Nguyễn Long Duy đưa mắt nhìn Tinh Hậu, cùng nàng xác nhận lại thông tin vừa rồi:
"Ý của cô nương... À không, ý của đạo hữu là ngươi dùng nguyên khí của Nô tộc để tu luyện thay vì tu luyện theo truyền thừa của tộc Linh Nhĩ Kiến trong trí nhớ?"
"Theo ta biết được, bất kể Hậu nào của Kiến tộc hiện tại đều do Hoàng Hậu sinh ra. Cũng chính vì như thế, các ngươi cũng sở hữu ưu thế không ai có được, chính là Hóa thần chi truyền thừa."
Tinh Hậu nằm đó, yên lặng lắng nghe.
"Cũng theo như ngươi nói. Truyền thừa của Hóa Thần vô cùng huyền điệu, mà chỗ tốt đó liền chính là nguyên do khiến cho Kiến tộc quật khởi.
Thế mà bây giờ đạo hữu lại nói với ta, cái truyền thừa này lại bị ngươi vứt xó không dùng đến sao?"
Truyền thừa Hóa thần từ khi nào lại bị xem như đồ bỏ?
Không đúng nha. Theo thông tin mà hắn có được thì Hóa Thần hay Yêu Hoàng cũng chính là chiến lực đứng đầu của giới này.
Luyện khí, trúc cơ, ngưng đan, thành anh, hóa thần. Đây là những gì mà hắn nhận biết.
Tinh Hậu thấy Nguyễn Long Duy giống như đã hiểu lầm ý nàng. Nàng vội vàng giải thích:
"Long đạo hữu, ý ta của không phải vậy.
Hóa thần chi truyền thừa hiển nhiên là vật báu, đến cả tu sĩ Hóa thần cũng sẽ vì nó mà máu chảy, đầu rách. Nhưng vấn đề lại nằm ở chỗ cái truyền thừa này của Kiến tộc.
Hoàng hậu vốn dĩ chỉ là một con kiến yêu bình thường mà thôi. Chỉ khi nàng tìm được Mộc Linh Nhĩ, lại được nó cộng sinh cùng thì khi đó nàng mới bắt đầu quật khởi.
Tổ kiến chỉ cần mấy trăm năm liền biến từ một ụn đất nho nhỏ nằm ở ven biển, bất cứ lúc nào đều có thể bị sóng ập vào phá nát, trở thành một mê cung khổng lồ dưới lòng đất.
Mà mẫu hậu cũng từ đó mà dễ dàng một bước thành Hoàng."
Nguyễn Long Duy lấy ra lá cây đặt lên tay, tranh thủ dùng linh lực ghi chép lại vừa hỏi:
"Đây là trí nhớ trong truyền thừa lưu lại sao? Để ta đoán, ngươi không muốn tu luyện truyền thừa này hẳn là do ngươi cảm thấy Hoàng Hậu của ngươi bị Mộc Linh Nhĩ kiểm soát đúng không?"
Tinh Hậu như muốn gật đầu nhưng hiện tại chỉ có thể nháy mắt đáp lời:
"Đúng vậy. Bởi vì ta sinh sau đẻ muộn nên hiện tại thoát ra vẫn còn kịp.
Từ khi bắt đầu tu luyện Mộc Linh Nhĩ, ta đã cảm giác được có chuyện kỳ lạ. Suy nghĩ của ta không đồng nhất, có đôi khi sẽ đột ngột thay đổi. Tâm tính cũng dần đổi. Vốn dĩ Kiến tộc chúng ta cũng không phải loại yêu thú hiền lành gì, nhưng cũng không phải loại điên cuồng, hiếu chiến đến mức tuyên chiến cùng lúc với tứ đại Yêu tộc.
Cũng may mắn, ta từ nhỏ đã có thói quen ghi lại các kế hoạch của mình, cũng ghi lại tâm sự của bản thân, nhờ đó phát hiện sớm được chuyện này."
