Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 20: Gặp Hiến Công, được tặng câu đố chữ. (đại chương 3000 chữ)



Chương 19: Gặp Hiến Công, được tặng câu đố chữ. (đại chương 3000 chữ)

Nguyễn Long Duy ngồi trong hang đá, tâm trí đắm mình vào vô số suy nghĩ. Những ngày vừa qua xảy ra rất nhiều việc, nào là Chân khí, nào là tìm kiếm bản tâm, nào là sát thủ mai phục,... Nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn luôn có cảm giác bản thân gặp phải vấn đề nghiêm trọng.

Dạo gần đây, hắn thường xuyên nghi ngờ chính mình, nghi ngờ bản tâm. Tay phải gác lên trán, miệng tự nhủ:

"Do ngươi đúng không? Rốt cục ta cũng không biết ngươi muốn làm gì. Lần trước ngươi giúp ta tu luyện được chân khí, bây giờ lại giúp ta luyện tâm. Ta không hiểu nổi nha. Suy cho cùng thì ngươi mang ý đồ tốt hay còn là ý đồ xấu đối với ta đây?"

"Không muốn trả lời sao? Ta nhớ lần đầu cùng Lạc đại nhân gặp mặt, ngài ấy xưng hô ta là chủ nhân của Kim Long Lam Liên Ấn.”

“Lẽ nào ta thật sự là chủ nhân của ngươi?”

“Không đúng. Nói chính xác hơn thì ngươi đang khảo nghiệm ta, phải không"

"Ta được trời sinh Long ấn, từ nhỏ chỉ thích đọc sách, trải qua gần hai mươi năm tích lũy, trong đầu chứa đầy ắp kiến thức. Nhưng hiện tại ta lại nghi ngờ khả năng này lại đến từ ngươi.”

“Còn nữa, ta vốn dĩ không giỏi võ nhưng sau khi thay thế Chử Sen, ta lại thấy mình có thể tập võ dễ dàng, mỗi cử động tay, chân đều mang theo uy lực to lớn hơn hẳn người cùng tuổi.”

“Nhưng vì cái gì mà ngươi lại cho ta những thứ này?"

"Hừ. Không trả lời cũng được. Chờ đến lúc gặp được Lão Tử đại nhân thì ta cũng sẽ biết được đáp án."

Cứ như vậy, trong hang chỉ có giọng một người nói chuyện suốt thời gian đó.

Lại trôi qua hai ngày, tâm tình của Nguyễn Long Duy đã vui vẻ trở lại. Hắn hoàn tất việc thu cất đồ đạc rồi lại cưỡi trâu lên đường, thẳng phía Tây mà đi.

Đến mười mấy ngày sau, Nguyễn Long Duy cuối cùng tới nơi.

Hàm Cốc Quan hay có thể nói là đèo Hàm Cốc để dễ hình dung, là một khu vực đèo cao trải dài bao bọc lại khu vực xung quanh, chỉ chừa lại một lối đi vào.

Ở bên cạnh con đường này được xây thêm một bức tường đá. Tường cao cỡ 10 người lớn xếp chồng lên nhau, trải dài khắp quan ải. Bên trên nó luôn có rất nhiều bình sĩ canh chừng, tất cả đều xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề, khuôn mặt nghiêm cẩn, sẵn sàng nghênh địch bất kỳ lúc nào.

Nguyễn Long Duy vừa đến cổng thành đã có người mở cửa ra tra hỏi. Sau khi binh sĩ này xác nhận một ít thông tin thì cũng để cho Nguyễn Long Duy đi vào.

Hiện tại còn 7 ngày nữa đến Tiết Thanh Minh, thời gian vẫn còn dư dả. Sau khi hắn đi vào thành, bắt đầu tìm kiếm tin tức về thương đội. Dù cho hắn hỏi thăm tin tức nhiều phòng trọ nhưng không tìm ra được đoàn người nào như hắn miêu tả.

Hàm Cốc Quan vốn là còn đường trọng yếu đi vào Tần nên số lượng người đến, người đi vô cùng tấp nập. Một ngày có gần trăm thương đội đi ra, đi vào nên không ai có thể nhớ hết được.

