"Ngươi tu tập thuật pháp hệ Hỏa sao?" Quan Trường Ngọc híp mắt lại đánh giá một phen.
"Linh lực không quá mạnh, cũng không quá tinh thuần. Chủ yếu đều là Mộc linh lực, những thuộc tính còn lại chiếm rất ít. Ngược lại mà nói thì dược lực lại không tệ, ngay cả ta cũng phải xem trọng mấy phần."
"Xem ra phương pháp khống hỏa mà ngươi muốn học lần này không hề đơn giản."
Nguyễn Long Duy sợ hãi đáp:
"Đường chủ quả thật phi phàm, tựa như minh châu chiếu rọi trời đêm. Vừa nhìn qua đã có thể hiểu thấu nội tình của vãn bối."
"Đã như vậy thì vãn bối cũng không dám giấu giếm. Thuật khống hỏa mà vãn bối muốn học lần này là mượn dùng trận pháp để khống hỏa."
Quan Thượng Bảo nghe thấy lời này thì không nhịn được nữa, quát to:
"Nực cười. Trận pháp sư của Trận pháp đường lại đến nơi này yêu cầu học tập trận pháp?"
Quan Trường Ngọc phất ngang tay trái, tạo ra lực lượng vừa đủ để đẩy lùi Quan Thượng Bảo vài bước, đồng thời ném một cái liếc nhìn sắc như lưỡi đao về sau:
"Thượng Bảo!"
Khi nhìn thấy biểu cảm này, Quan Thượng Bảo lập tức yên lặng, miệng không còn dám hé nửa lời.
Mà cũng vào lúc này, vị đường chủ này lại tiếp tục sử dụng tay phải, giơ lên ba ngón:
"Ba lần. Ngươi có thể luyện tập sử dụng linh hỏa ba lần."
Cuộc trò chuyện không dài dòng, vốn dĩ Nguyễn Long Duy còn chưa nói ra mục đích thì phía đối diện đã đoán được.
"Đường chủ thông tuệ."
"Tuy rằng vãn bối minh bạch đường chủ muốn chiếu cố vãn bối nhưng trong lòng vẫn thấy không ổn. Chẳng biết có việc gì mà đường chủ cần ta làm hay không?"
Quan Trường Ngọc nghe lời này thì thoải mái cười to, đồng thời xuất ra một cái lệnh bài ném về phía trước:
"Ha ha ha. Ngươi có lòng đã đủ rồi. Đây cầm lấy lệnh bài đi, khi nào muốn sử dụng linh hỏa thì có thể cầm thẳng nó đến Đan Dược Đường, thoải mái lựa chọn linh hỏa để luyện tập. Nên nhớ, tổng cộng ba lần."
Nguyễn Long Duy tiếp nhận ngọc giản, khom người hành lễ, trên mặt để lộ vẻ vui mừng:
"Đa tạ tiền bối."
Quan Trường Ngọc gật đầu hài lòng, nói:
"Như vậy xem như chuyện đã xong. Về sau còn cần nhờ ngươi chiếu cố Thượng Bảo nhiều hơn."
"Thượng Bảo, ngươi tiễn hắn rời đi đi."
Quan Thượng Bảo giật mình, chỉ chỉ vào mặt:
"Ta... Ta tiễn hắn ư thúc thúc?"
Quan Trường Ngọc nghe vậy thì sắc mặt tỏ ra không hài lòng, giọng nói trở về như lúc đầu, không nghe ra biểu cảm gì:
"Còn có vấn đề?"
Quan Thượng Bảo nghe vậy thì vội vã lắc đầu, thoắt cái đã xuất hiện ở dưới sảnh đường, ngay bên cạnh vị trí của trận sư áo vàng.
Nguyễn Long Duy cảm nhận được đối phương vẫn còn ác cảm với mình, nhưng so với hôm qua đã giảm đi đáng kể. Như vậy là tốt rồi, dần dần vun đắp, hẳn là sẽ càng thân thiết thôi. Nghĩ như vậy nên hắn chào tạm biệt Quan đường chủ, sau đó khoác tay lên vai huynh trưởng, thân thiết cùng nhau rời đi.
Mà cũng vào lúc này, phía chủ tọa lại truyền đến một âm thanh:
"À đúng rồi. Khi nào ngươi gặp Hồng đường chủ thì nhớ thay ta thăm hỏi."
-"Vâng, đường chủ. Vãn bối sẽ thay ngài chuyển lời."
Chính là câu nói này. Quả đúng như suy đoán trước đó, Quan Trường Ngọc chủ động đối tốt với hắn là vì muốn tạo thế nâng cao quan hệ với Hồng Giang Ly.
Về phần tại sao thì vẫn còn chưa thể biết được.
Giống như việc Hồng Giang Ly rất ưu ái hắn, ngoài mặt không nói gì nhưng thỉnh thoảng đều sẽ có ẩn ý trong lời nói.
Thế giới của cường giả không đánh nhau thì còn thích chơi đố chữ. Ẩn ẩn ý ý cả ngày không nói ra ngoài lời được. Nhưng may mắn, Nguyễn Long Duy đã làm quen được chuyện này.
Lúc đi vào không có chú ý quá nhiều đến cảnh vật xung quanh vì mải mê suy nghĩ cách ứng đáp, bây giờ bước ra mới phát giác được bên trong Bảo An Đường có chút không bình thường. Ừm, nói đúng hơn là nội thất bên trong khá là xa xỉ. Vật dụng đa phần đều là linh khí, pháp khí.
"Ra là vậy. Thảo nào khi đó huynh trưởng lại không hề ngần ngại xuất đao trảm chiếc bàn kia."