Cũng đúng, tứ đại yêu tộc cũng không dễ chơi. Bọn hắn đánh nhau hơn ngàn năm rồi vẫn chưa phân thắng bại, hẳn cũng còn có át chủ bài chưa dùng đến. Trước kia rùa cũng từng nói qua các tộc còn lưu lại nhiều chuẩn bị ở sau.
Nghĩ một chút, Nguyễn Long Duy không nhịn được mà hỏi:
"Đạo hữu từng thử nói chuyện này cho đồng tộc sao?"
Tinh Hậu rầu rĩ cười khổ một cái rồi mới trả lời:
"Có chứ, ta rõ ràng có nói với mẫu hậu, cũng nói rõ với các trưởng tỷ khác. Thế nhưng không có một ai nghe ta cả. Rốt cuộc ta chỉ có thể tự mình tìm cách mà thôi.
Tu luyện cùng với Mộc Linh Nhĩ được lợi vô cùng nhiều, cũng giúp cho chúng ta dễ dàng gỡ bỏ bình cảnh. Ngoài ra còn hỗ trợ tăng cường độc tính trong dịch mủ.
Theo như ta tính toán, từ Binh Hậu lên Tinh Hậu cần 10 năm, từ Tinh Hậu lên Tướng Hậu cần 80 năm, từ Tướng Hậu lên lên Vương Hậu cần 400 năm. Mà từ Vương Hậu lên Hoàng Hậu hẳn là 2000 năm.
Mà lại, cuối cùng ta còn bị Hoàng Hậu lựa chọn vứt bỏ nữa. Nàng hẳn cũng bị Mộc Linh Nhĩ chi phối rồi." Nói đến câu cuối, ánh mắt của nàng mang theo chút buồn.
Nguyễn Long Duy cũng cảm khái số phận trớ trêu. Bị chính đồng tộc của mình vứt bỏ xem như 1 quân cờ. Tình cảnh này cũng giống như khi trước, nàng không hề do dự mà chỉ huy lũ Linh Nhĩ Kiến thay nhau đi đi c·hết vậy.
Cường giả vi tôn, kẻ yếu chỉ có thể chấp nhận để số phận bị điều khiển mà thôi.
Lại nói đến mấy con Kiến Hậu kia, cơ duyên có được Hóa Thần truyền thừa, đứng trước lợi ích to lớn như vậy, mấy ai có thể chấp nhận từ bỏ?
Nhất là đối với Yêu, bọn chúng sống rất lâu nên tu luyện cũng rất chậm. Trăm năm với chúng chỉ như cái thập niên của phàm nhân mà thôi.
Đổi vị trí thành mấy tên tu sĩ ở Tiên môn, ắt hẳn cũng sẽ có mấy phần tâm động.
"Như vậy, đạo hữu từ bỏ truyền thừa này, lại tự nguyện hấp thu Tinh khí của con người, nói đúng hơn là Nguyên khí của trẻ con cũng vì để tự do.
Mà tự do này cũng không hề rẻ. Ngươi vứt bỏ đi cơ hội thành Hoàng, lại chấp nhận để cho bản thân rơi vào thế lẻ loi giữa Vạn Niên Đông Uyên này sao?
Đời không phải là mơ. Như ngươi nói lúc trước, ngươi bị Phệ Huyết Ngư nhất tộc tính kế nên mới thành ra thảm trạng bây giờ.
Yêu không ra yêu, nhân không ra nhân, Nguyên khí hao hụt, tu vi đổ sụp.
Vậy thì đạo hữu tính làm như thế nào? Bần đạo chỉ tiện tay cứu ngươi, chờ đợi ngươi tỉnh lại hỏi một ít chuyện, cũng không có ý định mang người bệnh cùng đi chạy trốn, nhất là khi đã biết được thân phận chân thật của ngươi."
