Nghe được lời nói này, đôi mắt của Quan Thượng Bảo dần dần thanh tỉnh. Khi nhìn thấy được người phía trước, hắn trở nên hoảng sợ.
"Thập tứ thúc."
"Ngài làm gì? Ngài làm gì vậy?"
Nhìn đao trên tay của mình nhuốm phải máu. Hai tay hắn run run, không tự chủ thả thanh đao ra.
Đối diện thả thanh đao ra khỏi tay, vung ra một chưởng hướng về phía Quan Thượng Bảo, trấn áp hắn tại chỗ: "Hỗn láo. Còn không mau quỳ xuống."
Lạch cạch. Cạch cạch cạch.
Tiếng đao rơi xuống mai rùa, đập vào gỗ lạch cạch. Cùng lúc đó Quan Thượng Bảo đã bị đè lại, nằm sấp xuống mặt đất.
"Nguyễn trận sư, ngươi có thể ra rồi. Có ta ở đây thì tên nhóc con này không dám làm càn nữa đâu."
Nguyễn Long Duy nghe được thì không dám chậm trễ. Hắn lập tức giải trừ trận pháp.
Thuận theo thủ ấn biến đổi, từng cái khiên gỗ được đẩy rời khỏi vị trí, lần lượt xếp thành bậc cầu thang cho hắn bước lên.
"Đa tạ Quan đường chủ xuất thủ."
Người đến không phải ai khác, chính là Bảo An Đường Đường Chủ, Quan Trường Ngọc.
Nguyễn Long Duy từng được gặp đối phương trước đó, đương nhiên sẽ không quên.
Quan Trường Ngọc mặc một bộ áo bào màu ngọc, đầu đội mũ quan, khuôn mặt nghiêm nghị khó gần. Nhưng khi cùng với Nguyễn Long Duy nói chuyện, người này lại thể hiện tư thái hòa ái, dễ gần.
"Tiểu hữu khách sáo. Miễn lễ, miễn lễ."
"Tên cháu trai này của ta vốn được nuông chiều từ nhỏ nên tính tình có hơi xấu. Tiểu hữu không nên để bụng chuyện vừa nãy."
Nguyễn Long Duy nhìn bộ dạng chật vật của Quan Thượng Bảo, âm thầm suy nghĩ cách ứng đối.
"Tiền bối quá lời. Vãn bối nào dám trách. Hơn nữa, đây cũng không phải sự tình nghiêm trọng gì. Ta nhìn thấy đại huynh nóng giận tức thời nên mới mượn đao giải sầu."
"Vừa hay ta vừa có chút ít lĩnh ngộ trong trận pháp nên mới rủ đại huynh giao lưu một phen."
"Đây chỉ có thể xem như huynh đệ hai bên chúng ta giao thủ luận bàn mà thôi. Ngài thấy vãn bối nói có đúng không?"
- "Huynh đệ?"
-"Ngươi nói Thượng Bảo và ngươi là huynh đệ?"
"Đúng vậy tiền bối. Chúng ta là huynh đệ tương lai. Ừm, là loại trạng thái sắp kết bái."
Nói xong, Nguyễn Long Duy thả người rơi xuống mặt đất, đi đến bên cạnh Quan Thượng Bảo, vỗ vỗ bả vai đối phương, mỉm cười trìu mến:
"Có đúng vậy không đại huynh?"
Vừa nói, hắn vừa đem một ít linh lực cùng dược lực rót vào cơ thể.
"Ngươi muốn làm gì?"
Quan Thượng Bảo vốn dĩ còn muốn mắng chửi vài câu nhưng khi cảm giác được cơ thể được chữa trị thì lời nói đi đến cuống họng lại thôi.
Việc này đương nhiên không thể lọt ra khỏi ánh mắt của Quan Trường Ngọc. Không biết rõ hắn đang suy nghĩ gì trong đầu, sau một lúc mới nói:
"Nếu tiểu hữu đã nói như vậy thì việc này cứ tính lại như thế đi."
"Về phần Thượng Bảo, ta có việc muốn cùng hắn nói. Đành đi trước vậy."
Nguyễn Long Duy khẽ cúi gầu, cung kính nói:
"Tiền bối đi thong thả."
"Ừ."
Hai người rời đi, chỉ để lại Nguyễn Long Duy cùng chủ trà lâu tại chỗ.
Trải qua một trận chiến đấu, sân thượng biến từ một mảnh sân vườn lãng mạn thành một bãi tan hoang. Cây cối bị dư chấn công kích phá hủy làm cho đổ sụp khắp nơi.
"Đáng tiếc. Nơi này từng rất không tệ."
Nguyễn Long Duy không quan tâm đến chủ trà lâu, hắn cách không túm lấy một vật, đưa linh lực vào trong nó.
Đây là một tấm linh phù truyền tin, tình trạng có hơi tồi tàn một chút nhưng chung quy vẫn còn có thể dùng.
Nội dung trong thư nói đến việc Tần Trinh Nhi đã quay lại thành, đồng thời nàng cũng nhắn một câu với Quan Thượng Bảo.
[Quan công tử. Tiểu nữ hiểu được tâm ý của ngài dành cho ta. Nhưng tiểu nữ vẫn phải lựa chọn từ chối. Khăn Đông Viễn của ta đã trao cho Nguyễn đạo hữu. Tấm thân này quyết không thể phụ người. Thành thật xin lỗi.]
Nguyễn Long Duy ngây ngẩn tại chỗ. Triệt để ngây ngẩn!
Đây là cái quỷ gì? Ta không hiểu a!!!
