Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 17: Tâm ta một chữ Nhàn



Sau một hồi lâu im lặng suy nghĩ, Nguyễn Long Duy tự nói:

"Cả hai đều là ta, nhưng cũng không phải là chân chính ta. Ta thiện và ta ác, tất cả đều là do bị ngoại vật thúc đẩy khiến cho suy nghĩ của ta bị ảnh hưởng mà sinh ra."

"Nhưng vì sao ta lại hiểu đến chính mình? Không phải ta còn đang đi tìm câu trả lời cho lương tâm của mình hay sao? Vì sao lại đổi chính ta rồi?"

"Ừm tuy rằng kết quả đạt được nằm ngoài ý muốn, nhưng cũng có thể biết được suy nghĩ của ta dễ bị khuynh hướng theo ngoại vật, [gió chiều nào ngã chiều đó]. Tuy nhiên hiện tại ta đã biết điểm yếu của mình. Tiếp theo cần tìm ra chân chính tâm của ta, từ đó mới trả lời được câu hỏi khiến cho lương tâm ta day dứt kia."

"Phải hiểu được mình trước. Nếu chính mình còn không hiểu được mình, thì còn có tư cách phán xét ai đây?"

(Tâm: Tâm ở đây Phật giáo gọi là Chân tâm, Đạo giáo gọi là Đạo tâm, Nho giáo gọi là Bản tâm. Trong truyện sẽ có rất nhiều tâm về sau này, bạn đọc không hiểu cứ bình luận hỏi. )

Nguyễn Long Duy lại tiếp tục nghĩ đến khi mình mới xuyên không qua đến, Kim Long Lam Liên Ấn giúp hắn có thể trấn định cảm xúc, bảo trì trạng thái bình tĩnh.

Vậy thì trạng thái bình tĩnh có phải là bản tâm không?

Nguyễn Long Duy tự lắc đầu, nói: "Cũng không phải. Lúc đó ta chỉ làm theo bản ngã, cảm thấy nên trấn định tâm tình mà thôi."

(Bản ngã: là lý tưởng, kinh nghiệm, kết luận, niềm tin rằng bản thân là cá thể khác biệt với mọi người xung quan và có trách nhiệm với hành động của riêng mình, thường được liên tưởng bằng từ Ego, trong tiếng anh nhưng nghĩa vẫn không quá sát.)

Nguyễn Long Duy nhớ lại hoàn cảnh bốn năm về trước.

Lần đó t·ên c·ướp được mạng là vì Duy cảm thấy t·ên c·ướp không đáng c·hết, nên mới tha cho hắn một mạng.

"Như vậy cái gì mới là tâm, như vậy cái gì mới là bản tính? Có thể nói bản tính và tâm tuy cách gọi khác nhau, nhưng lại cùng 1 ý nghĩa. Tâm của ta, chính là điều ta ngày đêm nghĩ tới, chân chính 1 chữ Nhàn.

Mà Nhàn tâm, có thể hiểu là trong lòng không muốn bị suy nghĩ dày vò, đã muốn là làm, không muốn thì không làm, không cần phải lo được, lo mất.

Chỉ một chữ Nhàn nhưng lại kiên định. Ung dung tự tại. Vì nhàn mà làm, vì nhàn mà nghỉ, vì nhàn mà sống.

Chính là như vậy, ta làm việc không cầu đúng sai, chỉ cầu an lòng.

Bốn năm trước đây, ta không muốn g·iết c·hết tên kia, chính là vì ta cảm thấy không muốn g·iết hắn."

"Ta cảm thấy hắn không đáng c·hết, nghĩa là hắn không đáng c·hết."

"Ta cảm thấy hắn không đáng c·hết, nghĩa là hắn không đáng c·hết."



"Thế gian có bao nhiêu chuyện, không phải chuyện gì cũng phải phân rõ trắng - đen, phải - trái."

"Ta làm việc chỉ cần nghe theo tâm ta là được."

Nói xong xuôi, Nguyễn Long Duy mở mắt, trên khuôn mặt đen như mực do ngày ngày phơi nắng kia, hiện ra một cặp mắt trong suốt cùng kiên nghị. Hắn giống như đã thấy rõ mọi thứ. Hắn hiện tại đã tìm ra tâm của mình.

Sương bao quanh người Nguyễn Long Duy dần dần tiêu tán, một phần Chân khí bắt đầu tan biến, một phần dung nhập lại vào bên trong cơ thể.

Ừm, đã xong vấn đề tâm. Bây giờ lại phải tìm ra câu trả lời tiếp theo.

Đạo là gì?

Nghĩ một lúc, Nguyễn Long Duy không nhịn được cơn đói, móc túi quần lấy ra miếng lương khô bỏ vào trong miệng.

Điểm đến tiếp theo là một tòa trấn nhỏ, mọi người đều đang chuẩn bị vào trong trấn để được tiếp tế đồ ăn.

Ngay cả người cổ đại cũng không thể ăn lương khô suốt được. Đôi khi cơ thể bọn họ cũng vẫn cần bổ sung thực phẩm tươi sống.

