Thiết Điền bất ngờ trong một thoáng chốc, sau đó mau chóng trả lời:
"Vãn bối đã biết."
"Được, nói xong rồi thì ta cũng đi đây." Song Quyền chân quân hóa thành độn quang, biến mất tại chỗ.
Thiết Điền buông lỏng thân thể, hướng mắt nhìn lên trời, trong lòng không ngừng than thở.
"Thẩm sư huynh, ngươi mau về đi. Một mình ta khó mà giữ được sơn môn giữa bầy sói này."
Tây Vực kết thúc đại chiến, một thời đại mới được mở ra. Địa bàn của Địa Ám Tông, Bách Thi Tông, Luyện Hồn Môn, Cửu U Lâu đều trở về tay của Kim Hoàn Thần Tông. Phần lãnh thổ này còn cộng thêm cả Thiên Kiếm Sơn Trang vừa mới bị diệt môn nên tổng số diện tích này chiếm hơn một phần ba Tây Vực.
Đại chiến kết thúc nhưng tranh đấu mới chỉ bắt đầu.
Ở vùng biển từng là địa bàn của Hải Triều Tông trước kia, hiện tại thuộc Thiên Kiếm Sơn Trang quản lý, có một con thuyền đang cưỡi sóng mà tiến.
Ở trong một gian phòng lớn được bày biện rất nhiều vật phẩm quý giá, có hai người đang trò chuyện.
"Sư phụ, ngài quả thật liệu sự như thần. Cũng may trước đó ngài nhận nhiệm vụ tiêu diệt Thiên Kiếm Sơn Trang nhằm bổ sung năng lượng cho hồn đăng của cung chủ, nhờ vậy mà chúng ta mới may mắn thoát c·hết!" Người đang nói là một thanh niên mặc trang phục nho nhã, gương mặt thanh tú. Đây không phải ai khác, chính là Lữ Mộc. Hắn cầm ngọc giản truyền tin trong tay, gương mặt tràn đầy vui vẻ.
Mà người ở đối diện hắn không phải ai khác chính là người mặc áo bào đen đã hủy diệt đi Thiên Kiếm Sơn Trang trước đó. Cựu môn chủ của Luyện Hồn Môn, Đoạt Hồn ma quân.
"Ngu xuẩn." Tu vi phóng thích, trực tiếp trấn áp người vừa mới nói chuyện.
Lữ Mộc bị ép quỳ xuống, thần sắc trên mặt lộ rõ vẻ kinh sợ. Hắn cố gắng phát âm từng chữ:
"Sư... phụ...ta... sai."
Đoạt Hồn chân quân quát lớn, sóng xung chấn truyền khắp con thuyền, đánh tan từng cơn sóng biển:
"Sai? Ngươi biết ngươi sai ở đâu ư?"
Lữ Mộc cúi đầu, nói:
"Đệ tử sai ở chỗ biết rõ nhưng vẫn nói ra. Sư phụ dạy ta nhiều lần, luôn dặn dò ta họa từ miệng mà ra."
Đoạt Hồn chân quân thở dài, thất vọng nói: "Ai. Lần nào ngươi cũng nói như thế. Thôi được rồi. Đứng lên đi."
Hắn hóa giải uy áp trên người đối phương, tiếp tục nói, trong lời nói thêm vào chút nhu hòa:
"Chuyện lần này không hề đơn giản. Khi hồi cung, ngươi phải làm việc điệu thấp, không được hành sự lỗ mãng như khi còn ở Luyện Hồn Môn. Bây giờ, ta chỉ là một tên trưởng lão mà thôi, không thể luôn bao che cho ngươi giống như trước kia một tay che trời được nữa."
"Đệ tử hiểu rõ." Lữ Mộc lập tức vâng lời.
Hắn biết rõ sư phụ hắn có tính tình ngoài lạnh trong nóng. Hơn nữa còn có một cái đệ tử bảo bối là hắn. Cho nên khi sư phụ dặn dò, hắn luôn nghe.
Đoạt Hồn chân quân nhìn hắn hỏi:
"Chuyện này nhớ kỹ trong lòng là được. Bây giờ nói chuyện khác đi, sư muội của ngươi ra sao rồi?"