Nguyễn Long Duy suy đoán mọi người đã sớm đi qua nơi này, cũng đã rời khỏi.

"Ừm, không gặp cũng không sao. Chỉ có điều hơi đáng tiếc, lần này đến đây vốn còn muốn dẫn Tiểu Tam đi ăn lẩu."

Nguyễn Long Duy gác lại chuyện này sang một bên, bắt đầu tính toán kế hoạch sắp tới, sau khi nghĩ xong lại đi hỏi thăm về nghĩa trang liệt sĩ. Theo suy đoán của hắn, điểm gặp mặt sẽ nằm ở nghĩa trang, còn ngày gặp mặt thì không biết rõ. Bởi vì tiết thanh minh diễn ra tới tận 15 ngày mà hắn không thể xác định cụ thể ngày nào nên chỉ có cách mỗi ngày đều dạo quanh nghĩa trang một vòng.

Sau khi hỏi xong thông tin, Nguyễn Long Duy đi dạo quanh thành kiếm đồ ăn bỏ vào bụng. Hắn ăn rất nhiều, nào là bánh bao hấp, cơm thịt kho, hủ tiếu mì, thịt nướng,... các loại. Bởi vì thời gian trước đó đi đường hơi vội nên Nguyễn Long Duy cũng không dừng lại để đi săn thịt thú rừng, phần lớn thời gian chỉ bỏ lương khô vào miệng để chống đói.

Sau khi ăn thật no, hắn trở về phòng với cái bụng căng cứng. Toàn thân ngồi nghiêm chỉnh trên giường gỗ, bắt đầu hô hấp tu luyện, ý muốn thúc đẩy một chút quá trình tiêu hóa. Lại một tuần của hắn trôi qua, lịch trình đều giống như nhau tập võ, ăn, tu luyện, ngủ.

Hôm nay, là ngày 15 tháng 2 là ngày đầu tiên của tiết thanh minh, được gọi là Tết thanh minh. Nguyễn Long Duy hòa mình vào dòng người đi tảo mộ. Đa phần mọi người đi tảo mộ người bình thường, nhưng cũng không ít người đi tới nghĩa trang liệt sĩ. Nguyễn Long Duy thấy rất nhiều ngôi mộ, có bụi bặm, có cũ kĩ, có mới dựng không lâu, cũng có cái không ghi tên người.



Hắn nhìn thấy rất nhiều người khóc lóc, kể lể trước ngôi mộ, cũng có người lặng yên không nói gì chỉ lẳng lặng lấy khăn vải lau dọn. Những việc này ngày xưa hắn cũng đã từng làm, bây giờ nhìn lại cảm thấy hoài niệm.

Hắn cứ như vậy chắp tay sau lưng, chầm chậm dạo quanh nghĩa trang. Tướng đi không khác gì một ông cụ non.

Sau mấy canh giờ, Nguyễn Long Duy rời khỏi nghĩa trang, chuẩn bị về lại phòng trọ.

Chợt, khi hắn vừa mới cảm thấy buồn bực vì ngày hôm nay sắp trôi qua, cảm thấy lãng phí vì không thu hoạch được thì lại có một tiếng nói truyền đến bên tai.

"Nguyễn tiên sinh. Nguyễn tiên sinh."

Cảm giác được giọng điệu quen thuộc truyền đến, hắn xoay người lại. Trước mắt hiện ra một tên nhóc khoảng chừng 10 tuổi. Còn có thể là ai ngoài Trần Tam nữa chứ?

"Ơ, sao ngươi lại ở đây vậy Tiểu Tam?"

Trần Tam nở ra nụ cười tươi rói, nói:

"Hì hì. Ngài còn thiếu ta một bữa ăn lẩu cơ mà. Sao ta có thể không ở đây được chứ?"

Nguyễn Long Duy tiến lại gần, gõ đầu Trần Tam một cái cốc:

"Láo thật. Còn dám dùng thái độ đó với ta. Xem ra mới mấy ngày không gặp mà ngươi đã sắp sửa mọc cánh, sắp muốn leo lên đầu tiên sinh này ngồi rồi."

