Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 192: Người Thánh Cung đến! (1)



Chương 191: Người Thánh Cung đến! (1)

Hai vị chân quân nghe thấy xưng hô "tương lai" trong lòng không có quá vui vẻ. Nhưng bọn hắn không muốn làm căng. Dù sao con người khi túng quá có thể hóa liều.

Nếu như chuyện như vậy thật sự xảy ra thì con cờ Thiên Kiếm Sơn Trang này của Vực Chủ cũng bị phế đi.

Thiết Điền tiến lên hỏi:

"Hai vị trưởng lão, thời gian hiện tại cũng không còn sớm, liệu có thể bắt đầu cử hành t·ang l·ễ sao?"

- "Được rồi. Các ngươi bắt đầu tiến hành đi."

"Vậy vãn bối xin phép."

Ở tu tiên giới, không có quy trình t·ang l·ễ phức tạp như ở phàm tục.

Đa phần đều là c·hết giữa chừng, phơi thây nơi hoang vắng. May mắn hơn thì sẽ có được chôn trong một ngôi mộ, hoặc thân thể bị thiêu thành tro, phiêu tán xung quanh.

Nhưng t·hi t·hể của tu sĩ khi c·hết dễ tích tụ lại âm khí, gây ảnh hưởng đến nơi sinh hoạt thường ngày. Vì vậy cách thường chọn nhất để an táng cho số đông là hỏa thiêu.

Thiên Kiếm Sơn Trang cũng chọn hỏa thiêu. Bọn họ thu gom lại toàn bộ thi hài của đồng môn, sau đó tiến hành làm lễ thiêu hủy.

Bởi vì số lượng phàm nhân ở một quốc gia vô cùng nhiều, khoảng chừng năm đến mười triệu dân một nơi. Trung bình 40 vương triều gộp lại đã là hơn 300 triệu bộ t·hi t·hể. 300 triệu t·hi t·hể tương đương 300 triệu vong hồn, đều cần phải được siêu thoát.

Ngay cả thế lực đỉnh cấp như Kim Hoàn Thần Tông cũng phải để tâm đến chuyện này. Vì thế trước khi hai vị trưởng lão này đến đây liền đã ghé qua từng cái quốc gia, tiến hành thiêu hủy toàn bộ, cũng tiện đưa tiễn vong hồn siêu thoát.

Ở tu tiên giới cũng có lan truyền một thuyết pháp về Luân hồi, nên hiển nhiên cũng sẽ có kinh cầu siêu. Không người nào biết được việc này có chính xác hay không, nhưng ít ra làm vậy có thể khiến cho tâm tình mỗi người đều thoải mái. Nhất là với những phàm nhân dược di cư đến đây sau đó. Bọn họ ít nhất sẽ không suốt ngày sợ hãi.

Mà tu sĩ ở Thiên Kiếm Sơn Trang làm vậy vào hôm nay cũng vì như thế. Muốn tu tiên thì trước hết phải tu tâm. Dù cho điều này nghe qua có phần đạo đức giả nhưng chung quy cũng chỉ vì muốn lừa dối chính mình, tìm một cái cớ để bản thân thấy thanh thản.

Thiết Điền tiến lên đứng trước hơn hai trăm cỗ quan tài, bắt đầu đọc niệm:

"Tông ta Thiên Kiếm, vừa rồi gặp phải tập kích của tặc, rơi vào tử cảnh. Hôm nay tế bái chư vị đồng môn, đã vì tông ta cùng sinh cùng tử."



"Quan Bất Tuấn, chức vụ Nhị trưởng lão tiền nhiệm, dũng cảm, bất khuất..."

Thiết Điền bắt đầu đọc, liệt kê từng người một. Dù cho là trưởng lão hay đệ tử ngoại môn cũng đều như thế. Dù cho có thi hài hay không cũng đều là như thế.

