Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 145: Chỉ làm chuyện nên làm



Chương 144: Chỉ làm chuyện nên làm

Những thi cốt này có lớn cũng có nhỏ, kích cỡ vô cùng đa dạng. Ắt hẳn là rất nhiều tộc khác nhau, yêu tộc cũng có, nhân tộc cũng có.

"Hẳn là thời đại mà Yêu thú đại lục còn nhận biết đến Nhân tộc. Vậy cũng phải qua mấy vạn năm rồi chăng?"

Mấy vạn năm. Con số này quá lớn, hắn không tính toán được, chỉ có thể đoán mò mà thôi. Xương cốt của tu sĩ cấp cao sẽ tốn thời gian rất lâu để phân hủy, mà nơi này lại còn bị phong bế, không hề tiếp xúc với bên ngoài mãi đến khi hắn rớt xuống đây. Nhưng mà, dựa theo hiện trạng sơ bộ thì niên đại của những thứ này có vẻ đã sớm vượt mốc vạn năm từ lâu.

Nguyễn Long Duy chuyển mắt lướt qua từng nơi, từng nơi, mỗi lần nhìn thấy, đều là mỗi lần thương tiếc.

Tu luyện cả đời, cuối cùng cũng chỉ còn sót lại bạch cốt.

Hắn không biết chiến trường này đã trôi qua bao lâu, cũng không biết phe nào thiện, phe nào ác. Mỗi bên hẳn đều có lí do riêng của mình mà chiến.

Mặc dù hắn là Nhân tộc, thế nhưng cũng không hề có ý nghĩ thiên vị.

"Thiện ác, đúng sai bất quá chỉ là một cái ý niệm."

Nghĩ đến đây, trong đôi con ngươi của hắn lại hiện lên một vẻ ảm đạm, buồn bã.

Nguyễn Long Duy dùng thần thức thôi động túi trữ vật, lấy ra rất nhiều linh dược tích góp những năm qua, đều là loại có hương thơm dễ chịu.

Tiếp đến, hắn lại dùng một chút ít linh lực, tạo ra Linh hỏa trên tay. Linh Hỏa được trộn lẫn cùng La Toàn Hoàn, được đập thẳng vào linh dược. Toàn bộ đều bị phá hủy thành bột phấn, kèm thêm bị đốt cháy bởi linh hỏa.

Bột phấn được đốt cháy lơ lửng trên không trung, sau lại b·ị đ·ánh bay khắp nơi.

Từ vị trí của hắn ở trung tâm lan dần ra toàn diện. Bột nhuyễn linh dược được đốt lên, tỏa ra hương thơm ngào ngạt, tựa như một bó nhang lớn đang được thắp lên.

Tiểu Huyền ở một bên, nhịn không được cơn tò mò, cố gắng vặn nhỏ âm lượng hết mức:

"Tiên sinh, ngươi làm gì vậy?"

Nguyễn Long Duy không trả lời, hắn tiếp tục hành động.

Lưng của hắn cong thành một vòng sâu, hai tay chắp lại, mắt nhắm chặt, trên miệng lẩm bẩm không ngừng.

Tiểu Huyền nghe không hiểu, nhưng lại cảm thấy vô cùng ảo diệu.

Trên người của hắn phát ra hào quang rực rỡ, là Hạo Nhiên chi quang.

Hạo Nhiên chính khí tự động luân chuyển, cộng minh cùng hành động của hắn.

Mà bóng lưng của hắn được Hạo Nhiên chi quang chiếu rọi, bắt đầu lớn dần lên theo từng câu nói. Mãi đến khi, bóng lưng của hắn phủ khắp toàn bộ chiến trường mới thôi.

Rất lâu sau, hắn cũng đọc đến những câu cuối cùng:



"Nam mô U Minh giáo chủ hoằng nguyện độ sanh:

Địa ngục vị không, thệ bất thành Phật,

Chúng sanh độ tận, phương chứng Bồ đề.

Nhược nhữ hữu tâm, chí tâm phát nguyện

Thì vân vi nguyện, thọ trì viết bất."

"..."

"Cũng nên siêu thoát rồi, các vị tiền bối."

Thì ra, Nguyễn Long Duy quyết định đọc kinh Địa Tạng, muốn cho vong hồn của những cường giả đ·ã c·hết này siêu thoát.

Hắn cũng không biết rõ những cường giả này đã siêu thoát hay chưa, chỉ đơn giản là hắn muốn chắc chắn họ có thể siêu thoát. Đã qua nhiều năm như vậy, thật là khổ.

