Ngày ngày trôi qua, ngày ngày đều vô cùng vui vẻ. Lịch trình tắm rửa, ăn, tu luyện và ngủ. Nhìn sơ qua chỉ là lịch trình bình thường nhưng lại vui vẻ.
Một tháng sau, Nguyễn Long Duy chuẩn bị xuất hành rời khỏi thành, hướng Nam mà đi, trở về Văn Lang. Hắn đã chào tạm biệt Cố Trường Thiên, hiện giờ đang cùng Cố Thanh nói chuyện phiếm.
"Long Duy đệ đệ, lần này ngươi rời đi giống y như ba năm trước nhưng chiều cao sớm đã vượt hơn ca ca ta rồi. Ha ha."
"Quần áo vẫn màu lam giống lúc đó, sau lưng nhiều thêm một thanh đao. Ừm, cây quạt của ngươi đâu?"
Nguyễn Long Duy chỉ vào túi đựng, nói: "Ta sợ quạt hư, cất vào túi rồi."
Cố Thanh hỏi: "Chỉ là một cây quạt, hư thì làm cái mới. Vì sao lại sợ hư?"
Nguyễn Long Duy đáp: "Quạt trên đời này không thiếu, nhưng riêng chiếc này ta không thể mua lại lần hai."
Cố Thanh không hiểu, lại muốn hỏi thêm nhưng Nguyễn Long Duy chặn lại:
"Cố huynh, ta cũng nên xuất phát rồi. Lại làm phiền ngươi ngó chừng nàng. Tiện thể kiếm được nhà nào tốt thì gả đi càng tốt. Ta cũng không biết khi nào trở về, cũng không cần đợi ta về rồi tổ chức hôn sự."
"Hẹn ngươi ngắn thì vài tháng, dài thì chục năm sau chúng ta cùng gặp lại. Cố huynh giữ gìn sức khỏe. Còn nữa, cố gắng tập luyện nhiều vào, lần sau ta muốn thấy ngươi mặc tướng giáp."
Nói xong, hắn lại xoay về phía Trần Tam, nghiêm túc dặn dò:
"Tiểu Tam à. Ngươi ở đây phải biết hành sự cản thận, tuyệt đối không được ỷ thế h·iếp người biết chưa? Núi cao còn có núi cao hơn, người còn có người giỏi hơn."
- "Tiên sinh... Nhưng mà Nguyệt tỷ... tỷ ấy..."
Nguyễn Long Duy gõ nhẹ đầu Trần Tam, thất vọng nói ra:
"Tam à Tam ơi. Ta thất vọng ngươi quá rồi. Không ngờ ngay cả tính cách này của Cố huynh mà ngươi cũng bắt chước cho được."
Nguyễn Long Duy rốt cuộc vẫn không biết được lí do Trần Tam tu luyện ra được chân khí. Nhưng hắn cũng không bận tâm đến vấn đề này. Mấy tháng qua cơ thể của Trần Tam vô cùng bình thường, không hề phát sinh xung đột cùng chân khí.
Xem ra tên nhóc này cũng có chút thiên phú tu hành. Đáng tiếc, đây cũng chỉ là một chút thôi. Nếu đem nó so sánh cùng với Nguyễn Long Duy thì tốc độ tu luyện của Trần Tam cũng chỉ như giọt nước giữa đại dương.
Trần Tam cùng Cố Thanh có quan hệ rất tốt. Ngược lại hắn còn đồng ý với đề nghị của Nguyễn Long Duy, chấp nhận ở lại Cố gia sinh sống. Đây là trao đổi công bằng, Cố gia cần nhân tài, Trần Tam cần nơi nương thân. Xem như cũng là một việc tốt.
Đừng quên Nguyễn Long Duy giỏi về lịch sử nên hắn biết trước được thành này là nơi an toàn. Nếu không phải vì vậy thì Nguyễn Long Duy cũng sẽ không gửi gắm cho cô nàng kia ở lại đây.
Cố Thanh nghe vậy, muốn nói lại thôi: "Long Duy đệ đệ à, ngươi có điều chưa biết..."
Nguyễn Long Duy khoát khoát tay: "Ngươi không cần nhiều lời. Cái gì cần nói đều đã nói. Ta lên đường đây."