Trần Tam ôm lấy cái đầu u, thút thít nói:

"Tiên sinh đánh đau quá. Ngài dám b·ạo h·ành trẻ nhỏ như vậy không sợ bị cảnh sát bắt sao?"

- "Ha ha. Cảnh sát? Đầu óc lanh lợi đó nha. Vậy mà vẫn nhớ lời giảng của ta trước đó."

-"Được rồi, đừng nói nhảm nhiều quá. Mau kể cho ta nghe chuyện gì xảy ra đi. Vì sao ngươi lại xuất hiện ở đây? Trước đó ta đã hỏi khắp tòa thành này, không hề có thương đội ở đây."

"Tiên sinh, còn lẩu thì sao? Chúng ta không ăn lẩu hả?"

-"Ngươi đó, ngươi đó. Cái tính háu ăn lộ ra rồi. Tém tém lại một chút kẻo người ta lại đánh giá bây giờ."

Khi mà Nguyễn Long Duy vừa dứt lời, cái bụng hắn lại kêu lên mấy tiếng "ùng ục" "ùng ục".

Nguyễn Long Duy bất đắc dĩ vì bị bụng của chính mình hại, thở dài: "Được rồi. Đi theo ta. Ta dẫn ngươi đi ăn, vừa ăn vừa nói sau."

Hóa ra, thương đội không có lập tức đi đến Hàm Cốc Quan sau khi Nguyễn Long Duy rời đi mà lựa chọn trốn ở một nơi khác. Mãi đến khi một tiêu sư trong đội do thám trở về, hồi báo lại cảnh tượng hắn nhìn thấy cho mọi người, thương đội mới tiếp tục di chuyện. Bởi vì vậy nên lịch trình của bọn họ mới bị tụt lại.

Riêng phần cảnh tượng là gì, Trần Tam không biết. Thương đội trưởng nói với Trần Tam rằng hắn còn nhỏ tuổi, chưa thể tiếp nhận được thông tin này.

Ngày đầu tiên khép lại, Nguyễn Long Duy rốt cuộc vẫn không gặp được người gửi lá thư. Ngày thứ hai, Nguyễn Long Duy cũng không gặp. Ngày thứ 3, ngày thứ 4, ngày thứ 5,... kết quả đều giống nhau.

Rất nhanh, ngày cuối cùng của tiết thanh minh đến.

Nguyễn Long Duy giống như thường ngày, đi dạo quanh từng ngôi mộ, tiện đường đều chắp tay xá một cái. Hắn tuy là người hiện đại nhưng lại trải qua "xuyên không" nên tâm lý đã trở nên mỏng manh hơn trước. Cái gì cần kính thì hắn sẽ kính.



"Ừm, các ngôi mộ này đa phần đều sạch sẽ, xem ra người nhà bọn họ đều đã đến thăm."

Chợt, bước chân hắn ngừng lại, đôi mắt chăm chú nhìn về một nơi.

"Lại là ngôi mộ này. Vô danh chi mộ, vô danh chi mộ. Hôm nay đã là ngày cuối cùng, vậy mà vẫn không có ai đến thăm sao? Đã như vậy thì để tại hạ giúp một tay, có được không? Đã gặp được tức là duyên, ta lại còn đang rảnh, tiện tay giúp thôi."

(Vô danh chi mộ: ngôi mộ vô danh, không có tên)

Nguyễn Long Duy đi đến bờ sông, lấy ra ống trúc đựng nước. Làm xong, hắn trở về chỗ ngôi mộ vừa rồi.

Mộ không có tên nhưng bụi bặm thì rất nhiều. Nguyễn Long Duy chắp tay khấn một cái, sau đó chậm rãi cầm khăn vải lau đi vết bụi trên mộ. Vừa lau, hắn vừa hồi tưởng lại ngày xưa.

Hình ảnh hiện ra trong đầu. Hắn nhớ tới chính mình trước kia từng rất thích đi tảo mộ. Mỗi khi đi vào mộ ông bà đều sẽ tự mình đi thắp hương, tự mình đi xách nước. Nhưng đó cũng chỉ là khi hắn còn nhỏ. Lúc hắn lớn lên, hắn đã trở thành con người khác.