Mà Tiểu Huyền hiển nhiên không hiểu ngôn ngữ này. Bởi vì Nguyễn Long Duy đọc Kinh bằng Phạn ngữ, không phải ngôn ngữ của Yêu tộc.

Hắn buông tay, quay người lại, nhìn về Tiểu Huyền nói, xong lại tiếp tục bước đi, trên tay lại ngưng tụ đèn dầu lần nữa.

"Đi thôi."

Tiểu Huyền bị hành động này của hắn làm cho đứng hình vài giây.

Trong mắt của Nguyễn Long Duy hiện tại vô cùng thanh tỉnh, lại giống như nhẹ nhõm. Hạo Nhiên chính khí cũng càng thêm phát sáng, chiếu rọi khắp không gian.

Nàng mơ hồ cảm giác được, nơi đây cũng không còn tối tăm, quạnh quẽ như khi mới vừa xuống.

Nguyễn Long Duy bình thản bước đi, có Tiểu Huyền vội vã đuổi theo sau. Mà đằng sau lưng hắn, mỗi đi qua một bước, đều sẽ xuất hiện rất nhiều đạo thân ảnh không thể thấy được bằng mắt thường, đồng loạt nhìn về phía hắn.

Có thân ảnh của yêu thú, cũng có thân ảnh của nhân loại, cũng có thân ảnh của dị tộc. Dù cho trước đây bọn hắn có tu vi cao đến đâu: Ngưng Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, thì tất cả đều cúi đầu thật sâu, gần như muốn chạm đến mặt đất trả lễ, hướng về bóng lưng của người đó, thực hành một đại lễ, mà đại lễ này tượng trưng cho mức tôn trọng cao nhất mà một cường giả có thể nhận được.

Mỗi thân ảnh hành lễ xong đều tan biến đến khi không còn một ai nữa.

Lại tiếp tục tiến bước, thăm dò phần tiếp theo của chiến trường viễn cổ này.

Càng xa nơi trung tâm, số lượng thi cốt càng ít đi.

Nguyễn Long Duy vừa đi, vừa suy nghĩ, cũng đang cố gắng tính toán lượng khí lực còn lại của mình.

Vừa nãy đi xuống tiêu hao không nhỏ, lại trôi qua không ít thời gian tụng Kinh, vừa vặn khiến cho cơ thể chỉ còn một nửa khí lực.

Thế nhưng, không đáng tiếc. Tâm hắn là như thế, không có gì phải hối hận.



Những vị kia cũng quá khổ rồi, không giúp thì lòng hắn cũng khó an.

Tiểu Huyền cảm giác được đã đi khỏi chỗ kia được xa, nàng nhìn về sau, rồi bước lại sát tai của Nguyễn Long Duy, sợ ai đó nghe thấy chính mình mạo phạm:

"Tiên sinh, vừa nãy ngài làm gì?"

Nguyễn Long Duy nói, giọng nói không nghe ra chút ý vị nào:

"Chỉ làm chuyện nên làm thôi."

Tiểu Huyền không hiểu, vẫn tiếp tục nhìn về phía sau, lại hỏi, vẫn dùng giọng điệu rất nhỏ:

"Tiên sinh thật sự không muốn thu nhặt mấy món tàn bảo hay xương thú kia sao? Có lẽ có thể giúp chúng ta không ít đó."

Boong.

Thừa Phong Kiếm từ đâu xuất hiện, cán kiếm gõ một cái vào đầu.

"Ngươi suy nghĩ hơi nhiều rồi đó. Những thứ đó, ta không cần. Ngươi thích thì có thể quay về nhặt."

Hai mắt của Tiểu Huyền sáng lên, không nhịn được mà nói to:

"Thật sao?"

Nguyễn Long Duy cũng không quay đầu, chỉ gác 2 tay choàng lên sau cổ, thản nhiên trả lời:

"Có thể có món nào đó còn sử dụng được. Cũng có thể có món còn tốt hơn, được tàn hồn của 1 vị Yêu Hoàng trú ẩn tạm bên trong chờ đợi có con cừu non nào đến, giúp cho hắn đoạt xá.

Không chừng số mệnh của ngươi may mắn, tìm được một món pháp bảo tốt cũng nên."

Tiểu Huyền vừa định bước về sau, liền chợt ngừng lại, tiếp tục tiến lên trước, không còn dám nói gì nữa.

Nguyễn Long Duy cười khẽ.