"Mọi người bảo trọng. Sau này lại gặp."
Nguyễn Long Duy nói xong, dùng tay vác một lúc mấy cái giỏ hành lý, xoay người lại không thấy trâu. Hắn loay hoay ngó nhìn xung quanh lại không tìm được con trâu để chất đồ lên.
"Ừm, Cố Huynh. Ngươi có nhìn thấy trâu của ta đâu không?"
Cố Thanh cười, chỉ tay ở ngoài phía đường lớn, nói: "Đường này nhỏ, đậu không vừa. Con trâu ra ngoài rồi."
Nguyễn Long Duy không hiểu: "Vì sao không vừa? Ngày nào nó chẳng đi ra đi vào ở chỗ này."
Cố Thanh trả lời, trên mặt lộ ra nụ cười gian: "Ngươi ra xem sẽ hiểu."
Nguyễn Long Duy không hiểu, hắn bước ra đường lớn, thấy con trâu đang đứng đó.
Trên thân nó có thêm mấy sợi dây kéo, sau lưng móc với một cỗ xe ngựa bằng gỗ. Xe ngựa khá rộng, có chỗ ngồi ở 3 bên, chỉ riêng cửa vào phía đầu xe là không có ghế. Chỗ ngồi lót đệm bông, chiều dài dư dả cho Nguyễn Long Duy nằm thẳng chân ngủ, dù cho sau này hắn có cao thêm vẫn sẽ dư dả chỗ nằm. Vừa nhìn liền biết người thiết kế xe ngựa này rất có tâm.
Não bộ của Nguyễn Long Duy nhanh chóng nhảy số, lập tức nghĩ ra một đáp án, nhưng chính chủ lại không muốn tin. Hắn xoay người, hi vọng đạt được một đáp án khác: "Cố huynh, đây là...?"
Cố Thanh há miệng cười to, không thèm giấu giếm nữa, tuôn ra một tràng câu chữ đầy khoe khoang:
"Tháng trước A Nguyệt nhờ ta tìm người chế tạo cỗ xe này, bản thiết kế cũng do nàng tự mình vẽ. Tiền công được trả bằng tiền ngươi cho A Nguyệt làm của hồi môn. Nói cách khác, xe ngựa này do tiền của ngươi tạo ra. Thấy thế nào? Trông đẹp chứ, thợ của chúng ta đã dùng vật liệu tốt nhất có thể để làm xe uyên ương này cho các ngươi đó."
Khuôn mặt của Nguyễn Long Duy lộ ra vẻ bất đắc dĩ. Hắn hiểu ra mình bị sập hố.
"Cố huynh, ngươi cũng biết chuyến đi này vô cùng gian nan, đường núi gồng ghềnh trắc trở. Làm sao ta có thể để A Nguyệt đi cùng được? Nàng là thân nữ nhi, làm sao có thể hành xác nàng chứ?"
"Vả lại, dù cho ta có muốn thì đường núi cũng không cho xe ngựa này đi qua."
Cố Thanh nghe vậy thì gãi đầu, ngượng ngùng nói ra: "Lúc đầu ta cũng nghĩ như ngươi nói vậy. Nhưng khi ta hỏi cha ta thì ngài ấy nói cứ làm. Đường trắc trở đến mấy thì ngươi cũng có thể mở, vấn đề này căn bản không làm khó được đao trên lưng ngươi."
"Ngươi đừng trách người làm ca này. Lệnh cha như núi, làm con thì phải làm theo."
-"Tự mình hại mình. Không trách ai được. Haiz."
Nguyễn Long Duy bắt đầu hối hận vì đã kể chuyện khi đó cho Cố Trường Thiên nghe.
Nửa canh giờ sau, xe ngựa, hay nói đúng hơn là xe trâu, bắt đầu rời khỏi thành. Trên xe có một nam đang im lặng cúi đầu nhìn sàn gỗ cùng một nữ đang nhìn nam chằm chằm.
"Sàn gỗ, ngươi không nghe lời ta." Nguyễn Long Duy cúi đầu, thì thầm trách móc.