"Phải rồi. Lúc đó, ta làm gì có thời gian để làm những việc này. Ta còn bận nhiều việc vì bản thân, sao còn có thời gian cho những việc nhỏ nhặt này?"

Đây là thật. Khi đó hắn luôn nghĩ những việc này đều rườm rà nên đều giao hết cho người nhà. Bản thân chỉ cần chi tiền là được, những việc khác đều không cần làm. Đạo lý của thời đại thực dụng: Có tiền mua tiên cũng được.

Khi đã dọn dẹp gần xong, hắn đang chuẩn bị đem cỏ dại đã được dọn sạch, gom lại cùng một chỗ để đốt. Nghĩ đến lửa, hắn lại cảm giác còn thiếu gì đó.

Chợt, Nguyễn Long Duy nhận ra chính mình không đem theo nhang.

Suy suy nghĩ nghĩ một hồi, hắn dự định đi đến xin nhờ một cây nhang. Cách đó vài ngôi mộ có một người cũng đang lau dọn giống như hắn.

"Ừm? Người này rất lạ mắt, mấy ngày trước hình như ta chưa thấy qua. Chẳng lẽ là hắn bận đến ngày cuối mới đến? Hay hắn là người ta cần tìm? Cũng nên lại chào hỏi một tí."

Nguyễn Long Duy nghĩ xong, tiến về phía người kia. Người này mặc nho bào màu đen, tuổi chừng 60, khuôn mặt dù già nhưng vẫn sáng, ngày xưa chắc hẳn là một vị soái ca tuấn lãng. Nguyễn Long Duy hỏi dò :

"Ông lão à, xin phép làm phiền ngài một chút. Không biết bên phía ngài còn có dư nhang hay không? Có thể cho tại hạ một cây được chứ?"

"Nói ra thì ngại thật. Hôm nay, ta đến đây lại quên đem theo nhang."

Người ở đối diện nghe được lời hắn nhưng vẫn không xoay lưng lại nhìn hắn. Khăn trên tay vẫn tiếp tục chà lên bia mộ.

"Có, có. Nhưng hiện tại ông già ta không rảnh tay. Cậu có tiện sang bên đây lấy hay không?"

Nguyễn Long Duy nghe vậy, vội vàng tiến lại gần. Nhưng hắn lại nghĩ đến một chuyện nên hành động dừng lại. Thân hình cúi xuống thấp, lễ phép hỏi thêm một câu:

"Ông lão này, xin hỏi ngài có phải người nơi đây không? Ta có một vị trưởng bối tên Đam, từng đi qua đây, không biết ngài từng nghe đến?"

"Xin thiếu hiệp nói rõ hơn, tuổi tác lão đã lớn, trí nhớ không còn minh mẩn lắm." Ông lão vẫn ở yên tại chỗ, bình thản hỏi.

"Là lỗi của tại hạ, mong lão nhân gia ngài không trách. Vị trưởng bối này của ta thường được gọi là Thái sử Đam. Về phần hình dáng thì ta cũng không rõ ràng, chỉ biết người này vô cùng thông minh. Hơn nữa, lí giải của người này với thế giới là vô cùng cao thâm."

"Đã nghe qua, cũng đã gặp." Ông lão ngừng lại động tác lau dọn, xoay người nhìn về phía Nguyễn Long Duy. Lúc này lưng của ông lão đã thẳng lên, thần sắc nghiêm nghị, tư thế thay đổi khiến cho tuổi tác trẻ trung thêm mấy phần. Trên người hiện ra vẻ cao cao tại thượng khí chất mà chỉ có người nắm giữ quyền lực mới có. Ông lão nhìn Nguyễn Long Duy đánh giá hắn, lại nói tiếp:

"Thiếu hiệp tới đây tìm Đam tiên sinh hay là tới tìm ta?"



Nguyễn Long Duy hơi ngây người một chút, tuy nhiên hắn khôi phục trấn định rất nhanh, nói thẳng ra mục đích:

"Bẩm Tần quốc công, hôm nay vãn bối đến đây vì có việc muốn hỏi ngài. Hai tháng trước, vãn bối có nhận được một lá thư. Nội dung trong thư hẹn tại hạ tới đây gặp một người. Vãn bối to gan suy đoán người mà vãn bối cần gặp chính là ngài, Tần quốc công."