"Hắc Ngưu Tiên sinh, chúng ta dự định nghỉ lại một đêm, sáng mai lại khởi hành." Thương đội trưởng thông báo cho Nguyễn Long Duy.

Sau ngày hôm qua, mọi người trong đoàn xe cũng bắt đầu kính sợ vị tiên sinh này.

"Ừm ta cũng không vội." Nguyễn Long Duy nói xong chuẩn bị bước chân đưa trâu vào chuồng.

Chuồng ngựa phủ đầy rơm, được xây dựng đơn giản bằng cách dựng lên bốn cây cột gỗ ở bốn góc. Bên trong có một đứa bé đang nằm ngủ. Khí Nguyễn Long Duy vừa đi vafo, đứa bé mở mắt ra, mơ mơ màng màng nhìn về phía hắn.

"Xin lỗi nha. Do ta mở cửa mạnh tay nên làm ồn khiến cho ngươi tỉnh giấc hả?"

Đứa bé dụi dụi mắt, lau đi bụi bẩn trên mặt mình, đưa ra khuôn mặt bánh bao, nhìn về phía Nguyễn Long Duy, hấp tấp giải thích:

"Không có, không có. Đại nhân là khách đến đây trọ lại đúng không? Ngài để cho ta dắt trâu giúp ngài." Đứa bé đứng dậy, một ít nước dãi còn đang chảy trên môi cũng theo đó rơi xuống. Nó chạy vội đến chỗ Nguyễn Long Duy, muốn giành lấy dây cương trâu.

Nguyễn Long Duy cười, tiện tay sờ đầu bé vừa nói: "Không cần phải sợ. Ta không có báo với người phụ trách là ngươi ham ngủ đâu. Ngươi trông có vẻ đói bụng, vậy thì đi theo ta ăn chút gì đi, tiện thể dẫn đường giới thiệu quán ăn, ta trả tiền ăn cho ngươi xem như phí dẫn đường. Cảm thấy thế nào? Công bằng đúng không?"



Đứa bé nghe được lời này thì đôi mắt liền sáng lên, mang theo vẻ phấn khích nhìn về phía Nguyễn Long Duy, sau đó giống như nhớ ra được cái gì đó, nó lại lắc lắc đầu, nói với Nguyễn Long Duy: "Không được. Mẹ ta dạy không được lợi dụng lòng tốt của người khác. Ta dẫn ngài đi một vòng không tốn bao nhiêu tiền công, sao có thể đổi lại được một bữa ăn no chứ?"

Nguyễn Long Duy khen ngợi:

"Không nghĩ đến đó, nhìn ngươi như vậy mà lại còn rất ngoan ngoãn. Không sao đâu, cứ đi theo ta là được. Mọi người đều biết ta, Hắc Ngưu Tiên sinh, đối xử rất tốt với trẻ con. Ngươi không cần thay ta cảm thấy thua thiệt. Mau đi thôi."

Nguyễn Long Duy dạo chân đi quanh trấn, sau lưng hắn có đứa bé mang the hơi thở hổn hển đuổi theo, tốc độ so với hắn chậm hơn một nửa.

Đây là do lỗi chủ quan của Nguyễn Long Duy, hắn quên mất cơ thể của chính mình khỏe mạnh thế nào. Đối với hắn chỉ là vài bước đi dạo nhưng đối với người khác lại là chạy bộ.

Đứa bé vừa hổn hển thở từng hơi, vừa giơ tay chỉ từng quầy hàng, bắt đầu giới thiệu:

"Tiên sinh, quán này bán bánh bao rau hành ăn rất ngon. Còn có chỗ này bán thịt nướng. Chỗ này có mì sợi dai. Chỗ nấu kia cơm niêu rất dẻo. Chỗ này còn có chè khúc."

"Này, tiên sinh ơi, ngài xem, chúng ta đi gần hết trấn rồi, cũng sắp không còn quán ăn để cho ta giới thiệu."

Nguyễn Long Duy quay đầu lại, nhìn về phía lầu cao, chỉ tay ra hiệu: "Quán này được, chúng ta vào ăn đi."

Đứa bé cố ngăn cản: "Nhưng quán này rất đắt đó tiên sinh, bình thường chỉ có người giàu mới ngồi ăn ở đây."

Nguyễn Long Duy cười, thỏa mãn nói: "Không sao, ta có tiền."

Sau đó, hai người bước vào lầu các, ngồi ở tầng trệt. Lầu các này 1 trệt, 1 lầu, tầng trệt để phục vụ đa số khách quan, tầng lầu dành để cho khách quan nào yêu cầu yên tĩnh, có chia ra từng gian phòng. Nguyễn Long Duy ngắm nghía xung quanh, sau đó hỏi đứa bé: "Quên mất. Nhóc con, ngươi vẫn chưa nói cho ta tên của ngươi."

"Bẩm tiên sinh, ta tên Trần Tam. Ngài gọi ta Tiểu Tam là được."