Lữ Mộc đã đứng dậy xong. Hắn trả lời:
"Sư muội đang trốn ở trong phòng tu luyện. Nàng không tìm được tên Chử ma đầu kia nên tâm tình không được tốt."
Nghe đến cái tên này, ánh mắt của Đoạt Hồn chân quân chợt lóe lên một vệt dị sắc, nhưng rất nhanh liền bình thường trở lại. Lữ Mộc căn bản không thể phát giác.
"Là người mang Phong linh căn?"
- "Vâng, sư phụ. Hắn tên Chử Sen, nằm trong danh sách đối tượng phải tiêu diệt trong đợt tập kích thiên kiêu của Tây Vực trước đó."
"Ta nhớ không lầm thì đây là nhiệm vụ từ Cửu Dạ? Ngoài ra trước đó ta còn dặn dò các ngươi cẩn thận trước khí đi là không được tự tiện giao thủ cùng hắn ta đúng chứ?"
- "Đúng vậy. Lâu chủ chỉ tên hắn cùng Tống Thanh Minh, Dương Tử kỳ. Đáng tiếc, cả ba đều không thể diệt được. Lần đó ta còn được Cửu Da đại nhân đưa cho Tụ Hồn Thỉnh Thiên Phạt Trận vẫn không thể thấy hắn c·hết. Vốn dĩ đệ tử còn muốn tự tay tiêu trừ hắn nhưng vì nhớ tới lời dặn của sư phụ nên đành rời đi. Nghe đồn đâu hắn vẫn còn sống, đang trốn ở góc xó nào đó tu luyện."
"Thôi được rồi. Lần đó ngươi rời đi là đúng. Vi sư trước đó phát giác được không ổn nên mới cố ý dặn dò ngươi. Quả nhiên là không sai. Như vậy thì không cần phải tiếc làm gì. Về sau chú ý thông tin của tên Chử Sen này. Người này gặp đại họa không c·hết, ắt có hậu báo. Có việc gì khó xử lý thì nói với ta.
Còn sư muội của ngươi, cứ để nàng tiếp tục tu luyện. Mặc kệ nàng có nhập ma hay không, chỉ cần đạt đến Ngưng Đan cảnh là đủ."
"À đúng rồi, còn việc kia ta để ngươi sắp xếp người đi làm, đã ổn thỏa cả chưa?"
- "Sư phụ, đã sắp xếp xong rồi. Theo như ngài dặn dò, chỉ cử đi Trúc cơ kỳ trở xuống mà thôi."
"Được, vậy ngươi lui xuống đi."
Khi nãy đi qua bờ biển, Đoạt Hồn chân quân cảm nhận được có linh khí dao động, mặc dù rất nhỏ, nhưng là có.
Nhưng khu vực này bị bỏ hoang, không có tu sĩ, làm sao lại xuất hiện trường hợp này?
Hắn nghi ngờ đây là dư nghiệt của Thiên Kiếm Sơn Trang. Thật ra dự tính ban đầu của hắn là tự mình đi đến đó nhưng sau cùng hắn lại không dám.
Hiện tại, Tây Vực đã hoàn toàn thuộc khống chế của Kim Hoàn Thần Tông.
Hắn không dám mạo hiểm tiến vào bờ, sợ rơi vào bẫy của đối phương. Chỉ có thể dùng tu sĩ Trúc Cơ đi dò đường. Còn về tu sĩ Ngưng Đan, căn bản đều đ·ã c·hết, không có để phân phối.
Vạn Niên Đông Uyên. Thành Vọng Giao.
Một thanh niên cao ốm mặc áo màu lam giơ tay trái lên che miệng, tay phải vươn lên kéo giãn gân cốt.
"Oáp."
"Tiên sinh, ngài dậy rồi?" Một giọng nữ vang lên, thanh âm vui vẻ, êm tai.
"Ừm. Ngủ khá đẹp. Mộng cũng ngon." Thanh niên gật đầu nói, trong giọng nói còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.
Thanh niên này không phải ai khác, chính là Nguyễn Long Duy, mà giọng nữ kia thuộc về Tiểu Huyền.
Hắn bước lên phía trước, hướng về phía mũi thuyền, bắt đầu đón gió biển ngắm bình minh.