"Công tử, ngài nói sai. Nô tỳ rất nghe lời. Công tử nói rằng tiền này để ta kiếm chồng. Đã như vậy thì ta dùng tiền này để làm cỗ xe ngựa về nhà chồng. Chuyện này vô cùng bình thường, đâu có gì sai đâu nha." A Nguyệt bình thản nói ra lẽ thẳng, khí hùng.
"Nhưng mà... Nhưng mà ngươi đi theo ta làm gì?"
"Nô tỳ đi theo công tử về nhà chồng."
"Nhưng ta đang đi về quê. Hoàn toàn không phải nhà chồng gì đó như lời ngươi nói." Nguyễn Long Duy bức xúc, ngữ điệu trong lời nói tăng lên một chút nhỏ.
"Ừm, công tử vừa mới nói gì đó?" Giọng điệu của A Nguyệt trầm xuống, sắc mặt sậm lại. Giờ khắc này, nàng trông không khác gì nhân vật phản diện.
"Ý của ta là... Ý của ta là... A Nguyệt, ngươi đi nhầm chỗ. Quê ta không phải là nhà chồng ngươi nha. Bây giờ quay lại vẫn còn kịp." Nguyễn Long Duy cố gắng lấy ra chút can đảm còn sót lại của một người đàn ông để tranh cãi.
"Công tử nói rất hay. Nhưng mà lại nói sai. Quê của công tử đương nhiên là nhà chồng của nô tỳ. Chẳng lẽ ý của công tử là quê hương của ngài không phải là nhà ngài?" A Nguyệt vẫn như cũ nhìn chằm chằm, đơn giản đáp lại, không có chút ý định nhượng bộ.
"Hả? A Nguyệt, làm sao ngươi biết?"
"À không, ta nói nhầm. Quê ta là nhà ta nha. Sao có thể không phải được? Ha ha." Nguyễn Long Duy không bình tĩnh nổi, lớn tiếng phản bác, suýt chút nữa để lộ ra bí mật trong lời nói.
A Nguyệt hoàn toàn không để ý đến lời hắn nói hớ vừa rồi, trong đầu nàng hiện tại chỉ nhận thức được một việc. Vừa rồi, Nguyễn Long Duy dám lớn tiếng.
Từ sau câu nói này, Duy bắt đầu "được" Nguyệt xoa bóp, uốn nắn lại.
Sau hai canh giờ, quả nhiên hắn đã trở nên biết điều hơn. Tay phải xoa lên khuôn mặt bầm dập, được tô điểm cùng không ít dấu răng trên tay. Miệng khẽ mở, nhỏ giọng trách móc:
"A Nguyệt, ngươi nhéo ta, cắn ta làm gì để mà bây giờ lại bắt đầu xoa thuốc cho ta? Mấy lời mà ta nói kia đều là thật. Ta còn có quãng đường dài phải đi, ngươi làm vậy là tự hại..."
Lời còn chưa dứt, âm thanh lại bắt đầu tăng lên, nhip độ vô cùng đều đặn, tựa như dàn nhạc hòa tấu.
"Ai da, đau."
"Ai da đau."
"Ai da đau."
"Thủ hạ lưu tình, thủ hạ lưu tình."
Lại là trôi qua mấy canh giờ, A Nguyệt ngồi cạnh bên, xoa thuốc lên người "công tử" giúp cho v·ết t·hương mau lành.
"Công tử, nô tỳ nói rồi nha. Ngài đi đâu nô tỳ đi theo đó nha. Công tử không muốn có thể đuổi nô tỳ đi nha."
Nguyễn Long Duy bất đắc dĩ im lặng.
Hắn quả thật không dám đuổi A Nguyệt. Một là hắn đuổi A Nguyệt xuống không được. Hai là hắn cũng thích A Nguyệt bên cạnh mình, chỉ là lý trí của hắn liên tục nói với hắn hành trình của hắn dài lắm, A Nguyệt theo hắn là phải chịu khổ.
Nguyễn Long Duy nói nhỏ: "A Nguyệt, lời này là thật lòng. Ta hiện tại phải đi nhiều nơi lắm, không có hành trình cố định, cũng không có công việc cố định. Ngươi đi theo ta sẽ phải gặp không ít khổ sở."
