"Đúng là như vậy. Bởi vì bần đạo thiếu thốn tài nguyên tu luyện, phải đi vào một bí cảnh. Nào ngờ đâu lại sơ sẩy mà vô tình rơi vào một bộ truyền tống trận cổ xưa. Càng xui xẻo thêm lại là không rõ vì sao mà còn làm cho nó khởi động.
Chuyện là như thế. Ừm không biết Rùa đạo hữu... Khục... À, Linh Quy đạo hữu, ngươi nói xem. Liệu có còn cách nào để Nguyễn mỗ quay về không? Nếu như đạo hữu có cách, ta đương nhiên sẽ cân nhắc gia nhập cùng các ngươi, chung tay diệt trừ Hậu hoạn."
Rùa hay còn gọi là Linh quy, nói:
"Bần đạo chỉ là rùa yêu cấp Yêu Tinh, làm sao có thể nghĩ được cách? Đạo hữu cũng quá đề cao ta rồi." Lời của rùa nói được một nửa, dừng một chút, kích thích trí tò mò của Nguyễn Long Duy rồi tiếp tục nói:
"Tuy nhiên, tộc ta được gọi là Linh Quy cũng không phải không có lí do. Truyền thừa đã có từ mấy vạn năm trước, ghi chép về loại tình huống này chắc chắn không ít. Ta đảm bảo trong số đó không ít thì nhiều đều sẽ có thể giúp đỡ đạo hữu tìm được câu trả lời. Còn nữa, nếu như đạo hữu còn chưa hài lòng, ta cũng có thể tự mình đi hỏi thăm chuyện này với các vị trưởng bối trong tộc."
"Mà lại, nhiệm vụ lần này cũng không chỉ liên quan đến bốn tộc chúng ta. Dựa theo tình huống vừa nãy, nơi này được trang bị không ít phòng ngừa, ắt hẳn đạo hữu cũng không ưa gì bọn Linh Nhĩ Kiến. Nếu đã như vậy, việc chúng ta chung tay diệt trừ Tinh Hậu cũng là giúp đỡ đạo hữu bớt đi phiền phức sau này. Việc này há không phải tốt quá sao?"
Nguyễn Long Duy vốn đã kinh ngạc với việc khả năng thuyết phục của Rùa từ trước, hiện tại cũng không còn nó làm bất ngờ.
Rùa yêu không giống các yêu thú khác mà hắn thường gặp. Yêu khí trên người của nó không dữ dội, cũng không nồng nặc, chỉ đơn giản mang một chút vị mặn của biển. Mặc dù rất nhỏ nhưng vị mặn này không giấu giếm được cảm giác của hắn.
Ngoài ra, rùa vốn là loài vật có tuổi thọ và trí tuệ cao, dẫn đến khả năng tiếp thu tri thức của chúng cũng cao theo.
Nhờ có lần gặp này với rùa mà Nguyễn Long Duy đã thu hoạch được rất nhiều tình báo. Nếu so sánh với lượng thông tin mà hắn tự mình thu thập, thì phải rất nhiều. Đương nhiên, những thứ này không miễn phí.
Hắn chia sẻ cho rùa bột quế, giải thích cho chúng cách mình thoát khỏi tai mắt của Linh Nhĩ Kiến.
Tình báo đầu tiên mà rùa cung cấp là chỗ rừng cây um tùm này được gọi với cái tên Vạn Tuế Đông Uyên (cánh rừng phía Đông qua hơn vạn năm). Là một trong bốn vùng lớn của Lục địa Yêu thú.
Sở dĩ gọi là lục địa vì nơi này được biển bao bọc xung quanh.
Lục địa Yêu thú phân làm 4 khu vực, chỉ hướng đông, tây, nam, bắc. Lần lượt có tên là [Vạn Tuế Đông Uyên] [Viễn Tây Sơn Mạch] [Quảng Nam Nham Thổ] [Tử Bắc Băng Nguyên].
Vạn Tuế Đông Uyên là một mảnh rừng bao la vô tận, ngay cả Yêu Tướng cũng tốn không ít thời gian để đến được khu vực khác. Ngày trước nơi đây từng bị sáu tộc yêu thú chia ra chiếm cứ, gọi là lục đại yêu tộc.
Đột nhiên chỉ trong hai ngàn năm qua, Linh Nhĩ Kiến xuất hiện và tiến hành chinh phạt lãnh thổ của các tộc yêu thú khác.
Linh Nhĩ Kiến ở đây là tên của những cá thể kiến bị Nguyễn Long Duy bắt trước đó.
