Thế nhưng hắn cũng không buồn quá lâu. Hắn đưa mắt nhìn hướng xương cốt Giao Long rồi cung kính thi lễ hỏi Kế Bi:
"Vãn bối ngu dốt, không thể nhớ được cảm ngộ nào. Làm tiền bối thất vọng.
Thế nhưng vãn bối có một yêu cầu quá đáng, mong tiền bối giúp đỡ."
Kế Bi hơi tiếc nuối, lại trả lời:
"Ai. Cũng không phải ta thất vọng cho ngươi. Mà chỉ muốn biết cảm ngộ của ngươi là gì thôi. Dù sao lão phu cũng sắp tan biến, mong thỏa trí tò mò một chút."
"Thôi bỏ đi vấn đề này. Ngươi có gì muốn hỏi cứ hỏi. Lão phu biết gì nói đó."
- "Tiền bối, ngài có biết thuật pháp nào giúp khống chế vật thể lớn hạ xuống đất mà vẫn để cho nó ở trạng thái hoàn mĩ không?"
Kế Bi nghe liền biết ý:
"Ngươi muốn đưa xác con Giao kia xuống? Vì sao? Hứng thú với xương cốt của nó à? Dự định luyện pháp bảo?"
Nguyễn Long Duy không giấu giếm, đem sự thật kể rõ.
Kế Bi cảm khái, xong cũng cảm thấy đáng đời, nói:
"Cũng là một cặp lý tưởng. Thế nhưng cũng không đáng tiếc. Yêu giới muốn công chiếm Nhân giới, liền sớm xác định kết cục của bản thân."
"Dù vậy thì cũng đã qua mấy vạn năm theo lời của ngươi kể, Nhân-Yêu đại chiến hẳn phải kết lúc từ lâu. Lão phu cũng không còn tiếc nuối gì.
Đã vậy, cũng có thể giúp bọn hắn toại nguyện được ở cùng một chỗ."
Nói xong, Kế Bi ngừng lại một chút, lại hỏi:
"Tiểu bối, ngươi thật sự không muốn truyền thừa của ta sao?"
Nguyễn Long Duy vốn muốn từ chối như mấy lần trước, nhưng chợt đổi ý:
"Tiền bối, ta có ý nghĩ này. Nếu ta không cần truyền thừa, nhưng muốn nghe ngài giải thích tâm đắc khi tu luyện thì có được không?"
Kế Bi thắc mắc hỏi:
"Ngươi cần tâm đắc khi tu luyện của ta làm gì? Tâm đắc của sư phụ ngươi đâu?" Theo Kế Bi suy nghĩ, người này có thiên phú bất phàm, đương nhiên sẽ bái nhập vào Tiên môn, sẽ có sư phụ là cường giả. N
hư vậy còn cần tâm đắc của hắn làm gì? Thiên phú của hắn tầm thường, đột phá hoàn toàn bằng cơ duyên.
Nguyễn Long Duy rất muốn trả lời là sư phụ của hắn c·hết trước khi hắn kịp bái sư.
Thế nhưng hắn không nói thế. Ngược lại, hắn cần đọc rất nhiều tâm đắc khi tu luyện.
Vì sao cần ư? Bởi vì hắn tin mỗi tu sĩ đều có ngộ tính của riêng mình. Nhất là những vị tu sĩ tu hành hơn ngàn năm. Khẳng định có không ít kiến giải khi tu luyện. Kinh nghiệm của người đi trước luôn có giá trị tham khảo lớn.
Còn công pháp? Hắn nghe Kế Bi kể qua, quá quỷ dị. Tu sĩ chính đạo như hắn không phải dạng người phù hợp Thi Đạo. Ừm, hoặc có thể nói là thời cơ chưa đến.
Kế Bi không hiểu người trước mắt đang nghĩ gì. Truyền thừa của hắn là công pháp trấn ngục của Tội Thi Ngục vang danh Nhân giới mà người này lại dám chê?
Chẳng lẽ Tội Thi Ngục xuống dốc đến mức này rồi?