"Công tử, ngài yên tâm. Cố thiếu gia cho ta rất nhiều tiền. Đủ cho chúng ta sinh hoạt mấy năm."
"A. Sao ngươi lại lấy tiền của người ta? A Nguyệt, ngươi làm như vậy là không được. Mau, chúng ta vòng lại trả tiền cho Cố gia."
"Nhưng Cố Thiếu gia nói tiền này không phải là của hắn, mà là của Tần quốc nhờ hắn đưa cho nô tỳ thôi."
"Ngươi nói Tần quốc? Là ai gửi?"
"Cố Thiếu gia không biết, người kia chỉ nói là dựa theo Đam tiên sinh yêu cầu mà làm thôi."
"Như vậy cũng không được, chúng ta quay lại trả. Ừm, khoan đã, ngươi nói Đam tiên sinh?"
"Đúng, công tử. Là Đam tiên sinh."
Nguyễn Long Duy suy nghĩ một chút, nếu đã là của Lão Tử đại nhân cho hắn thì đương nhiên không có lí do gì để mà không nhận. Dù sao hắn cũng đang đi tìm Lão Tử đại nhân, đây xem như một chút lộ phí đi đường.
"Vậy thôi, không cần lo. Tiền này chúng ta có thể nhận. A Nguyệt, trong đó có bao nhiêu tiền."
- "2 rương tiền, mỗi rương, 1000 xâu tiền tròn."
"2000 xâu? Như vậy đủ để sống cả đời. Đem sang Việt quốc đổi một mớ chắc cũng không cần lo thiếu ăn."
Nguyễn Long Duy chợt nghĩ đến ý định cầm tiền đi trốn, cùng A Nguyệt sống qua ngày. Nhưng mà khi nghĩ kỹ lại, hắn liền thấy việc này không khả thi. Nguyễn Long Duy là người phàm, căn bản trốn không thoát Lão Tử đại nhân, chỉ có cách đi giải câu đố chữ mà thôi.
Lại trôi qua một ngày lưỡng lự đấu tranh suy nghĩ, con tim lấn át cảm xúc, thay thế hắn quyết định. Sắp tới, hắn sẽ cùng với A Nguyệt du ngoạn cái thiên hạ này, trong lúc đó cũng tranh thủ thời gian suy nghĩ câu nói kia.
"Như thế nào mới là hiểu được mình?"
Đi chơi phải có bạn có bè thì mới vui. Lần này cũng chính là như vậy. Hành trình trở về vô cùng thú vị, ít nhất là gấp 10 lần so với lúc bắt đầu. Khi thì trừ gian diệt ác, khi thì dạy chữ cho trẻ nhỏ trong các thôn trấn. Bởi vì A Nguyệt lúc nhỏ là dân Việt, cho nên nàng cũng có thể giao tiếp cùng mọi người.
Trên đường đi, Nguyễn Long Duy chém mở ra hơn trăm con đường mới, nhưng mỗi sau khi đi qua hắn đều phá hủy nó. Rất nhiều người nhìn thấy cảnh tượng này đều cảm thấy đáng tiếc nhưng không ai dám ý kiến với hắn.
Bản thân hắn cũng không muốn làm vậy nhưng không làm cũng không được. Hắn không phải là người của thời đại này nên không được phép can thiệp quá nhiều vào hình thành phát triển lịch sử.
Người xưa mở đường không dễ, không thể học theo hắn, đụng một cái là ra một con đường lớn.
Một năm trôi qua, tình cảm của Nguyễn Long Duy và A Nguyệt càng ngày càng được vun đắp, lửa gần rơm lâu ngày cũng cháy.
Nguyễn Long Duy dự định mau chóng giải xong câu đố chữ, sau đó còn lấy A Nguyệt làm vợ. Biết đâu sau này hắn còn có thể có một đứa con trai đây? Không thể lãng phí thời gian suốt ngày đi vòng quanh thế giới được.
Vì vậy nên ngày nào hắn tự hỏi tâm của mình rằng như thế nào là tự hiểu mình. Mỗi ngày trôi qua đều cảm giác mình cách câu trả lời dã rất gần. Tuy nhiên, dù cho hắn cố gắng đến thế nào thì vẫn chưa thể chạm tới được.