"Gặp ta ư? Chủ tử nhà ngươi là ai? Vì sao lại muốn gặp ta?" Nguyễn Long Duy hỏi một lúc ba câu.
"Bẩm tiên sinh, chủ tử nhà ta tên gọi Công Tôn Ưởng. Chủ tử lúc nãy đang ngồi trong quán trà nhìn thấy phong thái của tiên sinh nên rất muốn gặp mặt nói chuyện."
Ừm, Công Tôn Ưởng? Chưa gặp bao giờ, nhưng lại nghe khá quen tai. Có vẻ như là đã đọc qua ở đâu. Đợi đã, Công Tôn Ưởng chẳng lẽ là Thương Ưởng?
Suy nghĩ một hồi, Nguyễn Long Duy cười hỏi thư đồng: "Công tử nhà ngươi năm nay mới 13 14 tuổi?"
Thư đồng bất ngờ, lễ phép đáp lại: "Bẩm tiên sinh đúng là vậy. Ngài có quen biết chủ tử nhà ta?"
"Không có, ta từng đến tên hắn thôi. Đợi ta thông báo 1 tiếng rồi cùng đi gặp hắn." Nói xong, Nguyễn Long Duy đi gặp thương đội trưởng, thông báo hắn có việc phải ra ngoài.
Một lúc sau, Nguyễn Long Duy dắt trâu cùng thư đồng đi đến quán trà. Nếu là gặp người bình thường, Nguyễn Long Duy sẽ cưỡi trâu mà đến. Nhưng mà, đây là Thương Ưởng tiền bối. Nguyễn Long Duy đã đọc sách từ nhỏ, trong đó Thương Ưởng là người mà hắn rất ngưỡng mộ, dù cho đối phương có hơi nghiêm khắc thái quá.
Bước vào tầng hai, Nguyễn Long Duy nhìn thấy một thiếu niên tay trái cầm tách trà, tay phải cầm sách gỗ.
Thiếu niên mày rộng, mắt hẹp dài (xưng là mắt phượng) con ngươi sáng rõ giống như có thể nhìn rõ sự vật, nhìn như là từ trong tiểu thuyết bước ra. Nguyễn Long Duy vô cùng kinh ngạc, từ nhỏ tới giờ Thương Ưởng là người đẹp trai nhất mà hắn từng gặp hay qua.
Không hổ là idol của ta, thật sự là quá mỹ.
Thực hành độc thoại nội tâm trong giây lát, Nguyễn Long Duy đi đến bên người Thương Ưởng, chắp tay chào hỏi: "Tại hạ Nguyễn Long Duy, xin hỏi Công Tôn công tử cho gọi tại hạ phải chăng có việc?"
Nghe thấy lời nói, Thương Ưởng buông xuống tách trà, gập lại mộc giản. Hắn đứng thẳng người dậy, đưa tay hành lễ, tự giới thiệu: "Tại hạ Công Tôn Ưởng, hôm nay rất vui mừng khi được nhìn thấy Nguyễn tiên sinh, ta nghe danh tiên sinh đã lâu, quả nhiên khí khái siêu trần thoát tục."
"Tại hạ tự ý ra ngoài du lịch, không tiện lộ mặt nên khi nãy mới phái Tiểu Đồng đi mời tiên sinh, còn mong tiên sinh chớ trách tội."
Nhìn thấy Thương Ưởng cúi thấp người, Nguyễn Long Duy vội vàng đến đỡ, ôn hòa cười nói: "Công Tôn công tử, ngươi không cần làm như thế."
"Nguyễn Tiên sinh, ngài cũng không cần gọi ta là công tử. Tuy là bây giờ không như ngày xưa, người bình thường cũng thường hay được xưng là công tử, nhưng với con cháu công thất mà nói, từ này như cũ vẫn là nên dùng cho đúng. Ngài cứ gọi ta là Công Tôn Ưởng."
Nguyễn Long Duy ngẫm nghĩ một chút, sau đó nhẹ gật đầu. Hắn đã hiểu ý của Thương Ưởng. Ngày xưa, từ Công Tử được dùng để con trai của chư hầu, còn dòng dõi của chư hầu mới được xưng là Công Tôn.
Nhìn thấy Nguyễn Long Duy không nói gì, Thương Ưởng tiếp lời: "Ta với tiên sinh vừa gặp đã quen, không bằng xưng huynh gọi đệ là được, Nguyễn tiên sinh lớn hơn, cứ xưng huynh là được. Không biết ý của Nguyễn tiên sinh như thế nào?"
"Ừm, ta thấy ổn." ... "Khoan chờ đã, Công Tôn Ưởng ngươi vừa nói cái gì?"
Câu thứ 2, Nguyễn Long Duy còn chưa kịp tới ra tới thì đã bị Thương Ưởng vội vã cắt ngang.
"Tốt, tốt, tốt. Long Duy huynh, ngươi mau ngồi xuống. Chúng ta cùng nhau nói chuyện." Thương Ưởng giơ tay đưa về phía cái bàn, làm một cái lễ mời khách.
Nguyễn Long Duy cạn lời: "..."
Không nghĩ tới ta lại có thể xưng huynh gọi đệ với idol của ta. Mà ta còn là huynh a.
Nguyễn Long Duy giờ khắc này liền muốn tự nhéo má chính mình, xem thử đây là mơ hay thật.
Một lát sau, hai người ngồi đối diện nhau uống trà, Thương ưởng khởi chuyện: "Long Duy huynh, tại hạ lần này mời ngươi tới đây là cũng là do tò mò."
Nguyễn Long Duy không hiểu, nói: "Ừm, tò mò? Công Tôn đệ đệ ngươi tò mò cái gì?"
