"Nguyễn đạo hữu, ngươi trở lại rồi sao? Vừa nãy, ta chỉ đang suy nghĩ một chút về gia sự thôi." Tần Trinh Nhi trả lời, lại chuyển dời chủ đề. "Ừm. Kể cũng đã kể xong. Quyết định của ngươi như thế nào?"
Nguyễn Long Duy lấy ra 2 bó Kim Tử Cúc còn lại, từ tốn nói:
"Không cần nói đến việc tiên tử giảng dạy cùng đối xử với ta rất tốt, đây vốn là đồ vật của Tần gia. Đương nhiên cũng nên trả về lại cho Tần gia."
"Bần đạo suy cho cùng vẫn chỉ là một tên tán tu không nơi nương tựa, sao có tư cách chiếm giữ đồ vật của Ngưng Đan gia tộc. Ba đóa Kim Tử Cúc này ta đều trả lại cho Tần gia, xem như kết một thiện duyên.""
"Về phần tiền nong xem như không cần. Coi như ta cùng Tần gia kết một thiện duyên, tiên tử thấy thế nào?"
Không phải giỡn. Nguyễn Long Duy đi đến thành Bắc Kiếm để học tập, chớ hề muốn bị cuốn vào tranh đấu quyền lực. Nhận tiền từ Tần gia đồng nghĩa nhân quả quấn càng chặt.
Tần Trinh Nhi bị lời nói của hắn làm cho rung động. Trái tim của nàng cũng vì vậy mà thiếu đi một nhịp đập. Đôi mắt của nàng khẽ đảo quanh, má hơi chuyển hồng. Nội tâm thầm nghĩ liệu rằng Nguyễn Long Duy có ý tứ gì với nàng hay không.
Nhưng hiện tại Tần Trinh Nhi đại diện cho Tần gia, không có thời gian nghĩ chuyện linh tinh. Nàng phất tay thu về ba bó Kim Tử Cúc, thắc mắc mà hỏi:
"Nguyễn đạo hữu. Ngươi nói thật? Ngươi đồng ý đưa không ba đóa Kim Tử Cúc cho chúng ta?"
"Ngươi có biết được giá trị của chúng lớn đến thế nào không? Đối với Tần gia chúng ta, đây không phải là linh dược ngàn năm bình thường, mà là linh dược chữa bệnh quan trọng bậc nhất."
Nguyễn Long Duy bình thản đáp: "Ta biết."
Ba bó Kim Tử Cúc quả thật có giá trị rất cao. Trước đó, hắn tự ước lượng sơ qua cũng có thể dễ dàng kiếm được mấy ngàn, gần vạn linh thạch. Đây là còn chưa tính vào quy luật cung-cầu để định giá chính xác.
Nhưng Nguyễn Long Duy vừa rồi đã đoán được có người đang bố cục đằng sau, đương nhiên không thể nhận.
"Không được, không được. Chúng ta không thể cứ tính như vậy. Ngươi đợi một thời gian, ta sẽ báo cáo việc này về cho gia chủ." Tần Trinh Nhi quyết nắm lấy chuyện này không thả. Tiếp đến, lại thẹn thùng nói. "Còn nữa, ý tứ của đạo hữu, tiểu nữ đã biết. Nhưng ta và ngươi quen biết không lâu. Đạo hữu đừng nên như vậy."
Hiện tại, đến lượt Nguyễn Long Duy bị rung động. Hắn không hiểu người trước mắt mình nói gì.
Ý tứ gì? Ta còn có ẩn ý gì nữa?
"Tiên tử vừa nói gì vậy? Ta nghe không hiểu."
- "Được rồi đạo hữu. Ngươi không cần nói nữa."
Nói xong, Tần Trinh Nhi lấy ra một cái ngọc bội cùng một cái khăn tay. Nàng đem ngọc bội gói vào bên trong khăn tay, rồi đưa cho hắn:
"Hiện tại trên người ta cũng không có nhiều linh thạch. Mà đạo hữu cũng nói không cần nên ta sẽ đưa ra thứ khác. Đây là ngọc bội truyền tin của Tần gia. Sau này, bất cứ khi nào đạo hữu có việc cần nhờ đến Tần gia giúp đỡ thì có thể liên hệ thông qua ngọc bội này. Về phần hậu lễ, đợi một thời gian sau chúng ta sẽ đưa tới."
Nguyễn Long Duy chần chừ trong chốc lát, sau đó đành phải tiếp nhận. Hắn nhìn thoáng qua khăn tay, thấy được phía trên có thêu hai chữ Đông Viễn.
Khăn tay là loại khăn lụa bình thường, không có gì kỳ lạ. Tìm tòi một hồi, hắn cũng không có quan tâm thêm nữa.
"Được. Ta nhận lấy vật này."
"Ba bó Kim Tử Cúc đã giao cho tiên tử. Vậy ta cũng xin phép rời đi. Thời gian hiện tại cũng không sớm, nên đi đến Đan Phường một chuyến để bái kiến vị tiền bối kia."
Tần Trinh Nhi gật nhẹ đầu, phất tay giải khai trận pháp.
"Chúc đạo hữu làm việc thuận lợi. Ta cũng cần phải đi ra ngoài một chuyến."
Nguyễn Long Duy bước ra linh dược viên, rời khởi Dược Phường, đi đến Đan Phường.
Lúc này, hắn vẫn đang choàng lại mặt mũi, đưa tai lắng nghe tiếng nói xung quanh.