Rùa nói rằng mấy ngàn năm trước từng có một con kiến vô tình ăn được cây nấm gọi là Mộc Linh Nhĩ, từ đó quật khởi. Kiến tiến hóa thành Linh Nhĩ Kiến, lấy địa bàn nơi tìm thấy Mộc Linh Nhĩ làm tổ, mở rộng dần ra xung quanh.
Yêu thú cũng như tu sĩ, cũng được phân chia thành từng cấp bậc có điểm tương tự như Yêu Binh, Yêu Tinh, Yêu Tướng, Yêu Vương, Yêu Hoàng.
Mà con Linh Nhĩ Kiến ăn được Mộc Linh Nhĩ kia thì lập tức đã có thể độ kiếp, tiến vào đẳng cấp Yêu Hoàng, lấy danh là Hoàng Hậu.
Lúc Nguyễn Long Duy nghe được tin này, hắn có một loại cảm xúc khó tả. Cái này khác gì trong truyền thuyết kể về phàm nhân dành ra một ngày ngộ đạo đã có thể đạp vào Hóa thần chi cảnh?
Cũng may, 51 con kiến kia không lệ thuộc trực tiếp vào Hoàng Hậu nên hắn tạm thời xem như vẫn tính là chưa đắc tội vị quý bà này hoàn toàn.
Sau khi Hoàng Hậu độ kiếp đã sinh ra ngàn trứng, nở thành 999 con Mộc Linh Kiến đực và một con kiến cái, đều mang tu vi Yêu Vương. Kiến cái được gọi là Vương Hậu, lập tức dẫn đầu đàn kiến bắt đầu chinh phạt, xây dựng lên lãnh thổ của riêng mình. Sau đó từ Hoàng hậu lại sinh ra thêm các Tướng Hậu, Tinh Hậu, Bình Hậu tiếp tục quá trình chinh phạt, lặp lại không ngừng.
Mà Binh Hậu, Tinh Hậu, Tướng Hậu, Vương Hậu chỉ cần tu luyện bình thường thì cũng đều có thể thăng cấp.
Nguyễn Long Duy đã hỏi qua về cách Linh Nhĩ Kiến tu luyện để tham khảo. Đáng tiếc, Rùa không biết.
Rùa thấy Nguyễn Long Duy vẫn còn chưa đồng ý nên nó sốt ruột hỏi han:
"Long đạo hữu, còn có việc gì thắc mắc sao?"
Nguyễn Long Duy nói:
"Có một chút. Giống như đạo hữu nói, trong số Lục đại yêu tộc chỉ có bốn đại yêu tộc bị Linh Nhĩ Kiến t·ấn c·ông, cũng chỉ có 4 đại yêu tộc tham gia vào kế hoạch lần này.
Nhưng bần đạo thật không hiểu. Vì sao Linh Nhĩ Kiến lại không t·ấn c·ông hai tộc kia?"
Trên mặt rùa như vừa mới đạp dính phân chó, hẳn là loại trạng thái xui xẻo vô cùng:
"Bởi vì bọn chúng ích kỷ, tự lo cho bản thân chứ sao.
Giao tộc và Thôn Lôi Cóc có địa bàn lớn nhất, lại còn có Yêu Hoàng tự trấn giữ. Chỉ riêng thế lực của hai tộc này cộng lại đã có thể xem như một nửa của Đông Uyên, hiện tại đang là hai tộc bá chủ hai vùng Nam, Bắc của Đông Uyên.
Mà không biết là do vô tình hay cố ý mà Linh Nhĩ Kiến lại xuất hiện ở vùng trung du Đông Uyên này.
Mà vào thời điểm đó thì bốn tộc lại không có Yêu Hoàng trấn giữ, quá vừa vặn để cho bộ tộc mới tới này bắt đầu chinh phạt. Chúng ta không còn cách nào khác, đành chỉ có thể trơ mắt nhìn địa bàn b·ị c·ướp mất, cam chịu lui binh mà thôi."
- "Vậy là hai tộc còn lại không muốn giúp?"
"Không phải không giúp mà là chưa giúp. Hai tộc này vốn có ưu thế, chỉ đang chờ đợi thời cơ thích hợp mà thôi. Một khi Giao-Cóc ra tay thì tất nhiên chúng sẽ có thể giành lại được địa bàn từ tay Kiến."
"Đồng thời cũng có thể đanh chính ngôn thuận nuốt một phần địa bàn này vào lãnh thổ của chúng. Vừa đấm vừa xoa, lại trả về một ít địa bàn cho chúng ta, vừa có thể củng cố địa vị của bọn hắn, vừa khiến cho 4 tộc phải mang ơn."
Nguyễn Long Duy thầm nghĩ: "Lời nói vô cùng hợp tình hợp lí, hóa ra bên trong Yêu tộc cũng giống xã hội loài người, cũng đều vì tranh giành lợi ích."