Bởi vì không phải toàn bộ đệ tử ngoại môn của Thiên Kiếm Sơn Trang đều ở trong tông môn, đa phần sẽ ra ngoài làm nhiệm vụ, hỗ trợ phàm nhân nên sẽ có không ít là c·hết ở tại vương triều phàm tục.

"Đến đây đã hết, xin đưa tiễn các vị đồng môn, cùng nhau siêu thoát. Mọi việc đều giao lại cho chúng ta là được."

Thiết Điền nói xong, dùng linh lực biến thành linh hỏa, phóng về phía mấy trăm cỗ quan tài.

"Xin đưa tiễn các vị đồng môn, cùng nhau siêu thoát. Mọi việc đều giao lại cho chúng ta là được."

Ở phía sau truyền đến tiếng đồng thanh. Mười lăm vị đệ tử Trúc Cơ Kỳ cùng mấy chục tên đệ tử Luyện khí kỳ đều mặc trang phục màu trắng, cúi đầu xuống bái. Bọn hắn tạo ra linh hỏa, làm theo như Thiết Điền.

Nguyễn Long Duy lúc này cũng đã đổi một bộ trang phục màu trắng, phối hợp theo động tác mọi người.

(Linh hỏa: không phải là linh khí thuộc tính hỏa. Chỉ là một đoàn ngọn lửa được tạo ra do linh lực ma sát tạo thành. Cơ chế giống với hột quẹt bật lửa.)

Từng cỗ quan tài lần lượt b·ốc c·háy.

Thiết Điền lấy ra kiếm của mình chém về phía biển lửa.

Thiên Thổ Kiếm Quyết.

Thiên Hỏa Kiếm Quyết.

Ầm ầm ầm.

Mặt đất chấn động, đất đá được đẩy lên cao. Theo sau đó là một ngọn lửa vùn vụt lao đến.

Chỉ trong thời gian ngắn, ở nơi từng là biển lửa xuất hiện một ngôi nhà mái vòm bằng đất nung.

Nguyễn Long Duy gật đầu, tự nghĩ: "Mộ mái vòm, cũng không tệ. Làm như thế này để cho đời sau nhớ kỹ họa diệt môn lần này. Ừm, còn nhớ kỹ thù hận cùng Luyện Hồn Môn cùng Thánh Cung nữa."



Đột nhiên, khi suy nghĩ đến đây thì Nguyễn Long Duy nhìn về phía hai vị trưởng lão của Thiên Hoàn Thần Tông, ánh mắt để lộ ra một tia sát ý, nhẩm đọc:

"Và đương nhiên còn ghi nhớ cả ân đức của thượng tông nữa."

Ngay lúc này, chợt có một thân ảnh xuất hiện, truyền đến tiếng nói.

"Các vị đợi đã. Cửu mỗ biết được tin tức ở đây có t·ang l·ễ nên không ngại đường xa giữa hai bộ, lập tức đi qua phúng điếu."

Tất cả nghe đến thanh âm đều bị kinh động đến. Nhất là hai vị chân quân, trên trán lõm vào thêm mấy đường đen.

Nguyễn Long Duy cũng kinh ngạc, hai mắt hắn híp mắt lại quan sát.

Người đến mang một khuôn mặt có nét đẹp phi giới tính, khí tức trên người không lộ ra bất kỳ dấu vết nào của linh lực, lại còn đang mặc một bộ đồ màu trắng.

"Không nhìn ra tu vi cao hay thấp. Nhưng mặc đồ trắng thì hẳn có chút thành ý. Có vẻ không phải đến gây chuyện." Nguyễn Long Duy âm thầm đánh giá, vừa lúc này ánh mắt của hắn cũng đảo xuống phía dưới, nhìn thấy được tay của người kia cầm theo một cái hộp gỗ.

"Hộp gỗ? Là cái gì?"

Không đợi hắn suy nghĩ xong, hai vị chân quân cũng bay lên, lập tức quát hỏi. Trong giọng nói truyền theo thuật pháp t·ấn c·ông chính diện hắn:

"Cửu Dạ, ngươi đến đây làm gì? Lần trước bị Vực Chủ đánh cho trọng thương vẫn còn chưa đủ sao?"

