghe thấy được..

A Hoa chỉ cúi đầu nhìn đất, dù vậy tầm nhìn của nàng lại bị đồi núi ngăn lại.

Nguyễn Long Duy nhìn thấy được, trong lòng nhất thời bộp chộp. Tối hôm qua, hắn mệt nên không để ý. Bây giờ cô nam quả nữ, hai người ở cùng một chỗ, Nguyễn Long Duy mới nhận ra được, A Hoa sở hữu thân hình bốc lửa.

Chuyện gì đây? Nha hoàn có thể cân đối như vậy sao?

Bịp! Quá bịp! Ta nghi ngờ có bẫy!

Nguyễn Long Duy bắt bước theo nàng, cúi đầu thấp xuống, cặm cụi gắp đồ ăn cho vào miệng. Trong lòng không ngừng niệm.

"Phi lễ chớ nhìn. Phi lễ chớ nhìn."

Ấn ký chỉ giúp trấn định cảm xúc thằng anh, hiện tại còn chưa có tìm được công dụng trấn định thằng em.

“Kẽo kẹt.” Tiếng mở cửa từ bên ngoài truyền vào.



Nguyễn Long Duy nhìn ra ngoài, vô tình chạm mắt với A Nguyệt.

“A, công tử đã dậy rồi sao? Buổi sáng vui vẻ.” A Nguyệt thấy Nguyễn Long Duy nhìn mình, vui vẻ chào hỏi.

“A Nguyệt, ngươi lại đây.”

- “Công tử có gì sai bảo nô tỳ.”

“Ngươi giúp ta cảm ơn A Hoa bữa sáng ăn rất ngon.”

- “Vâng, công tử. Ta có chuyện muốn nói với ngài.”

“Ừm? Ngươi nói đi, ta nghe đây.”

- “Tối qua Thiếu chủ có tới đây tìm ngài nhưng vì nghe tin là ngài ngủ rồi nên Thiếu chủ đã về. Thiếu chủ dặn dò nô tỳ nhắn công tử là ngày mai Thiếu chủ muốn gặp ngài.”

"A, tối qua Cố huynh tới? Sao ta lại không biết?” Nguyễn Long Duy kinh ngạc, quên mất hôm qua có hẹn đi nhậu.

- “Bẩm công tử, tối qua trâu của ngài ngủ ở trước cửa phòng của ngài, nô tỳ không di chuyển nó được nên cũng không thể tiến vào.” A Nguyệt nói, trong giọng kèm theo chút ủy khuất.

Nguyễn Long Duy cạn lời: “....”

Suy nghĩ một chút, hắn nói với A Nguyệt: “Ngươi đợi ta 1 chút, ta cùng ngươi đi tới chỗ Cố huynh.”

“Vâng, công tử.” A Nguyệt đồng ý.

“Nhớ giúp ta cảm ơn A Hoa, bữa sáng ăn rất ngon.” Nguyễn Long Duy nhắc nhở.

Cảm ơn vì hắn thích món ăn, không phải là vì A Hoa hấp dẫn. Cảm ơn chính là phép lịch sự.

Nói xong, Nguyễn Long Duy về phòng sửa soạn, chuẩn bị lên đường.

Ra khỏi nhà, Nguyễn Long Duy đi dạo cùng với A Nguyệt đến Cố phủ.

"A Nguyệt, ngươi không cần đi sau lưng ta, ngang hàng là được.”

“Nô tỳ không dám. Nô tỳ với công tử thân phận khác biệt. Mong công tử tha thứ nô tỳ.”



“Ai, thôi mặc kệ ngươi. Đúng là thời cổ đại, con người thật là khó sống.” Nguyễn Long Duy than thở.

- “Thời cổ đại là vật gì vậy công tử?” A Nguyệt hỏi.

“Hả? A, là thời cổ đại. Là thời đại này. Ý ta là ngươi thật khổ. Nếu như đây là thời hiện đại, khoảng mấy ngàn năm sau, thì ngươi sẽ sung sướng hơn nhiều. Ngươi và A Hoa cả hai đều xinh đẹp, hai cô nàng tốt như vậy lại phải đi làm nô tỳ cho người khác. Quá uổng phí. Sinh ra ở thời hiện đại, các ngươi có thể làm idol không chừng.” Nguyễn Long Duy than thở nói.

- “Công tử quá lời, nô tỳ và Hoa muội muội tự biết mình xấu xí.” A Nguyệt xấu hổ nói

“ Ai, cằm V-line, mắt bồ câu, 90 60 90, đã vậy ngươi còn cao gần ngang ta a. Ngươi nghe ta nói là được, ai nói ngươi xấu ta đánh người đó.”

Nguyễn Long Duy cao 14 tuổi cao 1m68, Nguyễn Long Duy ăn uống rất đầy đủ, còn biết săn bắt, luyện võ nên thân hình phát triển vô cùng bình thường.

- “Đa tạ công tử khen ngợi. Nô tỳ ghi nhận. Nhưng công tử không cần gây sự với người khác vì nô tỳ.”

“Được a.” Nguyễn Long Duy cũng không tranh cãi.

Đi thêm một đoạn đường, A Nguyệt nói: “Công tử, đến nơi.”



A Nguyệt xin phép bước lên thông báo. Sau đó trở về chỗ của Nguyễn Long Duy, hồi đáp: “Công tử, có thể vào.”

Nguyễn Long Duy đang tính bước vào cổng thì nhìn thấy A Nguyệt đứng yên không vào.

Hắn biết lí do nhưng cũng không nói nhiều.

Thời cổ đại, nô bộc không được dùng cửa chính để đi vào.

A Nguyệt nói ra: “ Nô tỳ đứng ngoài đợi công tử.”

“Không cần, ngươi về nhà là được. Với lại, ngươi đừng quên tối nay còn phải dạy ta học.” Thanh âm của Nguyễn Long Duy từ bên trong phát ra, sau đó cửa phủ chậm rãi đóng lại.

Nguyễn Long Duy vừa vào sân đã nghe thấy tiếng cười.

“Long Duy đệ đệ, ngươi đã tới.” Cố Thanh bước tới chỗ hắn cười nói.

- “Cố huynh, ngươi khỏe chứ? Chuyện tối qua, ta thật có lỗi. Ai ngờ được ta ngủ mê đến như vậy.”

“Không sao, Long Duy đệ đệ đi đường xa cảm thấy mệt mỏi cũng là dễ hiểu. Do ta tối hôm qua không suy nghĩ kỹ. Ha ha.”

- “Cố huynh hôm nay có rảnh? Ta đến để đền bù tội ngủ quên ngày hôm qua.”

- “Ha ha, dễ nói. Hôm nay không say không về. Đi theo ca, ca dẫn ngươi đi chơi, nơi này rất tốt.”