"Hồi Linh Đan phẩm cấp cao đây. Món đồ hồi phục linh lực hao hụt khi chiến đấu, không thể thiếu cho bất kỳ tu sĩ nào đây. Mua ngay 10 viên tặng 1 viên. Hàng mới nhập về của Tiêu Thủy Thương Minh đây. Mại dô, mại dô."
"Tích Cốc Đan đây. Tu sĩ Luyện khí ăn vào có thể gia tăng khả năng tích cốc lên 1 năm. Mua 2 tặng 1. Mại dô, mại dô."
"Đả Mạch Đan đây. Đan dược hỗ trợ đả thông Lạc mạch, tăng cao tu vi đây. Hàng này rất hiếm, chỉ còn lại 5 viên. Mua nhanh kẻo hết!"
"Tịnh Thần Đan đây. Đan dược củng cố tinh thần, chuyên dành tu sĩ tu luyện Linh hồn chi đạo. Hàng của Thánh Cung mới xuất ra. Chất lượng khỏi bàn, tiền nào của nấy."
"Địa Sát Đan đây... Hàng mới ra lò đây. Do Trận Pháp Đường Đường Chủ tự mình luyện chế.... Mua nhanh có nhanh, mua chậm vẫn còn... Số lượng trăm tròn, mở hàng giùm với!"
Nguyễn Long Duy đi vào Đan Phường, chợt cảm thấy xung quanh không còn vắng vẻ giống trước đó. Hiện tại đã có không ít cửa hàng bày bán đủ loại đan dược.
Mà lúc này lại xuất hiện một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai. Nguyễn Long Duy ngơ ngác quay đầu nhìn lại, liền thấy được Tôn Kiên đang đứng ở một bên góc, bày quầy bán hàng. Dáng vẻ của hắn 10 phần buồn bực.
Nguyễn Long Duy không nhịn được thắc mắc, vội vàng hỏi:
"Tôn đạo huynh. Vì sao ngươi lại ở đây bày quầy bán đan? Không phải ngươi là trận pháp sư hay sao? Còn nữa, vì sao lại nói đan này do Đường chủ luyện chế?"
Tôn Kiên nghe được người hỏi, nhìn lại chỉ thấy một người che mặt, không khỏi nhíu mày suy nghĩ, hỏi:
"Ngươi là ai?"
Nguyễn Long Duy vén xuống mũ trùm đầu, cười nói:
"Là họ Nguyễn ta đây."
Tôn Kiên nhìn thấy Nguyễn Long Duy, cũng cười theo:
"Ha ha. Thì ra là Long Duy lão đệ. Ngươi xem trí nhớ của ta này, mới mười mấy ngày không gặp đã quên giọng ngươi."
Nguyễn Long Duy hỏi lại:
"Cho nên đây là chuyện gì?"
Tôn Kiên nghe được câu hỏi của hắn, liếc xéo hắn một cái, thái độ lập tức chuyển biến, chán ghét nói ra:
"Còn không phải là nhờ ơn ngươi xin nghỉ phép nên việc này mới dồn đến lượt ta hay sao?"
"A." Nguyễn Long Duy kinh ngạc, tự chỉ chính mình. "Là do ta?"
Tôn Kiên gật đầu nói, giọng vẫn bực mình:
"Chính xác. Là do tiểu tử ngươi."
"Bảy ngày trước, Đường chủ luyện ra một lò đan dược mới, ban đầu muốn tìm ngươi để giao cho ngươi việc bán buôn. Nhưng bởi vì ngươi tạm thời nghỉ phép nên ngài ấy mới giao cho ta."
Nguyễn Long Duy không hiểu, hỏi:
"Khoan, khoan đã. Nói đến chuyện lò đan trước đi. Đây là cái gì? Chúng ta là Trận Pháp Đường cơ mà?"
Nói xong, Nguyễn Long Duy không chờ nghe lời giải thích từ Tôn Kiên. Hắn nhìn đan dược bày bán trên sạp hàng, tiện tay cầm lên một viên sờ thử.
Bên trong rõ ràng có cấu tạo như một viên đan dược, nhưng lại có nhiều điểm bất đồng. Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu đăm chiêu
Không biết qua bao lâu, Nguyễn Long Duy lại giống như đã hiểu, tự nói thầm một mình:
"Thế gian vạn pháp, không hòa mà hợp."
"Tam sinh vạn vật, vạn vật quy nhất."
"Đan đạo tương dung, vạn vật làm lò."
"Trận pháp tương dung, trận sinh vạn vật."
Thế gian ngàn vạn pháp, hết thảy đều có không ít thì nhiều điểm chung. Cho nên tu sĩ có thể mượn nhờ điều này để suy diễn ra pháp của riêng mình.
Ngay lập tức, Nguyễn Long Duy không tự chủ mà rơi vào trạng thái cảm ngộ.
Trận pháp phòng hộ được bố trí sẵn trên người hắn tự động kích hoạt, bao bọc lại toàn bộ khu vực gần hắn.
Hạo Nhiên chính khí trong cơ thể cộng minh cùng với chủ nhân, phát ra ánh sáng chói rọi, tùy thời đều có dấu hiệu muốn tràn ra ngoài. Nhưng nó được Linh lực, Chân khí cùng Dược lực trấn áp lại, tạm thời không thể bộc phát.
Mà trước mắt của Tôn Kiên, người đang mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra, thì Nguyễn Long Duy đã được tầng tầng lớp lớp huyễn trận bao phủ.