Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 30: Long phiến xuyên tâm (đại chương 3700 chữ)



Chương 29: Long phiến xuyên tâm (đại chương 3700 chữ)

Nguyễn Long Duy nghĩ: "Tổ tiên, cơ duyên này cần phải có điều kiện gì? Chẳng lẽ ngài lại cho không ta như vậy sao? Còn có tên Long nào được như ta không?"

Lần đầu tiên, Tổ Long không lập tức trả lời, sau một lúc hơi ấp úng:

"Ngươi là tôn nhi vạn đời của ta. Vậy bản Tổ cũng không giấu ngươi. Bản tổ có 3000 lân phiến, tượng trưng cho 3000 Lam Liên Ấn. Hiện tại một cái đang nằm trên trán ngươi."

"Bản Tổ chỉ là một tàn niệm, không thể biết rõ tình hình của 2999 miếng lân phiến còn lại nhưng ta có thể mơ hồ đoán được ở Long tộc hiện tại không có tới mười Long có được tư chất như ngươi."



"Vả lại, ngươi tìm ra được đạo tâm từ sớm, đã nhanh hơn bọn họ một bước rồi. Một bước nhanh hơn, vạn bước đều nhanh hơn. Điều này bản Tổ vô cùng tin tưởng. Ngươi không cần lo lắng nếu có Long khác muốn cạnh tranh cùng."

Tổ Long lo xa. Nguyễn Long Duy không phải loại người hẹp hòi, hắn đương nhiên sẽ không so bì thiệt hơn những vấn đề như vậy. Sở dĩ hắn hỏi là vì muốn biết liệu bản thân có phải người duy nhất trong Long tộc sở hữu tư chất này hay không.

Bây giờ nghe được đáp án của Tổ Long, hắn lại cảm thấy nhẹ nhõm. Chưa tới mười Long nhưng đồng nghĩa là còn có các Long khác giống hắn. Như vậy thì trách nhiệm không đặt nặng trên vai, làm việc có thể thoải mái hơn.

Nguyễn Long Duy tiếp tục nghĩ: "Tổ tiên, ngài lo lắng quá rồi. Ta không phải loại người đó. Hỏi như vậy chỉ vì muốn hiểu rõ tình hình thôi. Về phần cơ duyên này, nếu như có thể tiếp nhận thì ta đương nhiên sẽ không từ chối. Tuy nhiên, ta còn có việc phải gặp Lão Tử đại nhân."

Tổ Long nghe được lời này thì thấy yên tâm, trong lòng càng cảm thấy yêu thích đứa cháu trai mới nhận này.

"Được rồi, ngươi không cần quan tâm Thái Thanh. Hắn đến đây chỉ để hỗ trợ, vốn không có ý định gặp ngươi."

"Tôn nhi ngoan, ngươi mau nói cho bản Tổ biết đạo tâm của ngươi là gì, tiếp đến bản Tổ sẽ hướng dẫn ngươi phương thức tu luyện. Lúc nãy ta tỉnh lại, cũng là do bị ngươi ngộ ra đạo tâm mà đánh thức, còn chưa kịp hiểu rõ."

Nguyễn Long Duy thành thật trả lời: "Tổ tiên, ta chỉ ngộ ra tâm, đạo tâm là gì ta không biết."

Tổ Long tàn niệm nói: "Không sao, chỉ cần ngươi nhớ lại quá trình trước đó ngươi lĩnh ngộ ra, để cho bản Tổ nhìn là được."

Nguyễn Long Duy nghe như vậy, bắt đầu hồi tưởng tỉ mỉ lại quá trình trước đó của mình.

Tổ Long tàn niệm vừa đọc ký ức vừa đánh giá: "Ừm, quá trình trải qua rất bình thường nhưng vì sao hắn có thể ngộ ra tâm của mình? Còn đạo của hắn là gì? Lĩnh ngộ rất ổn, điểm này cũng ổn."

Vào lúc Tổ Long tàn niệm xem đến những đoạn cuối cùng, hắn chợt im lặng, không khí xung quanh bắt đầu trở nên nghiêm trọng. Tổ Long giống như có điều suy nghĩ, hỏi:

"Ranh con, vừa rồi ngươi lĩnh ngộ ra vì điều này?"