Chợt, hắn nhớ tới chủ trà lâu còn ở gần đó, vội hỏi: "Ừm. Trà lâu đạo hữu. Ta hỏi ngươi một chút."
Chủ trà lâu lập tức trả lời, giọng nói có phần luống cuống:
"Đạo hữu.... Có việc gì? Mời... mời nói."
Ngay từ đầu Nguyễn Long Duy đã cảm thấy biểu hiện của chủ trà lâu có hơi kỳ lạ. Bây giờ để ý mới biết được lí do.
Tuy rằng người này mang theo tu vi Trúc Cơ sơ kỳ nhưng linh khí dao động trên người cộng thêm pháp lực của đối phương còn đọng lại đều rất yếu. Ngược lại, hắn cảm thấy được trên người đối phương có không ít dược lực.
"Là dưỡng dược chi đồng đạo? Lẽ nào là do tu luyện Dược đạo nên khả năng đấu pháp không mạnh?"
Nguyễn Long Duy không hiểu, lại tự đem bản thân so sánh một lần.
Hắn cảm thấy đúng là dược lực không hỗ trợ cho đấu pháp được nhưng linh dược bản mệnh lại có thể. Bởi vì linh dược bản mệnh phát triển nhờ hấp thu linh lực.
"Ừm. Chẳng lẽ bởi vì Dược Đạo Trúc Cơ dùng dược lực làm chủ nên linh lực bị suy yếu?"
"Ta không bị ảnh hưởng bởi vì trước đó ta đã là Tam Đạo Trúc Cơ, linh lực dồi dào nên không nhận phải hạn chế sau khi dùng Dược Đạo Trúc Cơ."
"Ừm. Có lẽ là như vậy."
Thoáng một cái, Nguyễn Long Duy liền đưa ra mấy cái đáp án. Đồng thời, chủ trà lâu đã đi đến bên cạnh.
Gác lại vấn đề dược đạo sang một bên, Nguyễn Long Duy hỏi thăm chủ trà lâu một chủ đề khác.
"Khăn tay Đông Viễn?" Chủ trà lâu thất thố há to miệng rồi lại gật gù tỏ ra đã hiểu. "Thì ra là thế. Chả trách Quan công tử lại hành động như vậy. Chả trách."
Nguyễn Long Duy không hiểu, hỏi:
"Trà lâu đạo hữu. Mời ngươi nói tiếng người."
- "Việc này hơi dài dòng. Đầu tiên ta phải bắt đầu từ chuyện xưa. Ngày xưa có một đôi tu sĩ yêu nhau nhưng vì sự tình khẩn cấp mà nam tử phải rời xa khỏi nữ tử. Trước khi đi, nữ tử khâu một cái khăn tay, xé làm đôi, của nam thêu Đông Viễn, của nữ thêu Thu Vân..."
(Lại lược bỏ hơn mười vạn chữ kể về chuyện ngôn tình của đôi nam nữ.)
Sau một hồi giải thích, Nguyễn Long Duy rốt cuộc hiểu. Hóa ra đây là một phong tục của người dân đồng bằng Tây Nam Bộ nơi này.
Mỗi khi nữ tử muốn gả cho ai thì sẽ gửi khăn tay thêu chữ Đông Viễn cho người đó.
"Nói cách khác, cô nàng kia muốn gả cho ta?"
"Ừm. Không bàn về dáng người xinh đẹp của nàng đi, tính cách cũng không tệ nha."
Tin vui ập đến bất ngờ, Nguyễn Long Duy có hơi không kịp thích ứng. Chợt một khắc sau, vòng cổ bỗng siết hơi chặt.
Hai má ửng đỏ lên, đôi mắt lại vô cùng nghiêm túc.
"Không đúng. Cái này quá trùng hợp đi. Ta quen biết cô nương này hơn nửa năm cũng không cảm giác được chút tình cảm nào từ nàng."
"Không đề cập đến việc ta là cẩu độc thân hai kiếp. Nhưng cảm giác chuyện này không đúng lắm."
"Lẽ nào còn có mục đích khác?"
"Nàng vừa mới gửi ta khăn tay lại đúng dịp tên họ Quan xuất hiện. Cái này phải có liên quan đi."
Nguyễn Long Duy sống ở Bắc Kiếm hơn nửa năm, tin tức biết được không ít. Não bộ lập tức vận hành, đem thông tin suy nghĩ một lượt.
Tần Trinh Nhi là nữ tu của Tần gia, một trong mười Ngưng Đan gia tộc của châu Bắc Giang.
Xét theo lợi ích gia tộc tới nói, tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ cũng không phải là cỏ rác. Từng người đều có giá trị quan trọng với gia tộc. Ngay cả nữ tu cũng không thể tùy tiện gả ra bên ngoài.
Nhưng Quan Thượng Bảo là con cháu dòng chính của Quan gia, Minh Thuận Môn, bối phận hẳn sẽ không thấp.
Như vậy vì sao Trinh Nhi lại không muốn gả cho đối phương đây?
Có nhà chồng giàu có chống lưng lại không c·ần s·ao?
Nhưng dù nghĩ thế nào, hắn vẫn nghĩ không ra được lí do tại sao. Bất đắc dĩ, hắn đành nhờ tới chủ trà lâu.
"Trà lâu đạo hữu. Vừa rồi ngươi nói chuyện giống như đã hiểu. Rốt cuộc là đạo hữu hiểu cái gì vậy? Không biết có thể khai sáng cho đầu óc ngu muội này của tại hạ một chút được không?"