Tiểu Tam? Đây không phải danh xưng trà xanh hay sao?

Nguyễn Long Duy nén cười: "Ừm Tiểu Tam, gọi món. Thích gì cứ gọi, ta đây có rất nhiều tiền."

Nguyễn Long Duy làm bảo tiêu nên có một số tiền không nhỏ. Tuy vậy, lúc bình thường hắn rất ít tiêu xài. Ừm, cũng không phải do hắn muốn tiết kiệm tiền mua quà tặng cho cô nàng tên Nguyệt nào đó. Đơn giản vì hắn không biết nên tiêu vào đâu.

Nhưng hôm nay tâm trạng của Nguyễn Long Duy rất vui vẻ, cộng thêm việc đồ ăn trong thị trấn rẻ hơn trong thành nên hắn cũng muốn tiêu phí một phen.

"Đại nhân... thật... thật sao?"

- "Thật, thích gì cứ gọi."



"Đa ta tiên sinh. Ngài là người tốt nhất ta từng gặp trên đời.."

"Á, quên mất. Ngài là người tốt thứ hai. Thứ nhất là mẹ ta. Hi hi."

Trần Tam vui vẻ nói chuyện, đồng thời bắt đầu to gan gọi món. Hắn cầm thực đơn, lần lượt gọi tên từng món đồ ăn. Trần Tam kêu rất nhiều, món nào cũng đều là món ăn mà hắn từng ao ước được nếm thử qua nhưng lại không có tiền để thử.

Trong bữa ăn, hai người giao lưu vui vẻ, nói chuyện rất nhiều.

Nguyễn Long Duy biết được Trần Tam là trẻ mồ côi, chỉ còn lại một mình. May mắn thay, Trần Tam được chủ phòng trọ cho một công việc trông giữ chuồng ngựa nên hắn vẫn có thể tiếp tục sống.

"Tiên sinh, ta có một việc rất thắc mắc. Ngài có thể giải đáp cho ta không?" Trần Tam nói nhỏ giọng.

"Có thể." Nguyễn Long Duy sảng khoái đáp.

Trần Tam bình tĩnh quan sát sắc mặt của Nguyễn Long Duy, chầm chậm hỏi: "Vì sao ngài lại muốn đối xử tốt với ta? Ta vốn không quen biết ngài."

Nguyễn Long Duy suy nghĩ, ngước đầu nhìn trời, đăm chiêu trong một chốc, nói: "Ừm, vì ngươi rất giống một người mà ta nhận biết?"

"Là bằng hữu của ngài?" Trần Tam hỏi.

"Không phải, vô tình gặp qua hắn một lần mà thôi." Nguyễn Long Duy cũng không nói láo, hắn gặp mặt Chử Sen một lần vào lúc xuyên không.

"Như vậy vị kia chắc cũng rất khổ sở, lẻ loi một mình như ta." Trần Tam đồng cảm nói.

"Ừm, số của hắn rất khổ, luôn tự mình gánh vác mọi thứ. Thôi, không nói về hắn. Ta muốn nói về ngươi. Về vấn đề ta nói kia, ngươi phải nghĩ thật kỹ. Sáng ngày mai ta sẽ rời đi, đến lúc đó ngươi phải đưa ra quyết định. Cũng đừng chậm quá kẻo đoàn xe không đợi." Nguyễn Long Duy không muốn nói nhiều về vấn đề Chử Sen, đành đổi hướng cuộc nói chuyện.

"Vâng tiên sinh." Trần Tam đáp, sau đó lại tiếp tục dùng bữa.

Sáng hôm sau, Trần Tam xách theo một túi vải, đứng bên cạnh con trâu chờ đợi Nguyễn Long Duy đến.

Trần Tam đứng bên cạnh con trâu lẩm bẩm nhỏ giọng: "Trâu này, ngươi nói xem. Tiên sinh có phải gạt ta không, tiên sinh muốn đem ta đi bán nhưng lại nói muốn giúp ta?"

Con trâu nghe vậy, liếc mắt nhìn Trần Tam một chút như nhìn thằng ngốc, sau đó lại tiếp tục ăn cỏ.

Ngày hôm đó, Trần Tam được thêm vào bên trong thương đội. Thương đội trưởng đáp ứng Nguyễn Long Duy sau khi về Tần sẽ tìm kiếm cho Trần Tam một công việc phù hợp hắn. Giúp đỡ Trần Tam chỉ là chuyện nhỏ, lấy lòng Nguyễn Long Duy mới là chuyện lớn. Kinh doanh lời như vậy, đương nhiên thương nhân nào cũng sẽ không từ chối.

Vì sao Long Duy lại giúp đỡ Trần Tam? Vì chỉ sau mấy năm, trấn này sẽ bị c·hiến t·ranh tiêu hủy. Hắn không thể cứu toàn bộ trấn, ít nhất hắn hi vọng có thể cứu được Trần Tam. Nhờ vào đó, Trần Tam cũng được thay đổi vận mệnh, sống một cuộc đời mới.