Con kiến yêu này có chút hài.

Bên trong đây hẳn phải trôi qua vài vạn năm, cũng không thể có tàn hồn nào còn sống được. Hóa Thần tu sĩ chỉ có tuổi thọ 4000-5000 năm, mà Yêu Hoàng thì cũng chưa đến 1 vạn năm. Dưới tình trạng thiếu thốn linh khí, tàn hồn suy yếu sao có thể trụ qua mấy vạn năm? Dù cho là thông thiên linh bảo, cũng không có cách.

Những thông tin này, cũng chính nhờ có Tiểu Huyền nói cho hắn biết. Cái lợi của Yêu Hoàng Nhị Đại nằm ở ký ức truyền thừa. Không có chỗ chê.

Hắn không nhặt mấy món pháp bảo tàn phế kia, đơn giản vì hắn cảm thấy không cần thiết. Thay vì cầm đồ của người khác, hắn muốn học hỏi từ họ hơn.



Còn có một vấn đề khác, thế nhưng chỉ ảnh hưởng một phần nhỏ đến quyết định của hắn. Ừm, rất nhỏ. Đó là vì những tàn bảo kia đều đã trở thành đồ bỏ đi.

Khi trước có dùng thần thức quét qua từng món, tất cả đều chỉ còn là tro bụi. Chẳng qua do bên trong đây không có tiếp xúc với bên ngoài nên chúng còn giữ nguyên hình dạng mà thôi.

Chiến trường rộng lớn, đi bộ hơn mười ngày vẫn chưa hết được. Nguyễn Long Duy vừa quan sát xung quanh, vừa suy nghĩ về số phận của mình sau này.

Linh lực trong cơ thể bắt đầu sụt giảm, đa phần sức mạnh còn lại phụ thuộc vào Chân khí.

Hắn nhìn đến phía bên phải, thấy được cảnh tượng một bộ xương yêu thú khô lớn nằm cạnh một bộ xương người. Bên cạnh là từng dấu tích do thuật pháp tạo thành. Trên xương của yêu thú bị cắm lên một thanh thương chiến dài. Còn xương của người kia cũng không nguyên vẹn, hiện ra vết gãy nát do va đập cực mạnh.

Nguyễn Long Duy nhìn đến đây, tự hồi tưởng đến quang cảnh ác chiến năm xưa.

"Hẳn ta sẽ không giống vậy, vô tình cuốn vào một trận đại chiến mà thân tử đạo tiêu chứ?"

Mải mê suy nghĩ, Nguyễn Long Duy đã bước đến ngõ cụt lúc nào không hay.

Phía đối diện là một bức tường đá, cẩn thận cảm nhận có thể phát hiện được một lượng ba động cực nhỏ của linh khí.

Tiểu Huyền cũng phát hiện, liền nhìn về phía Nguyễn Long Duy.

Cả hai không hẹn lại cùng nói ra lời nói giống nhau:

"Có không gian khác."

"Ngươi cũng nhận ra?"

Nguyễn Long Duy nén lại vui mừng, kiểm tra kỹ càng phía trước.

"Ừm. Tường này không cứng như ở những chỗ khác, có thể phá tan được. Đúng là không gian khác, lại còn có Linh khí nữa. Có khác gì gặp mưa giữa sa mạc sao?"

Không nhận thấy gì khác lạ ở trên bức tường đá, hắn quyết định liều một lần.

Nguyễn Long Duy lùi lại một bước về sau. Hắn lấy tay gõ nhẹ 3 lần vào bức tường đá.

Cốc. Cốc. Cốc.

Đợi thêm một ít phút, hắn mới bắt đầu hành động.

Đèn dầu theo ý niệm tự động tan biến.

Linh lực, chân khí tụ lại, tạo ra La Toàn Hoàn trên tay. Một quả cầu xoáy tạo bởi nhiều loại năng lượng trộn lẫn, uy lực cao không thể nói.

Hắn đưa nó đập thẳng vào tường.

Tường đá bị xuyên phá, lập tức vỡ thành từng mảnh vụn. Bên trong cũng lộ ra một không gian, là một càn khôn khác.

Linh khí ào ạt đổ ra, tựa như khi bong bóng được xì hơi.

Cảm giác được linh khí truyền vào người, linh lực bắt đầu khôi phục, khuôn mặt cả hai đều lộ ra biểu cảm thỏa mãn không ngờ.

"Vào thôi." Nguyễn Long Duy không hề chần chờ thêm nữa, đưa chân tiến vào trong.