Nguyễn Long Duy chân thành trả lời: "Tổ tiên, vừa rồi ta tự lĩnh ngộ thứ này. Có vấn đề gì sao tổ tiên?"

Tổ Long tàn niệm bình thản đáp:

"Đạo tâm của ngươi rất ổn, gần như là một loại hoàn mỹ đạo tâm. Tuy nhiên, có một vấn đề. Con bé Nguyễn Minh Nguyệt kia phải c·hết. Ngươi phải tự tay g·iết c·hết nàng, chặt bỏ đoạn nghiệt duyên này."

Tổ Long nhấn mạnh đoạn cuối, hai chữ "nghiệt duyên"

Nguyễn Long Duy tưởng rằng mình nghe lầm, vội vàng hỏi: "Tổ tiên, ngài đang nói giỡn phải không?"

Tổ Long tàn niệm: "Ta không nói giỡn. Ngươi phải g·iết con bé kia, nếu không đạo đồ của ngươi sẽ không thể đi được xa. Nghe lời bản Tổ, ngươi lập tức rút đao, sát thê chứng đạo, lấy máu của nàng đem đi chứng hoàn mỹ đạo tâm."

"Ra tay nhanh gọn một chút, đừng để nàng phải đau đớn. Về sau ngươi có thể có ngàn vạn thế th·iếp, đủ để quên đoạn tình cảm này."

Nguyễn Long Duy không hiểu: "Tổ tiên, ngài đừng nói đùa."

Tổ Long vẫn bình thản: "Đùa ư? Bản Tổ nói thật. Chỉ có g·iết được nàng, tu Vô Tình Đạo, cộng thêm Nhàn tâm mà ngươi ngộ ra. Ngươi mới có thể chứng được hoàn mỹ đạo tâm."

"Nếu như không làm vậy, ngươi tuyệt đối không có cơ hội đi xa, chứ đừng nói đến thành tiên."



"Ngươi hiện tại còn không rõ độ khó của việc này. Trước khi chạm đến vô thượng đại đạo thì cần phải chứng được hoàn mỹ đạo tâm."

"Bây giờ ngươi ra tay chính là vì nàng, cũng là vì ngươi."

Nguyễn Long Duy lạnh lẽo trả lời, Kim Long trong não hải bắt đầu gầm thét theo lời hắn nói: "Tổ tiên, người dám chạm vào nghịch lân của ta."



"Không, tôn nhi ngươi sai rồi. Bản Tổ là trưởng bối chỉ nghĩ điều tốt cho ngươi mà thôi. Đạo tâm của ngươi chính là phải bảo vệ nàng, nhưng ngươi có thể làm được gì? Ngươi và nàng đều ở Tuyệt linh chi giới, nàng là phàm nhân, xác định sống chưa tới trăm tuổi."

"Còn ngươi thì sao? Tiền đồ của ngươi là không thể đo lường, ngươi dự định ở đây chờ c·hết cùng nàng? Để nàng sống thêm mấy chục năm, hay là ngươi bây giờ tự tay g·iết nàng có khác gì nhau hay không? Đối với những bậc tồn tại cao quý như chúng ta, mạng sống phàm nhân như cỏ rác. Vì sao không thể động tay?"

"Phàm nhân sống tạm bợ vài chục năm, về sau lại tiến nhập luân hồi, cứ thế lặp lại ngàn vòng, vạn vòng. Ngươi đổi lấy vài chục năm của nàng thì đã nhận lại được bất tử chi thân."

"Nàng yêu ngươi, chẳng lẽ không thể hi sinh vì ngươi chứng lấy vô thượng đại đạo?" Tổ Long càng nói càng cho thấy lời lẽ chân thành, luận điểm chặt chẽ chạm đến tâm can người nghe.

Đáng tiếc, Nguyễn Long Duy không hề để ý. Hiện tại hắn là một tên nhóc mới lớn vừa chạm tới tình yêu, khó có thể hiểu được vấn đề. Thế gian có câu [yêu vào mất khôn] đây cũng không phải ngoại lệ.