Ông lão ngạc nhiên trong một thoáng chốc, tiến hành đánh giá lại Nguyễn Long Duy. Một lúc sau, ông lão nói:

"Đúng vậy, bản công tới đây do Đam tiên sinh nhờ vả. Mấy chục năm trước, ngài ấy nhờ ta nhắn cho ngươi một câu."

Ông lão không diễn, trực tiếp ngã bài. Người này đúng như lời của Nguyễn Long Duy nói, mang thân phận người đứng đầu Tần quốc, hiệu Tần Hiến Công.

Tần Tiến Công nhẹ nhàng nói chậm từng chữ, giọng nói nghiêm túc vô cùng:

"Hiểu được người là trí giả, hiểu được mình mới là trí thật."

Ban đầu, Nguyễn Long Duy còn cảm thấy chờ mong. Sau khi nghe được câu nói này thì thần trí trở trên ngốc trệ.

"Đúng lúc lắm, lại là câu đố chữ!"

Nguyễn Long Duy cố giữ bình tĩnh, mặt lộ vẻ đã hiểu, hành lễ cảm tạ:

"Vãn bối đã hiểu. Đa tạ Tần Hiến Công đã truyền lời. Nếu ngày sau Tần quốc công có việc cần vãn bối giúp đỡ thì vãn bối tuyệt đối không ngại."

"Ha ha." Nghe thấy lời nói xạo này, Tần Hiến Công chỉ cười cho qua chuyện. Mặc dù chỉ mới tiếp xúc cùng Nguyễn Long Duy trong thời gian ngắn nhưng hắn thừa biết tâm tư của Nguyễn Long Duy.

Tần Hiến Công chợt nghĩ đến chuyện gì, lại nói:

"Quả nhân có một thắc mắc. Vì sao ngươi lại biết ta là Tần Hiến Công, trong thư chỉ có 6 chữ thôi mà. Chẳng lẽ ngươi cũng biết bói toán?"

Cũng? Tần Hiến Công quen biết người biết bói toán?

À, là Lão Tử đại nhân. Thế thì thành đơn giản quá rồi.

"Bẩm đại nhân, vãn bối cũng chỉ biết một ít, tài nghệ không cao không dám múa rìu qua mắt thợ." Nguyễn Long Duy vội vàng trả lời, từ chối một cách nhã nhặn.

Tần Hiến Công nghe thấy vậy cũng chỉ lắc đầu cười khổ, mất hứng nên lựa lời đuổi hắn đi:

"Nhang của ngươi cần đây. Cầm lấy đi. Quả nhân cũng đã chuyển lời xong. Việc này làm vì Đàm tiên sinh, không liên quan gì đến ngươi nên ngươi cũng không cần phải ghi lại trong lòng làm gì."

"Nhận được rồi thì đi đi. Quả nhân còn có chuyện muốn cùng lão bằng hữu ôn lại."

"Tạ ơn Tần quốc công. Vãn bối xin cáo lui." Nguyễn Long Duy đưa hai tay tiếp nhận cây nhang, lại chầm chậm lui về sau.

Sau khi đốt xong cây nhang, hắn cũng lập tức rời khỏi nghĩa trang, trở về lại phòng trọ.

Tần Hiến Công nhìn bóng lưng ở xa, đánh giá nhỏ giọng: "Phong cách tương tự như Đam tiên sinh, kỹ nghệ theo như trong tình báo còn rất cao cường. Chỉ có điều, tính tình vẫn còn non nớt, hồn nhiên. Người như vậy liệu có thể tìm ra tâm sao? Dù tìm ra thì liệu là giả hay thật?"

"Xem ra hành trình của vị này mới chỉ bắt đầu, vẫn cần phải rèn giũa rất nhiều nếu muốn được như tiên sinh."

"Đam tiên sinh à, học trò rốt cuộc hiểu lời ngài dạy."

"Khổng đức chi dung, duy Đạo thị tòng."