Lại bắt đầu mời chào thử đan độc một lần nữa, Nguyễn Long Duy thành công đạt được lời đồng ý sưu hồn của hai vị khách áo đen này.
Từ khi bắt đầu, hắn luôn chỉ có thể lựa chọn diệt sát tu sĩ Trúc Cơ viên mãn chứ không thể phế bỏ.
Thật may mắn, lần này có cơ hội phế bỏ, từ đó có thể tiến hành sưu hồn.
Không gặp phải bất kỳ thất vọng nào, Nguyễn Long Duy lập tức có thêm không ít thông tin mà mấy vị tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ không có.
Hắn đạt được tư liệu về Ngưng Đan kỳ và cách đột phá từ Trúc Cơ lên Ngưng Đan, đương nhiên đều đến từ Luyện Hồn Môn.
"Quả là đồ tốt. Có một chút thông tin về Ngưng Đan kỳ, dù cho ta không am hiểu về linh hồn chi đạo nhưng cũng đáng để tham khảo."
"Đáng tiếc, lại không thể thu được công pháp tu luyện của bọn hắn. Ắt hẳn đệ tử nào cũng bị bày lên cấm chế vào đầu để che đậy thông tin này cùng với các loại thông tin cơ mật khác."
"Thôi không sao. Dù sao cũng còn có truyền thừa Thi đạo của thầy Kế Bi, có từ hướng đó kết hợp suy luận."
"Lại nói, khi cần thiết có thể sẽ phải luyện một cái t·hi t·hể phân thân, sau này còn lựa cơ hội tiến vào ma môn kiếm chút đồ tốt."
"Ừm, nhưng đây đều là dự định sau này. Hiện tại lại chưa cần thiết."
Chải vuốt xong xuôi suy nghĩ, Nguyễn Long Duy tự gật đầu sau đó tiễn biệt hai vị đạo hữu có thù diệt trang cùng mình.
Thẩm Bình An, Cao Bá Thành ở một bên cùng hai vị nữ tử nói chuyện, đều đang quan sát hành động Nguyễn Long Duy.
Hai nàng đều mang tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, lần lượt tên là Ngô Oánh cùng biểu muội của nàng Ngô Hồng Linh. Ngô Oánh giữ chức trong Nhiệm Vụ Đường. Ngô Hồng Linh vẫn đang là nội môn đệ tử.
"Thẩm sư huynh, ngươi nói xem tên này có đáng tin hay không? Biệt tăm mười năm bây giờ lại xuất hiện. Ta không tin đây là trùng hợp." Ngô Hồng Linh nghi ngờ vô cùng, giọng nói rõ có chút chán ghét.
"Ngô sư muội, ngươi không cần lo. Ta dám đứng ra bảo đảm Chử sư đệ là người vô cùng tốt."
"Đúng vậy Ngô sư muội, ta cũng có thể đảm bảo với ngươi. Chử sư huynh là người có thể tin tưởng hoàn toàn."
Ngô Hồng Linh lắc đầu nói:
"Các ngươi không hiểu vấn đề ta nói. Tên này có hung danh rất xấu, còn bị gọi là Chử ma đầu. Sự kiện thành An Lộc bị hủy diệt lần trước, hết thảy công lao đều ở trên đầu hắn."
Nàng lặp lại thêm một câu: "Công lao diệt thành. Công lao diệt thành."
Ngô Oánh không nói gì, chỉ yên lặng quan sát.
Nhiệm vụ lần đó là do nàng giao cho Nguyễn Long Duy. Khi biết tin hắn g·ặp n·ạn, nàng cảm thấy vô cùng áy náy.
Lúc này, trong mắt bọn hắn đều hiện ra một cảnh tượng.
Nguyễn Long Duy giơ tay lên, lập tức biến hai tên áo đen hóa thành từng mảnh thịt vụn.
Ngô Hồng Linh thấy cảnh này, miệng không ngừng kêu lên: "Chử ma đầu. Chử ma đầu. Lời đồn không sai..."
Nguyễn Long Duy xoay đầu lại, mỉm cười, trong thời gian mấy hơi thở đã tiến đến gần bọn người. Cách làm này, đồng loạt làm cho cả bốn người toát mồ hôi lạnh.
"Thẩm sư huynh, mọi người có việc gì vui vẻ sao?"
"A. Ngô sư tỷ. Đã lâu không gặp."
Hắn quét mắt nhìn quanh thì nhận ra được vài khuôn mặt quen thuộc. Lại tiếp tục quét mắt lần nữa, sắc mặt hắn biến thành cứng đờ, đôi mắt không tự chủ chớp chớp mấy cái. Một chút hình ảnh xưa cũ hiện về trong đầu. Là hình ảnh cô nàng tắm suối trước kia.
Ngô Hồng Linh thấy khuôn mặt của hắn, lại nhìn rõ được biểu hiện ngây ngẩn kia y như ngày hôm đó. Nàng giận sôi lên, mắng to:
"Dâm tặc!"
Nguyễn Long Duy nghe đến đây, mới bắt đầu trở lại với thực tại.
"A. Linh Lung sư muội." Hắn suy nghĩ một chút, lại nhớ ra tên.
Ngô Oánh khẽ cười, nhỏ giọng nói:
"Chử sư đệ, đây là biểu muội của ta. Ngô Hồng Linh, không phải Linh Lung. Tên Linh Lung mà ngươi nói, hẳn là tên kiếm của nàng."
Nguyễn Long Duy nghe xong, mới bừng tỉnh:
"Ra là thế. Hân hạnh gặp lại, Hồng Linh sư muội."