Nhưng hắn cũng có thể lợi dụng điểm này để kiếm một tên truyền nhân. Kế Bi khăng khăng từ chối, nói:
"Không được. Ta chỉ truyền tâm đắc kèm công pháp cùng một lần. Không đi lẻ."
Á, bán theo combo?
Sau một hồi thương lượng, Nguyễn Long Duy chịu không được lời mời chào của Kế Bi, quyết định tiếp nhận công pháp của đối phương.
Công pháp tên Bi Khổ Sầu Ai.
Kế Bi nói, chữ Bi trong tên hắn bắt nguồn từ đây. Ba chữ còn lại chia đều cho ba hộ pháp khác.
Người tu luyện công pháp này chính là phải tự mình trải qua Bi, Khổ, Sầu, Ai. Trải qua càng nhiều, con đường tu luyện càng thuận lợi. Công pháp này hỗ trợ người tu luyện có khả năng miễn nhiễm, thậm chí kiểm soát được thi khí, quỷ khí, sát khí...
Lợi ích mang đến rất nhiều: t·hi t·hể phân thân, trận pháp, sưu hồn thuật, độc công,... Chỉ cần liên quan đến các loại khí mang theo tà tính, đều có thể bị công pháp này ảnh hưởng.
"Quả nhiên, quá tà." Nguyễn Long Duy tự nói.
Tiếp đến, Kế Bi lại giảng giải quá trình hắn tu luyện, từng chỗ khó hắn gặp phải, cũng như cách hắn giải quyết.
Vấn đề này được Nguyễn Long Duy chăm chú ghi nhớ.
Nghe xong, hắn cúi đầu cảm ơn.
"Đạ tạ tiền bối chỉ dạy. Vậy ngài có thể tiếp tục nói cho cách vãn bối cách để vận chuyển t·hi t·hể Giao Trác chưa?"
Kế Bi hỏi lại: "Sao vẫn còn gọi ta tiền bối? Gọi một tiếng sư phụ."
Nguyễn Long Duy ngây ngẩn cả người. Hóa ra, người này bố cục hắn nãy giờ. Ý đồ muốn nhận đệ tử!
Hắn lắc đầu nói:
"Không được tiền bối à. Ta đã có sư phụ rồi."
Kế Bi nghe vậy cũng không ngoài ý muốn:
"Thì đã sao? Một người chẳng lẽ không thể có hai sư phụ? Sự học là cả đời. Chẳng lẽ ngươi muốn suốt đời chỉ lẽo đẽo đi dưới bóng sư phụ ngươi à?"
Nguyễn Long Duy kinh ngạc:
"Chuyện này có đạo lý. Nhưng mà ta thấy..."
Kế Bi chen ngang:
"Ngươi thấy gì? Rõ ràng là có đạo lý. Gọi ta một tiếng sư phụ cũng không sai."
Nguyễn Long Duy cố gắng trả giá:
"Tiền bối à. Ngài quả thật có công dạy ta. Hay là sư thế này đi, ta gọi ngài một tiếng thầy như thế nào? Chữ cha theo sau hơi nặng một chút."
Kế Bi trầm tư một hồi, gật đầu nói:
"Vậy cũng được. Một chữ sư cũng đã đủ rồi. Như vậy từ nay về sau ngươi chính là đệ tử chân truyền của Kế Bi ta."
Nguyễn Long Duy nhẹ nhõm đáp:
"Cảm ơn thầy."
Kế Bi nghe xong, tâm tình liền phấn khởi. Hắn chỉ sợ đối phương không thèm nhận hắn làm sư phụ. Giờ thì tốt rồi. Có cái chữ thầy này cũng tốt. Như vậy có thể an tâm phó thác di vật lại cho hắn. Hắn thật sự không nỡ để các chiến hữu cũ của mình nằm lại đất khách.
"Tốt. Tốt. Tốt. Đồ đệ tốt. Như vậy vi sư cũng an tâm ra đi." Nói xong, đoạn xương ngón tay bay đến vị trí của Giao Trác.