Nguyễn Long Duy giận dữ trả lời, Kim Long theo đó gầm lên Long ngôn. Hai mắt của hắn hiển hóa thành Long nhãn, chân khí vận chuyển bao bọc lại xung quanh ấn ký, tùy thời khắc đều sẵn sàng động thủ:

"Tổ tiên, ta sống vì muốn che chở nàng. Tâm ta đã quyết, há có thể bị ngài nói mấy lời này làm cho mê hoặc? Nguyễn Long Duy ta làm người hai đời, vất vả lắm mới tìm được một người hiểu mình. Nhưng ngài thì hay rồi. Mở miệng liền là một chữ g·iết, hai chữ g·iết. Thật sự coi ta đây là quả cam mềm muốn tùy tiện bóp nặn hay sao? Ta đây không phải cam, không phải việc gì cũng có thể cam chịu."

"Trên đời này ai mà không muốn cơ duyên. Dù cho ta hiện tại còn không rõ ràng truyền thừa này có giá trị lớn đến mức nào nhưng dựa vào lời kể của ngài, ta cũng đoán ra lai lịch của nó không tầm thường."

"Dù vậy, Minh Nguyệt là người ta muốn che chở, yêu cầu của ngươi, ta tuyệt đối sẽ không làm. Phiền tổ tiên đi tìm hậu duệ khác tu luyện Kim Long Lam Liên quyết."

Bên trong não hải, Kim Long hóa thành hình người, trở thành hình dạng ở thế kỷ 21 của Nguyễn Long Duy. Hắn quỳ gối xuống, khấu đầu tạ tội: "Tạ ơn tổ tiên coi trọng, đã ưu ái nâng đỡ kẻ vong ân như ta. Nhưng lần này, cháu trai xin lỗi không thể tiếp."

Đã là con người, sẽ có bản ngã. Nhất là khi con người tiếp xúc đến càng nhiều kiến thức, càng hiểu biết, càng phát triển, cái tôi sẽ càng thêm lớn. Cái tôi thì lớn mà tuổi tác lại nhỏ. Hai bên càng bất đối xứng sẽ càng khó mà giữ được bình tĩnh khi suy nghĩ. Tuổi tác ở đây cũng không chỉ số năm sống được, mà là tuổi đời trải nghiệm.

Nguyễn Long Duy là một ví dụ điển hình. Từ nhỏ, hắn đã thích ở một mình, tránh tiếp xúc với người khác. Có một phần vì sợ phiền, có một phần vì cảm thấy bản thân hơn người.

Cho nên, việc hắn chống lại Tổ Long có hai nguyên do.

Lí do đầu tiên xuất phát từ nội tâm, thật lòng yêu thương người phụ nữ của mình, không phép nàng xảy ra bất trắc.

Cái thứ hai chính vì bản thân hắn. Khi gặp phải một người hơn hẳn chính mình, siêu việt chính mình, lại bị họ ép buộc mình phải làm theo ý họ. Bản thân sẽ chủ động nảy ra ý muốn chống cự. Cái tôi càng cao, cố chấp càng lớn. Đây là suy nghĩ hoàn toàn bình thường.

Lịch sử xã hội hình thành cũng giống như vậy. Nguyễn Long Duy là một người trong xã hội này, không thể tránh khỏi được điều này.

Cho nên, dù Nguyễn Long Duy cho rằng hắn làm vậy vì Nguyễn Minh Nguyệt nhưng trong vô thức lại hành động theo bản ngã của chính mình.

Hắn, Nguyễn Long Duy, không phải loại người dễ dàng bị thay đổi, cho dù ngươi có là Tổ Long thời hoàng kim đi nữa, hắn cũng tuyệt đối không khuất phục!

Hắn là hắn -Nguyễn Long Duy! Ếch con ngồi đáy giếng!

Nếu người nào muốn đổi tâm hắn, tốt nhất nên dùng sức mạnh to lớn để khống chế, thay đổi suy nghĩ của hắn theo ý người. Bằng không, người đừng mơ mộng nữa.

Tổ Long thấy không thuyết phục được Nguyễn Long Duy, chỉ có thể lựa chọn cách khác.