Ngô Hồng Linh nghe xong, lập tức liền muốn tiến lên chém hắn mấy kiếm cho hả giận nhưng nàng nhớ đến cảnh tượng lúc trước, biết rõ mình không phải là đối thủ của hắn nên lại kiềm nén. Miệng thở ra một hơi cay đắng:
"Gọi là Ngô sư muội. Đừng có gọi tên ta, xáp lại làm quen làm gì."
"Được thôi. Ngô sư muội nha Ngô sư muội." Nói xong câu đùa, sắc mặt Nguyễn Long Duy trở nên nghiêm túc. Hắn đưa mắt quan sát mấy vị đệ tử Luyện khí kỳ phía sau, rồi nói nhỏ. "Có một chuyện các ngươi cần phải biết. Mọi người cùng ngồi xuống nghe."
Thẩm Bình An nghe thấy lời này, trong lòng bất giác cảm thấy có chuyện không ổn. Hắn chợt nhớ đến ngày đó khi Nhị trưởng lão dặn dò hắn. Ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng, ngoài miệng hỏi dò:
"Chuyện gì vậy Chử sư đệ? Là chuyện xấu sao?"
Nguyễn Long Duy lấy ra mấy cái ghế gỗ dây leo từ trong mai rùa trữ vật, nói lời mời:
"Các vị sư huynh, sư tỷ, sư đệ, sư muội ngồi xuống đi đã."
Lại qua hơn một canh giờ kể chuyện, tâm tình của mỗi người đều trở nên ảm đạm, sắc mặt thì u ám.
Trên mặt của Thẩm Bình An chảy dài hai hàng nước.
Cao Bá Thành siết chặt nắm đấm, đấm vào đùi chính mình vô số lần.
Ngô Oánh cũng tương tự Thẩm Bình An, khoét mắt đọng lại nước. Nhưng nàng hạn chế lại chính mình, không để lộ ra tiếng, cũng ngừng khóc rất nhanh.
Chỉ có Ngô Hồng Linh là không có hành động nào. Ánh mắt của nàng vô hồn, khuôn mặt vô cảm, cứ đờ đẫn ngồi ở một chỗ.
Nguyễn Long Duy cũng không nói nhiều. Cái gì cần nói hắn đều đã nói, không nên nói hắn thì sẽ im lặng. Yên lặng ngồi một chỗ như vậy chờ đợi mọi người tiếp nhận sự thật này mà thôi.
Lại qua một lúc lâu, Ngô Oánh lên tiếng đánh vỡ bầu không khí.
"Chử sư đệ, cảm ơn ngươi đã nói cho chúng ta biết." Trong giọng nói của nàng khô khốc, so với trước đó như là hai người riêng biệt.
Cao Bá Thành lên tiếng theo, mang theo phẫn uất cùng nghi hoặc:
"Chử sư huynh, cũng vì vậy nên ngươi mới đều g·iết bọn người này sao. Làm vậy có khác gì cho bọn chúng thống khoái chứ? Ngươi sợ chúng ta sẽ làm gì bọn chúng chăng?"
Ngô Hồng Linh vốn đang im lặng chợt nghe thấy lời này của Cao Bá Thành liền khiến cảm xúc của nàng bùng nổ.
Vụt.
Kiếm ra khỏi vỏ, chỉ thẳng về phía Nguyễn Long Duy.
"Họ Chử. Vì sao? Vì sao ngươi cho bọn chúng c·hết? Vì sao không để bọn chúng sống? Để cho chúng ta t·ra t·ấn bọn chúng đến c·hết còn chưa đủ trả lại mối thù này."
"Họ Chử, ngươi trả lời ta."
Lần đầu tiên sau một khoảng lâu, Ngô Hồng Linh lộ ra cảm xúc, cũng lộ ra nước mắt. Nàng chỉa kiếm về phía Nguyễn Long Duy, khoảng cách chỉ kém một đốt ngón tay liền sẽ chạm đến cổ của hắn.
Hắn không trả lời, không phải vì không biết đáp án. Hắn biết rõ lí do, đơn giản vì hắn muốn làm vậy.
Nhưng hắn không trả lời Ngô Hồng Linh. Bởi vì nàng hiện tại đã suy sụp, cũng không cần bất kỳ câu trả lời nào. Cái nàng cần là một lí do để phát tiết cơn giận. Nếu đã vậy, hắn đành im lặng không trả lời, giúp cho người sư muội đáng thương này phát tiết hết thảy.
Hắn không phải thánh nhân, không thể cứu vớt chúng sinh. Nhưng trong khả năng giúp đỡ, hắn sẽ giúp.
Leng keng. Leng keng.
Linh Lung Kiếm rơi xuống mặt đất, phát ra từng đợt tiếng kêu.
"A a a a. Tại sao? Tại sao? Cha, mẹ, ông, bà, mọi người. Tại sao lại bỏ ta lại? Tại vì sao?"
Ngô Hồng Linh thả kiếm, ngồi xổm xuống, đưa tay lên che mặt bắt đầu khóc thật to.
Ngô Oánh tiến lên, ôm nàng vào lòng an ủi.
"Hồng Linh ngoan. Được rồi. Mọi thứ sẽ ổn. Ngoan..."
Thẩm Bình An đã trở về dáng vẻ bình thường, trên mặt cũng không còn nét buồn bã vừa nãy. Hắn nhìn Nguyễn Long Duy, mang theo ánh mắt trong veo, nghiêm túc nói ra:
"Chử sư đệ, ta có chuyện muốn nói riêng với ngươi."
- "Với ta sao?"
Dù không biết Thẩm Bình An muốn nói gì, hắn vẫn theo đối phương ra một chỗ. Với tính cách của người này, đây hẳn phải là chuyện quan trọng.