Nói chính xác chút, là thuyền làm bằng gỗ được chế tạo đơn giản bằng cách bổ cây xong buộc lại bằng dây leo, lấy da thú làm mái thuyền. Thuyền di chuyển bằng cách sử dụng mười cái lá cờ da thú làm trận kỳ cho Tụ Phong Chuông phiên bản cải tiến. À, gọi là cải tiến vì gần đây Nguyễn Long Duy luôn chỉ học tập trận pháp, qua đó đã tự mình cải tiến lại Tụ Phong Chuông.
Hiện tại, nó hoạt động như một cái động cơ đẩy thuyền. Ban đêm khi người đã ngủ thì thuyền vẫn có thể chạy.
"Bắt đầu phi hành thôi." Nguyễn Long Duy lấy ra phi kiếm, thu hồi lại thuyền gỗ.
Hắn đã rời khỏi thành Vọng Giao từ mấy tuần trước, hiện tại đã đi vào Giao Long Nội Hải. Để dễ liên tưởng, hắn cảm thấy nơi này giống với hồ Ba Bể ở Văn Lang khi trước, có điều kích thước của nó chỉ lớn gấp khoảng vạn lần mà thôi.
Khi vào thành Vọng Giao, hắn dễ dàng xin được giấy nhập cảnh vào Giao Long Nội Hải. Cách xin cũng không khó, vẫn dùng cách đút lót cũ.
Bên trong Giao Long Nội Hải chia làm nhiều khu vực. Hiện tại, Nguyễn Long Duy chỉ bay ở khu vực cho phép Yêu Binh cùng Yêu Tinh di chuyển.
Bởi vì nội hải quá rộng, nên khả năng gặp mặt yêu thú khác cũng không cao. Nguyễn Long Duy vẫn còn lưu giữ t·hi t·hể của Gấu yêu trong túi trữ vật, khi cần có thể sử dụng [Trộm khí] lừa gạt quá quan.
Lúc này, Nguyễn Long Duy cảm giác được dị dạng. Nước biển xung quanh bắt đầu ngưng tụ trên không trung vây quanh lấy hắn.
"Cảm giác có hơi quen thuộc." Nguyễn Long Duy lẩm bẩm.
Hắn cảm nhận được những thứ này không mang bất kỳ lực lượng gì nên không cần thiết phải hoang mang. Thứ này vượt ngoài tầm nhận biết, hoang mang có vẻ hơi dư thừa.
Tiểu Huyền ngồi trên võng da thú, hỏi:
"Tiên sinh, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Hắn lựa chọn từ ngữ trong đầu một chút, lại trả lời:
"Có lẽ nó muốn đưa ta về trang."
Tiểu Huyền ngây ngốc vì không hiểu, hỏi lại: "Trang?"
"Ừm, sơn trang tên Thiên Kiếm. Là trường mà ta đang theo học."
"A. Ra là thế." Tiểu Huyền bừng tỉnh hiểu ra.
Nàng không hiểu từ trang, nhưng từ trường học thì nàng biết. Trên đường đi, mỗi khi Nguyễn Long Duy rảnh rỗi đều sẽ nói nhảm, à không đúng, dạy cho nàng từ vựng mới.
"Thế còn ta thì sao, tiên sinh?" Tiểu Huyền nhìn thấy bong bóng nước bao quanh Nguyễn Long Duy đang bắt đầu rõ ràng, vội hỏi. Nguyên Châu ở bên cạnh ở nhấp nháy nghi ngờ.
Nguyễn Long Duy nghĩ một chút rồi đem thuyền gỗ ném ra, sau đó thu hồi Thừa Phong Kiếm.
Tiểu Huyền cùng tấm da thú rơi tõm xuống thuyền gỗ, ngơ ngác nhìn hắn. Trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ.
Tên này bỏ nhà đi chơi, bây giờ b·ị b·ắt trở về?
Trong thoáng chốc, bong bóng nước đã che lại toàn bộ thân hình của hắn, từ ngoài nhìn vào đã không còn thấy được bóng người.
Bóc.
Tiếng bong bóng vỡ ra, bên trong không còn lại bất kỳ thứ gì. Chỉ có vỏn vẹn một tiếng cười truyền đến: