Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 217: Kim Tử Cúc



Chương 216: Kim Tử Cúc

"Nguyễn đạo hữu, tha thứ cho ta nói thẳng. Ngươi quá nóng vội rồi. Vì sao ngươi lại chọn Trúc Cơ vào lúc này? Với thành tích cùng việc Đường chủ nâng đỡ, trong vòng 3 đến 5 năm ngươi liền có thể thu hoạch được một viên Trúc Cơ đan. Ngươi trẻ tuổi như vậy, với tuổi thọ 180 năm của tu sĩ Luyện Khí thì đâu cần đến mức phải gấp gáp tìm đến Dược đạo để Trúc Cơ?"

Trong tu tiên giới, Dược đạo chỉ được xem như là một tiểu đạo mà thôi.

Vì sao lại gọi là tiểu đạo ư? Bởi vì sức chiến đấu cùng độ ứng dụng quá thấp.

Tu sĩ tu luyện Dược đạo chỉ có thể mượn dùng nó để tăng cao tu vi cùng phát triển linh dược, chứ không có khả năng chiến đấu.

Ngoài ra thì dược lực còn có thể được ứng dụng vào gì?

Hiển nhiên nó sẽ được mọi người xem như là một cái vô dụng chi lực.

"Đa tạ tiền bối đã quan tâm. Nhưng mà đây là quyết định của ta. Vả lại, ta cảm thấy Dược đạo phù hợp với trận pháp chi đạo của chính mình, có thể bổ trợ lẫn nhau."

"Đây tiền bối nhìn xem thử."

Nguyễn Long Duy phất tay lấy ra ngọc giản mà bản thân soạn thảo đưa cho Vân Huỳnh.

Vân Huỳnh không hiểu, hỏi:

"Đây là trận pháp? Ừm, khá giống trận pháp chuyên dùng cho linh dược của Tần gia. Nhưng ngươi lấy nó đưa cho ta làm gì?"

Nguyễn Long Duy giải thích:

"Tiền bối nói không sai. Đây là trận pháp của Tần gia, nhưng có vài chỗ đã được ta sửa qua."

- "Ta hiểu ý của ngươi. Có phải ngươi muốn nói rằng trận pháp chi đạo mà ngươi hướng tới liên quan đến linh dược làm tài liệu bày trận đúng không?"

-"Nhưng độ hiệu quả cùng tính ứng dụng không lớn. Mà cái giá phải trả để sử dụng lại không nhỏ."

-"Dù cho không lựa chọn Dược đạo, vẫn có một số trận pháp có thể dùng linh dược làm một phần của nó."

-"Còn chưa kể đến việc nếu như ngươi tu luyện bất cẩn khiến cho dược lực cùng linh lực trong cơ thể xung đột lẫn nhau, hậu quả không thể tưởng tượng."



Cái giá phải trả khi lựa chọn tu luyện Dược đạo chính là thời gian bỏ ra để nuôi dưỡng linh dược bản mệnh.

Nhưng Vân Huỳnh không biết dù cho dây leo không có khả năng hấp thu dược lực thì Nguyễn Long Duy vẫn có dư dả linh lực để nuôi nó đến cấp 4, tương đương Nguyên Anh kỳ.

Về vấn đề linh lực trong cơ thể xung đột, Nguyễn Long Duy không quá lo lắng. Hắn đã có thể khống chế Phong-Mộc linh lực, chân khí, Hạo Nhiên chính khí thì thêm một thằng tiểu đệ dược lực không thành vấn đề.

Nguyễn Long Duy hiểu được ý tốt của Vân Huỳnh, chỉ có thể lựa chọn ghi nhớ ở trong lòng.

"Vân tiền bối. Xin ngài đừng nói nữa. Vãn bối tự biết cân nhắc."

Vân Huỳnh biết được khuyên nữa cũng vô dụng, đành thôi:

"Được rồi. Vậy ta không nói vấn đề này nữa. Bàn chuyện công việc đi."

"Ngươi dự định sau này sẽ tiếp nhận nhiệm vụ thế nào?"

Nguyễn Long Duy đăm chiêu suy nghĩ một chút, lại nói:

"Trước mắt, ngài cứ phân cho ta nhiệm vụ như cũ kèm theo một, hai cái nhiệm vụ nhóm của tu sĩ Trúc Cơ mỗi tháng là được. Ta hiện tại chỉ mới chân ướt chân ráo tiến vào Trúc Cơ cảnh, vẫn còn phải học hỏi nhiều lắm."

Vân Huỳnh gật nhẹ:

"Được rồi, vậy hai ngày tới ta sẽ phân công nhiệm vụ cho ngươi trở lại. Hai ngày này ngươi cứ ở nhà nghỉ ngơi đi."

- "Vâng, tiền bối."

Thời gian thấm thoát trôi qua, thoáng cái lại qua ngày hôm sau.

Tin tức Nguyễn Long Duy đột phá Luyện Khí kỳ đã đồn khắp ngoại thành. Bên trong vừa có lời khen, cũng có dị nghị.

"Nghe nói gì chưa? Tên trận sư họ Nguyễn kia mới đột phá hôm qua, đã vào Trúc Cơ cảnh."

- "Thì đã sao? Ngươi không biết gì mà cũng thích khoác lác. Người này đột phá Trúc Cơ nhưng là bằng cách tu luyện Dược Đạo, luyện ra bản mệnh linh dược để Trúc Cơ. Không cần nói cũng biết tương lai bình thường rồi."