"Quả là con ông cháu cha." Vừa nói, Duy vừa vỗ bốp bốp bả vai của Quan Thượng Bảo.
"Đau, đau, đau." Quan Thượng Bảo bị vỗ vào v·ết t·hương, vội vàng than đau.
"A, lỗi ta. Huynh trưởng tha lỗi."
Đây cũng không phải là v·ết t·hương do Nguyễn Long Duy gây ra, mà là do Quan Trường Ngọc ban cho.
Đối với việc này, Quan Thượng Bảo không dám ý kiến. Nguyễn Long Duy hiểu được nên không có hỏi, chỉ thong thả sử dụng dược lực hỗ trợ xoa dịu. Huynh trưởng b·ị t·hương, người làm hiền đệ phải biết giúp đỡ.
Rất nhanh, cả hai đã đi được đến cổng. Châu Niên Lượng đã đứng đợi sẵn từ trước.
"Quan công tử, Nguyễn trận sư."
Nguyễn Long Duy được Quan Thượng Bảo tự mình đưa tiễn, bối phận đã tăng lên cao nên xưng hô "Nguyễn huynh đệ" đã không còn phù hợp. Hắn hiểu điều này, giơ tay lên làm thế kêu gọi:
"Châu huynh, xin giao huynh trưởng lại cho ngươi."
"Nguyễn mỗ còn có việc, đành cáo từ."
Mà khi Nguyễn Long Duy vừa bước khỏi cửa, thì lại bị một đồ vật gì đó ngáng đường.
Nói đúng hơn, là một người chứ không phải vật. Bộ dạng tầm khoảng hai lăm, trên thân lại toát ra một loại cảm giác trầm tĩnh khó tả. Đây không phải ai khác, chính là Văn Đài An Cát.
"Ra là Văn Đài An Cát. Vừa nãy ta không quan sát kỹ. Người này xem chừng không đơn giản."
Sau khi đánh giá một thoáng, hắn tiếp tục sử dụng chiêu cũ, hạ tay về trước nói ra:
"Văn Đài huynh, mời đứng dậy."
Văn Đài An Cát nghe thấy lời này, đã không còn như trước đó mà nhẹ dạ đứng dậy. Hắn lựa chọn y nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Nguyễn Long Duy nảy sinh hứng thú rất lớn với vị này, không hề có ý định thu tay. Cứ như vậy, một bên thì quỳ, một bên thì khom lưng đưa tay về trước suốt nửa canh giờ.
Lúc này, Quan Thượng Bảo đợi mãi không thấy tên thanh niên áo vàng đáng ghét này bước ra khỏi cửa, trong lòng không khỏi nổi nóng, mở miệng quát to:
"Họ Nguyễn, ngươi làm gì mà còn chưa đi? Còn muốn Quan Thượng Bảo ta tiễn ngươi đến khi nào mới thôi?"
Văn Đài An Cát vốn dĩ bất động thì lại vội ngẩng cao đầu, quét mắt tìm kiếm xung quanh. Đây giống như cơ hội ngàn vàng, tuyệt đối phải nắm lấy.
Đúng lúc này, tầm mắt của Nguyễn Long Duy và Văn Đài An Cát va vào nhau.
Duy nhìn thấy được sâu bên trong đôi mắt kia, tựa như có một ngọn lửa ẩn sâu, dù tàn yếu nhưng không thể tắt lịm, âm ỉ cháy chậm thật chậm.
"Là linh hỏa."
"Linh hỏa của Văn Đài gia, là Tĩnh Lưu Linh Hỏa."
"Không đúng, không phải linh hỏa thật sự."
"Chỉ là hình chiếu. Xem ra là một loại công pháp dùng linh hỏa để tu luyện."
Khi mà hắn còn đang mải mê suy nghĩ thì phía đối diện đã truyền đến tiếng phàn nàn:
"Vị đạo hữu này, xin ngươi đi sang một bên có được không? Cổng vào nơi này rất rộng, một mình ta cũng không tài nào chắn ngang được. Vì sao đạo hữu lại cứ một mực đem ta làm trò tiêu khiển như vậy?"
Cổng này rất rộng?
Nghe được lời này, Nguyễn Long Duy giật mình nhận ra được vấn đề. Cổng này quả thật rất rộng, vì sao bản thân cứ một mực hướng đến vị trí của vị đạo hữu này làm gì?
Do thiếu ngủ? Không có, ngủ đã đủ giấc.
Do Quan Trường Ngọc giở trò? Cũng có thể, nhưng khả năng không cao.
Vậy thì lẽ nào là do chính mình? Chẳng lẽ chính mình xảy ra vấn đề?
Vừa suy nghĩ, hắn vừa vận dụng toàn bộ lực lượng trong cơ thể kiểm tra thử vài lần nhưng rốt cuộc không tìm ra điểm sai lầm nào. Linh khí, linh lực, pháp lực, dược lực, chân khí, Hạo Nhiên chính khí,... đều bình thường. Ngay cả khí tức mượn dùng nhờ sử dụng [Trộm Khí] cũng không có vấn đề.
"Không đúng."
"Vấn đề không nằm ở ta."
"Như vậy thì người đối diện có vấn đề."
Lời của tác giả:
Đa tạ đạo hữu Asuka đã thường xuyên bình luận, nhờ có bạn mà tác mới siêng được một chút. Hi vọng câu chữ sẽ bớt ứ đọng lại.
P/s: mai về miền Tây bưng quả, có lẽ là sẽ xỉn không có chương rồi. *cười*