Tinh Hậu cũng không quá bất ngờ, nàng tự biết thân mình. Nàng nằm ở trên giường, đưa mắt nhìn lên hang đất, lại tự thán:
"Bản hậu cũng hiểu rõ được, chính mình không có quá nhiều giá trị đối với đạo hữu. Cũng không rõ ràng ý tứ từ Nhân mà đạo hữu nói.
Thế nhưng, ta lại cảm thấy ngươi có vẻ cũng không phải là Yêu của Đông Uyên. Ừm, nói như vậy chưa đúng lắm.
Hẳn phải hỏi tiếp đạo hữu câu này mới hợp lí."
Nguyễn Long Duy nheo lại hai mắt, cảm thấy hơi khó chịu. Hắn rất ghét câu đố, nhất là câu đố hướng về phía hắn. Hắn tặc lưỡi, cau có hỏi:
"Đạo hữu có ý gì?"
Tinh Hậu cũng không vội trả lời. Nàng nhắm mắt lại, sau một lúc mới khẽ nói:
"Thánh tộc đại nhân hẳn không phải là người của Đông Uyên. Tiểu yêu mang thương trong người không tiện đứng lên chào hỏi. Mong đại nhân lượng thứ."
Thánh tộc cái chi? Là như thế nào?
Chẳng phải cá chép số 1 và số 2 đều gọi ta là Nô tộc hay sao?
Nguyễn Long Duy không hiểu, gặng hỏi ngược lại:
"Đạo hữu, ngươi nói gì ta nghe không hiểu? Thánh tộc lại là cái gì? Ta chưa nghe nói qua bao giờ."
Tinh Hậu cười khẽ, trả lời Nguyễn Long Duy, cũng giống như đang tự cười chính mình bị đối phương trêu đùa:
"Thánh tộc, còn được gọi Hộ Thần nhất tộc, hay Thánh Huyết nhất tộc cũng chính là Định Giới chi tộc.
Yêu giới của chúng ta, bao gồm cả bốn bộ đều là do tộc ngài định ra. Bây giờ ngài còn muốn tiếp tục trêu đùa tiểu yêu."
Nguyễn Long Duy không biết nội dung này, thế nhưng hắn hiểu rõ đối phương đang hiểu lầm thân phận của hắn. Nếu đã như thế, hắn đành thuận nước đẩy thuyền. Đừng quên, hắn rất giỏi diễn.
Còn nữa, hắn rất muốn biết về Thánh tộc trong miệng nàng nói. Nghe qua hẳn rất ngưu.
Nguyễn Long Duy vội ho khục một cái, vờ hỏi:
"Khục khục, đạo hữu phát hiện ra thân phận ta bằng cách nào? Ta rõ ràng đã ẩn giấu rất kỹ, ngay cả mấy tên yêu tộc đồng hành trước đó cũng không phát hiện ra. "
Tinh Hậu bất đắc dĩ chuyển động nhẹ cổ, thở ra một hơi, nhìn về phía hắn nói:
"Ngài dùng Thánh lực truyền cho ta, lại còn hỏi ta làm sao lại nhận ra. Ta tuy rằng ở vào trạng thái cửu tử nhất sinh, thế nhưng hẳn vẫn còn có thể cảm nhận được cơ thể mình.
Thánh lực tinh thuần như vậy đi vào người còn có yêu nào dám không nhận ra hay sao? Dù cho ta không có bị ảnh hưởng bởi Huyết Yêu Thệ cũng có thể cảm nhận được loại khí tức này."
Nguyễn Long Duy mờ mịt.
Thánh lực? Ta lại còn có cái này sao? Nếu có sao ta lại không biết?
???
Tác giả:
Đã lâu không viết a. Rất xin lỗi nha. 1 phần nhỏ vì bệnh, 1 phần lớn lại vì không dám viết tiếp.
Ta rất sợ viết không tốt, lại làm mọi người thất vọng.