"Ồ. Thật thế sao? Ngươi có biết linh dược bản mệnh của hắn là gì không?"

-"Không biết. Nhưng chắc là linh dược bình thường thôi. Nghe nói hắn tốn hơn một tuần mới có thể thành công đột phá."

"Ừm, nghe có lý. Dù sao linh dược cấp cao sẽ sinh ra dị tượng khi đột phá, làm sao chúng ta lại không biết được? Như Tần tiên tử trước đó, dị tượng khiến cả Dược Phường phải chú ý. "

-"Ha ha. Chính xác như thế. Vậy nên tiền đồ của tên kia cũng không thể tiến xa hơn được. Sau này cũng chỉ còn là hư danh mà thôi."

Nguyễn Long Duy mặc áo choàng, ẩn mình đám đông, nghe được những lời bàn tán này chỉ mỉm cười. Cơ bản là hắn không quan tâm đến suy nghĩ những người này.

Hôm nay hắn ra ngoài vì biết được một tin tức, là do Tần Trinh Nhi gửi linh phù báo cho hắn mấy ngày trước. Đáng tiếc khi đó hắn bận rộn tu luyện nên không thể nhận được tin.

[Đan phường sắp mở lò luyện đan. Do Tùng đan sư tự mình đứng ra luyện. Thời gian là 2 tuần nữa.]

"Cũng may có Tần cô nương gửi ta tin. Nếu không sẽ lỡ đợt đăng ký tham gia dự thính."

"Nhưng vì sao ta không nhận được tin từ Đan Phường? Chẳng lẽ bọn họ quên?"

Nguyễn Long Duy từng đến Đan Phường rất nhiều lần. Nhân viên ở đó đã xem mặt hắn đến chai.

Hắn đương nhiên sẽ không nghĩ đến lí do quên.

"Nếu không phải quên, thì là cố tình bỏ ta ra một bên?"

Nguyễn Long Duy vừa đi vừa nghĩ, rất nhanh đã bước đến Dược Phường. Hắn muốn ghé qua hỏi thăm Tần Trinh Nhi về mấy gốc linh dược hắn "vắt kiệt".

"Nguyễn đạo hữu, ngươi làm gì mấy gốc linh dược này vậy? Chẳng lẽ lại đem bọn chúng ra làm chuột bạch cho mấy cái trận pháp kia?" Tần Trinh nhìn hắn, vô ý thức lùi mấy bước về sau.

Nguyễn Long Duy bất đắc dĩ cười, giải thích:

"Tiên tử nói giỡn. Tại hạ đâu phải là Đường chủ nhà ta. Sao có thể vì khoa học mà bất chấp?"

Tần Trinh Nhi không hiểu, hỏi lại:



"Đường chủ? Là Trận Pháp Đường Đường chủ, Hồng tiền bối?"

Nguyễn Long Duy biết mình quá lố, chỉnh lại về nghiêm túc:

"Khục. Ý ta là trình độ bản thân còn thấp, chưa thể tài giỏi như Hồng Đường chủ. Đôi lúc thiết lập trận pháp sai cũng là hiển nhiên."

Tần Trinh Nhi vẫn chưa hiểu, nhưng nàng cũng không để tâm đến vấn đề này.

"Được rồi. Trở về vấn đề linh dược đi. Theo ta thấy thì nó bị mất đi dược lực, cần phải nuôi trồng một thời gian rất lâu mới có thể khôi phục lại bình thường, về việc có thể tiếp tục phát triển hay không thì khó nói."

Nguyễn Long Duy hỏi:

"Vậy là nó đã trở thành phế dược sao?"

Tần Trinh Nhi không thích từ này, nghiêm túc nói:

"Đạo hữu đừng vội vứt bỏ cây này. Theo ta thấy, cây này vẫn còn dược lực, vẫn có thể tiếp tục trồng. Không thể gọi là phế được. Mà lại, lúc nãy ta hỏi đạo hữu qua linh dược bản mệnh của ngươi là gì, vì sao ngươi lại không trả lời?"

Nguyễn Long Duy không muốn để lộ linh dược bản mệnh, đương nhiên sẽ không cho nàng xem.

"Tiên tử. Cái này là vấn đề tế nhị, có thể đổi sang cái khác không?"

"Đây ngươi xem. Ta lại vô tình nhặt được một gốc linh dược ngàn năm. Hiện tại muốn đem nó biếu tặng cho Tùng dược sư, ngươi xem giúp ta thử có ổn không?"

Đối với loại con gái yêu thích trồng cây này, Nguyễn Long Duy xem như vẫn biết cách nói chuyện. Hắn lấy ra một bó hoa cúc màu vàng, bên trên nhụy hoa màu tím có tia điện ẩn ẩn chạy quanh, được 30 cánh hoa vàng kim bao lại.

Khi Tần Trinh Nhi nhìn thấy thì miệng liền hóa thành chữ O, sau đó giọng điệu trở nên mừng rỡ:

"A. Kim Tử Cúc."

"Ngươi hái hoa này ở đâu ra? Còn có nữa không?"

Nguyễn Long Duy bất ngờ với phản ứng này, hỏi:

"Cái này ta vô tình nhặt được. Tổng cộng có 3 gốc. Một gốc 1000 năm, hai gốc còn lại chưa đến 800 năm. Sao vậy tiên tử?"

Đây đúng là Nguyễn Long Duy vô tình hái được. Bởi vì hoa này xuất xứ từ túi trữ vật của một trong năm t·ên c·ướp tu phục kích trước đó.