Tàn hồn của Kế Bi bắt đầu rời khỏi, chuyển dời vào xương cốt của Giao Trác. Trước khi rời đi, hư ảnh của hắn nhìn về phía Nguyễn Long Duy, mỉm cười. Nụ cười rất gượng gạo, càng nhìn giống như một ông lão đang khóc mà cố gượng cười vậy.
Nguyễn Long Duy nhìn thấy cảnh này, toàn thân hơi ớn lạnh.
Tàn hồn đi vào xương cốt rồi bắt đầu dùng bí thuật.
Giao Long bỗng nhiên cử động, bắt đầu đào đất đứng dậy.
Bộ xương khổng lồ bắt đầu bay lên, rời khỏi hòn đảo, thả mình vào mộ địa.
Sau đó, t·hi t·hể của Hồ Mẫn cũng được làm tương tự.
Nguyễn Long Duy cảm ơn Kế Bi, đang định hỏi đối phương có ổn không, liền đã thấy hình ảnh của đối phương mờ dần, sau đó tan biến vào không khí. Xương ngón tay theo đó rơi xuống đất.
Kế Bi, vẫn lạc.
Nguyễn Long Duy thấy vậy, cũng cúi đầu sâu cảm tạ người thầy này. Sau đó, hắn đi thu thập t·hi t·hể từng vị tu sĩ còn lại, bắt đầu thiêu táng từng người rồi bỏ tro vào trong hủ.
Hủ lấy ở đâu? Đương nhiên là bỏ chút thời gian tự làm. Kiến thức du lịch khắp nơi của hắn dư dùng để làm mấy chiếc hủ cốt đất sét nung.
Hoàn tất hết thảy, Nguyễn Long Duy chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
Hắn đến gần Hồ Mẫn Nguyên Châu trước mộ đôi đạo lữ Yêu Vương, hỏi:
"Nguyên Châu, ngươi xong chưa?"
Nguyên Châu làm động tác gật gật, sau đó giao tiếp cùng Tiểu Huyền.
Tiểu Huyền nghe nó nói, đôi mắt liền phát sáng.
"Tiên sinh, nó nói đã hoàn thành tâm nguyện. Bây giờ có thể yên tâm c·hết đi. Mong ngài ban c·hết cho nó. Nhẹ nhàng hay mạnh bạo đều được, nó sẽ không phản kháng."
Nguyễn Long Duy chau mày, không hiểu vì sao đối phương muốn c·hết. Sinh ra linh trí khó khăn như vậy hết mấy vạn năm, bây giờ lại muốn c·hết?
"Sao phải c·hết? Không cần. Ngươi giúp Tiểu Huyền bổ trợ Nguyên khí còn thiếu là đủ. Ngươi không phải Yêu thú, không cần nguyên khí. Sau khi chuyển đổi xong ngươi cũng có thể rời khỏi. Ta cảm thấy giao kèo như vậy rất công bằng."
Tiểu Huyền cùng Nguyên Châu nghe xong liền đứng hình. Cả hai cùng có một ý nghĩ.
"Còn có thể làm như vậy?"
Nhưng đúng là như vậy. Tiểu Huyền thiếu Nguyên khí của yêu tộc mà Nguyên Châu lại do Nguyên khí đủ dùng cho một Yêu Vương ngưng tụ mà thành.
Còn Nguyên Châu giống như một đồ vật có linh trí. Mà đồ vật thì không cần Nguyên khí.
"Tính như vậy đi. Bây giờ các ngươi tiến hành bổ sung cho nhau, sau đó rời đi cũng không muộn. Ta cũng cần đột phá một chút."
Hắn không lo lắng Nguyên Châu sẽ giở trò xấu gì. Tiểu Huyền trước đó quen thuộc với việc hấp thu Nguyên khí của nô tộc, hẳn sẽ không ngu ngốc bị một viên châu lừa gạt.
Lần trước Nguyễn Long Duy đi vào đảo Nguyên Khí chưa tới một tuần. Thời gian xem ra vẫn dư dả.
Nói xong, hắn ngự kiếm trở về đảo Nguyên Khí, bắt đầu tu luyện.