"Ranh con hỗn xược, vì tình mà hóa xuẩn. Tổ tiên ta bây giờ không dạy được ngươi nữa đúng không? Vậy thì ta tự tay điều khiển ngươi cầm đao đi g·iết nàng, chặt đứt nghiệt duyên này!"

Tổ Long tàn niệm khởi động Ấn ký trên đầu Nguyễn Long Duy. Mi tâm hắn phát ra tia sáng chiếu rọi, lại một lần nữa chuẩn bị khống chế cơ thể.

Kim Long Lam Liên Ấn hiển hiện, nhưng chỉ có một bên của Lam Liên Ấn hành động, bên còn lại Kim Long Ấn không có cử động.



Bởi vì, Kim Long là Nguyễn Long Duy!

Nguyễn Long Duy phát hiện tình hình không ổn, hét to ra lệnh:

"Minh Nguyệt, không xong rồi. Mau chạy. Cưỡi Heo Đen mà chạy. Không được quay đầu. Tuyệt đối không được đến tìm ta. Tuyệt đối không được! Mau trở về Trung Hoa, kiếm một nơi nương tựa. Tuyệt đối đừng để lộ ra nơi trốn..." Lời còn chưa nói hết đã bị dừng lại. Tổ Long đã chặn lại miệng hắn, không để cho hắn tiếp tục nói.

Nguyễn Minh Nguyệt đang ngồi đan áo, bỗng bị tiếng thét của Nguyễn Long Duy làm giật mình: "Công tử, ngươi làm sao vậy? Có chuyện gì"

Nguyễn Long Duy cố gắng giành quyền kiểm soát, lại gào hét lần nữa. Hai mắt tràn ngập màu đỏ, khắp người được hào quang chiếu rọi.

"Minh Nguyệt, nghe ta. Phải mau chạy, tuyệt đối không được đi tìm ta. Ta không khống chế được bản thân. Mau chạy."

Nguyễn Minh Nguyệt lần đầu tiên thấy phu quân phát điên. Nàng không dám nói nhiều, vội vàng để lại vật dụng trên xe, một thân một mình, chạy về phía đầu xe, nhanh chóng tháo dây cột trâu, sau đó leo lên lưng trâu mà phóng chạy đi xa.

Con trâu nghe hiểu tiếng người, không cần đợi Minh Nguyệt lặp lại thì nó đã hiểu.

Nguyễn Long Duy nhìn thấy bóng người dần xa khuất, mới chậm rãi thở dài: "Phù, may mà vẫn còn kịp."

Sau đó, ý thức của Nguyễn Long Duy mất dần liên kết với thế giới bên ngoài, chìm vào bên trong một mảnh hỗn độn.

Rất nhanh, Kim Long Ấn phản ứng được tình huống, vội vàng đánh thức chủ nhân.

"Đây là đâu? Vì sao lần này lại không b·ất t·ỉnh? Không ngủ mê như trước đó nữa sao?"

Nguyễn Long Duy cảm giác được tâm trí mình vẫn còn tỉnh táo, chỉ là không vận dụng được giác quan mà thôi. Hắn bắt đầu cảm nhận cơ thể của mình, cố gắng giành lại quyền khống chế.

Giọng nói của Tổ Long tàn niệm vang lên trong đầu hắn:

"Ranh con, ngươi dám chống cự? Ngoan ngoãn ở yên cho ta. Ý của bản Tổ đã quyết, càng giãy dụa chỉ càng làm cho nàng phải nhận thêm đau khổ."

Theo sau đó, Nguyễn Long Duy nhìn thấy vô số hình ảnh đang tràn vào trong đầu của hắn.

Hắn nhìn thấy hình ảnh gia đình mình, lại thấy được hình ảnh A Nguyệt bị cung tên b·ắn c·hết, cũng có hình ảnh là khi Trần Tam bị g·iết trong c·hiến t·ranh, cũng có hình ảnh là những tên thổ phỉ, sơn tặc bị Nguyễn Long Duy g·iết c·hết trước đó, toàn bộ dều hiện hồn về ám hắn,...