Người đến chính là Cửu Dạ, từng là Lâu Chủ của Cửu U Lâu.

Hắn không để tâm đến hai người này, phất nhẹ tay, công kích liền đã được giải trừ.

Cùng lúc đó, Xuyên Hồn Châm cùng Nhuyễn Thi Tuyến hiện ra, trói chặt hai vị chân quân.

Người áo đen hạ xuống mặt đất, gần với vị trí của Thiết Điền cùng Nguyễn Long Duy, nói chuyện vô cùng chân thành:



"Các vị tiểu hữu. Hôm nay, Cửu mỗ đến đây không có ác ý gì, ngược lại còn muốn đại diện cho Thánh Cung tạ lỗi cùng với các vị."

Thiết Điền nghe lời này, biết được người đến là ai nên trong lòng nổi lên sát ý. Nhưng hắn không để lộ ra, chỉ nhỏ giọng hỏi:

"Cửu tiền bối đại giá quang lâm tiểu trang có việc gì sao?"

Cao Bá Thành cùng với mấy vị đệ tử khác không biết rõ chuyện gì nhưng bọn hắn nghe được hai chữ "Cửu Dạ" nên cũng có không ít suy đoán.

Nguyễn Long Duy cũng có suy đoán.

"Dựa theo việc Thánh Cung thua trận, hôm nay hắn đến đây hẳn để giải bỏ thù hận của chúng ta cùng Thánh Cung. Thực lực của người này có thể dễ dàng khống chế hai cái chân quân, ắt hẳn không phải tu sĩ Nguyên Anh bình thường, có lẽ là nguyên sư cũng nên."

Vượt qua cả ý nghĩ của Nguyễn Long Duy, hành động tiếp theo của hắn làm cho tất cả đều cảm thấy kinh ngạc cùng kh·iếp sợ.

Cửu Dạ xoay người lại về phía nhà mái vòm, đặt hộp gỗ xuống bên cạnh. Hai chân của hắn quỳ xuống, cúi đầu chạm đất bái lạy, lặp lại bốn lần mới xong.

Thiết Điền sợ hãi vô cùng, trên miệng không tự chủ được phát ra tiếng đếm: "Một lạy... Hai lạy... Ba lạy... Bốn lạy..."

Lí do khiến bọn hắn sợ đơn giản là vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đây là bản tính nguyên thủy của con người, sợ hãi trước những việc không thể lí giải...

Lúc này, Nguyễn Long Duy cũng bắt đầu trầm mặc.

Vì sao đột nhiên xuất hiện một vị cường giả Thánh Cung đến xin lỗi bọn hắn, mà lại còn hạ mình làm đến mức độ này?

"Nếu như ta ở vào vị trí của Thánh Cung thì ta sẽ không xin lỗi. Thực lực vi tôn, kẻ yếu bị đạp dưới chân là chuyện bình thường. Cớ sao phải xin lỗi?"

"Ừm, không hẳn. Còn có một đạo lí khác."

"Không có bạn bè vĩnh cửu, không có kẻ địch vĩnh hằng, chỉ có lợi ích là trường sinh bất lão."

"Nhất là tu tiên giả chúng ta luôn luôn tâm tâm niệm niệm truy cầu hai chữ trường sinh kia thì càng hiểu rõ đạo lý này."

"Như vậy nói tới đây, Thánh Cung muốn cái gì? Lợi ích lớn đến đâu mới có thể đá động đến bọn họ đây chứ?"

Cường giả của Thánh Cung tới đây, trong lời nói còn nhấn mạnh rõ ràng "Thánh Cung" nên việc hắn hạ mình quỳ lạy hiển nhiên là đại diện cho Thánh Cung quỳ lạy.

Đỉnh cấp thế lực làm đến mức độ này, xem trọng bản trang đến như thế?

"Thánh cung này không đơn giản."