Thương Ưởng cười nói: "Long Duy huynh chẳng lẽ không biết? Bây giờ con em dòng dõi các nước chư hầu đều biết đến ngươi. Hắc Ngưu Tiên sinh một người cưỡi trâu, từ phía Nam xa xôi, một mình du ngoạn Trung Nguyên, khi thì dạy chữ cho trẻ nhỏ, khi thì hộ tống thương nhân, khi thì bắt giữ sơn tặc giao nộp."
Nguyễn Long Duy vẫn không hiểu, nói ra thắc mắc: "Cái này thì có gì không hiểu? Thuận tay giúp đỡ mà thôi."
"Nếu là người bình thường thì cũng coi như không sao. Nhưng mà là hình tượng của ngươi mới là vấn đề. Ngươi chỉ mới có 18 tuổi, mà 5 năm trước ngươi đã khởi hành. Ta bây giờ cùng ngươi lúc đó là bằng tuổi, tự nhận không làm được như thế." Thương Ưởng lắc đầu nói.
"Lại nói tiếp, nhìn vào hành trình của ngươi, mọi người đều là nói ngươi là văn võ song toàn, vạn cổ kỳ tài xuất thế chuẩn bị viết nên thời đại mới."
Nguyễn Long Duy hỏi: "Nghiêm trọng như thế? Nhưng ta không có ý định gì, cũng không có ý đồ gì. Vốn dĩ ta chỉ đi du ngoạn thôi mà."
Thương Ưởng đáp:
"Dù cho Long Duy huynh thật sự không có ý đồ gì nhưng người trong thiên hạ có thể tin sao? Hình ảnh của ngươi hoàn toàn quá nổi bật, tính hình tượng vô cùng cao."
Nguyễn Long Duy lại hỏi: "Như vậy vì sao hành trình của ta lại thuận lợi như vậy? Nếu như ta thật sự đúng như lời ngươi nói thì các nước chư hầu hay thậm chí cả Chu thiên tử đã đem ta g·iết đi cho xong?"
Thương Ưởng tiếp tục đáp, trong lời nói có mấy phần ẩn ý: "Bởi vì hình tượng của ngươi vô cùng giống một vị đại nhân vật, một vị thâm bất khả trắc."
Nguyễn Long Duy gật gật đầu, nghiêm túc nói: "Nói như vậy, ta bị người khác nhằm vào là bởi vì hình tượng của ta, nhưng cũng chính nó đang bảo vệ ta? Vậy thì khác gì chơi đùa với lửa?"
Thương Ưởng lắc đầu nói: "Cũng không phải, trong giai cấp cao tầng các nước, mọi người đều biết vị tiền bối kia không màng thế sự, cho nên nếu như ngươi giống như vị kia thì sẽ không ai cảm thấy bị đe dọa."
Nguyễn Long Duy vô cùng thắc mắc: "Như thế thì lại có vấn đề gì?"
Thương Ưởng nói: "Đây cũng chính là mục đích của ta đến đây để hỏi ngươi. Long Duy huynh, ngươi vì sao lại đến đây? Ngươi có biết quan hệ của Tần-Ngụy đang là như thế nào hay không?"
Nguyễn Long Duy hỏi ngược lại: "Ta cũng muốn hỏi lại ngươi, vì sao ngươi lại ở đây? Ngươi chẳng phải là người nước Vệ hay sao?"
Thương Ưởng hơi bất ngờ trước lời này, ngập ngùng một chút lại nói: "Ta đúng thật là người nước Vệ, nhưng ta cũng mang trong mình dòng máu nước Ngụy vì vậy ta cũng có quyền hỏi."
Nguyễn Long Duy nói: "Cũng tốt thôi, ta đây có thể nói cho ngươi. Ta tới Hàm Cốc quan để quan sát, nhìn một chút xem nơi đó như thế nào. Câu trả lời này ngươi có thể hài lòng chưa?"
"Đa tạ Long Duy huynh giải hoặc, Ưởng đã hiểu."
Nguyễn Long Duy bây giờ đã hiểu, Thương Ưởng xuất hiện ở đây là do Công Thúc Tọa phái hắn đến. Một người chính trực như hắn sao có thể cãi lại lời thầy của mình?
Công Thúc Tọa quan tâm đến ta, như vậy có lẽ là hắn sợ ta có thể làm gì đó ảnh hưởng đến kế sách của bọn họ, với những tên cáo già như bọn hắn, khả năng một phần vạn cho dù thấp nhưng cũng không được phép tồn tại.
"Lời đã hỏi xong, ta cũng xin phép rời đi. Long Duy huynh, ngày sau gặp lại." Thương Ưởng vội vàng cáo từ rời đi. Đi được vài bước, hắn quay đầu nhìn về hướng Nguyễn Long thấp giọng nói nhỏ:
"Long Duy huynh có thể tranh thủ du ngoạn Hàm Cốc quan nhanh một tí rồi về, thời buổi chiến loạn thế này không tốt ở lâu một nơi nguy hiểm như vậy."
Nguyễn Long Duy nhẹ gật đầu, giơ tay hành lễ: "Đa tạ Công Tôn đệ giúp ta suy nghĩ."
Thương Ưởng thật sự lo lắng cho Nguyễn Long Duy, c·hiến t·ranh sắp đến, tình hình gấp đến mông té khói luôn rồi. Nhưng mà hắn đâu biết được, Nguyễn Long Duy biết trước lịch sử. Dù cho thông tin không chính xác cụ thể nhưng vẫn tính được đại khái, tron vòng nửa năm đã đủ để hắn đi xong Hàm Cốc quan.