Sau đó, hắn lại hỏi:
"Nhưng điều này còn chưa xảy ra, hẳn cũng chỉ là suy đoán một chiều từ phía đạo hữu thôi."
Nhưng rồi hắn chợt nghĩ đến một chuyện nên tiếp tục nói:
"Nhưng vì sao 2 tộc Giao-Cóc không diệt đi bốn tộc các ngươi, song chiếm Đông Uyên? Như vậy chẳng phải càng dễ dàng hay sao? Lợi dụng chênh lệch lực lượng giành lợi thế chẳng phải là điểm cơ bản trong giao tranh hay sao?"
Rùa cười khổ, nói:
"Không đơn giản như vậy, không thể cứ muốn g·iết là g·iết được.
Tổ tiên của chúng ta từng truyền lại lời nói, được khắc ở tổ địa của từng tộc khắp Đại lục."
"Hơn nữa, các tộc đều có truyền thừa hơn vạn năm nên tất nhiên sẽ có không ít biện pháp truyền lại để bảo vệ cho các tộc. Không thể cứ nói diệt là diệt."
"Chiến tranh giữa các tộc từ trước giờ chỉ nằm ở vấn đề địa bàn, còn chưa bao giờ xuất hiện đến tình trạng diệt tộc như đạo hữu nói đến."
Nguyễn Long Duy yên tĩnh lắng nghe hết, rồi hỏi:
"Nhưng không biết lời dặn mà tổ tiên các tộc để lại là gì? Không biết đạo hữu có tiện nói ra hay không?
"Không thành vấn đề." Rùa chậm rãi nói tiếp, mà lúc này khi lời nói được phát ra, trên mặt nó biến từ bình tĩnh trở nên nghiêm túc, gằn chậm từng chữ:
"Cạnh tranh thì có thể, tàn sát thì không.
Nếu như các ngươi dám nghĩ thì cũng đừng trách hậu quả."
Nguyễn Long Duy nghe xong, trong lòng cũng tự dưng dâng lên chút tâm lý hoảng sợ.
"Chuyện gì? Vì sao ta chợt cảm thấy hoảng loạn?"
Hắn cố trấn định lại, hỏi tiếp:
"Linh Quy đạo hữu, chỉ bằng mấy câu này đã có thể giải quyết vấn đề t·ranh c·hấp sao?
Như vậy lũ Linh Nhĩ Kiến kia, vì sao lại không tuân theo mà dám hành động như vậy?"
Rùa tức giận nói:
"Vì bọn chúng là tộc mới xuất hiện gần đây, không hề có tổ tiên hay truyền thừa. Hành động không khác gì một lũ điên. Các yêu tộc ở thời đại xưa kia căn bản không có cái gì gọi là Linh Nhĩ Kiến. Ngay cả một tộc côn trùng cũng không có!
Bọn kiến này chỉ điên cuồng chinh phạt và mở rộng lãnh thổ mà không hề e sợ bất kỳ thứ gì.
Hơn hai ngàn năm, bọn chúng chưa hề có ý định đàm phán, luôn chỉ hành động theo mệnh lệnh của Hoàng Hậu.
Hi vọng đợi đến lúc bọn chúng đá phải thanh sắt Giao-Cóc tộc vào chân, thì hối hận cũng đã muộn."
Rùa tiếp tục nói:
"Bọn kiến này không giống với các đại tộc chúng ta, từ xưa đã cùng nhau dùng Huyết Yêu Thệ để chia nhau quản lý các vùng đất trên lục địa Yêu thú.
Nhờ thế mà đời sau của các tộc đều phải cùng nhau tuân thủ."
Nguyễn Long Duy nghe thấy từ khóa mới này, vội hỏi:
"Huyết Yêu Thệ là cái gì?"
Rùa nói:
"Huyết Yêu Thệ là một nghi thức tuyên thệ, dùng huyết mạch của yêu thú làm vật dẫn.
Kẻ tuyên thệ bắt buộc phải thực hiện, nếu không huyết mạch trên người nó sẽ phát sinh dị biến, sống không bằng c·hết."
"À đúng rồi. Chốc nữa chúng ta cũng sẽ dùng Huyết Yêu Thệ để lập ra minh ước. Không biết đạo hữu đã suy nghĩ xong xuôi chưa?"
Ngoài lề của tác:
Nhàn Long cầm rùa yêu trên tay, xóc qua xóc lại, lẩm bẩm nói:
"Tự bốc một quẻ, không biết là xui hay là hên?"
Nhàn Long nói xong, giựt lấy đuôi rùa, cho nó phun ba ngụm máu.
Máu văng tung tóe xuống đất, vô tình lại tạo thành một dòng chữ.