Rất nhiều hình ảnh lộn xộn hiện ra trong đầu Nguyễn Long Duy khiến cho tinh thần hắn trở nên r·ối l·oạn. Đây chính là khả năng của Tổ Long tàn niệm. Tổ Long tàn niệm sử dụng năng lực của Diệt Thế Hắc Liên trong Lam Liên Quyết, khêu gợi tâm ma.

Lúc này, cơ thể đang dần bị những sợ dây ánh sáng cắm vào sâu bên trong, một lần nữa sắp thành công chiếm đoạt quyền điều khiển. Từng sợi, từng sợi dây đâm xuyên vào từng kinh mạch, lạc mạch, tế bào, tạo ra cho Nguyễn Long Duy cơn đau vô tận, vô cùng khủng kh·iếp.

Lần này khác với trước đó, Tổ Long tàn hồn cưỡng ép chiếm quyền điều khiển một cách thô bạo, cùng với chủ thể kéo co gây nên ảnh hưởng rất lớn đến thân thể.

"Ranh con, ngươi yên tâm. Tuy rằng lần này sẽ hủy đi một chút thân thể của ngươi nhưng chỉ cần g·iết được nàng. Ngươi sẽ đúc được hoàn mỹ đạo tâm, từ đó sớm ngày khôi phục lại thời đại quang vinh cho Long tộc chúng ta."

Hai tay đã hoàn toàn bị điều khiển, bắt đầu hướng về phía trên đầu xe ngựa rút ra thanh đao.

Một bên khác, Nguyễn Long Duy đang bị tâm ma xâm chiếm, lúc nào cũng có thể hóa điên. Hắn không còn có khả năng chống cự lại Tổ Long tàn niệm. Đối phương cùng hắn căn bản không phải cùng một cảnh giới. Dù chỉ là một sợi tàn hồn ký gửi bên trên một mảnh lân phiến nhưng lại mạnh hơn hắn ức vạn lần.

(Ức: một trăm triệu)

Ngay lúc Nguyễn Long Duy chuẩn bị mất hết ý thức, trong đầu hắn hiện lên một hình ảnh. Tóc dài của nàng búi gọn trên đầu, được cài lên trâm ngọc, đang dịu dàng nhìn hắn ở phía xa, trên miệng khẽ động giống như đang muốn nói điều gì. Nguyễn Long Duy cố gắng lắng nghe.

"Công tử, ngài đừng như vậy. Ta sinh ra chỉ là một kẻ nô tỳ, vốn đã không xứng ở bên cạnh ngài. Nô tỳ dù có c·hết cũng không muốn ngài vì ta mà vứt bỏ mọi thứ."

-"Minh Nguyệt... Minh Nguyệt." Nguyễn Long Duy tuyệt vọng gào thét, cố gắng đuổi theo bóng dáng của nàng. Tuy nhiên, mặc cho hắn chạy bao nhiêu xa vẫn không thể tiến lại gần được. Nguyễn Minh Nguyệt vẫn đứng ở xa nhìn hắn, không hề có ý định lại gần. Nàng nhìn thấy vẻ tuyệt vọng này của Duy, lấy ra một cây kim chỉ trong người. Tay ngọc khẽ nâng, đem kim châm đâm thẳng vào ngực trái, ép thẳng vào trái tim mình.

Nhìn thấy hình ảnh này, Nguyễn Long Duy như điên như loạn nhưng hắn chợt nhớ đến gì đó, bắt đầu khôi phục lại ý thức, dần dần thoát khỏi tâm ma.



"Tâm ma khốn kiếp, dám loạn tâm ta."

"Minh Nguyệt há có thể vì ta mà c·hết? Nàng là người hiểu ta nhất, há có thể làm như vậy!"

"Cút!"

Theo lời nói phát ra, Nguyễn Long Duy khôi phục ý thức, Chân khí cuồn cuộn tràn ra khỏi cơ thể. Chân khí hóa thành Long Ảnh, thành hình của một con rồng có vảy màu hoàng kim.

Khi mà thân thể của Nguyễn Long Duy vừa mới cầm lấy thanh đao, chuẩn bị phóng nó về phía Minh Nguyệt đang bỏ chạy thì một tiếng Long ngâm vang lên, chấn động bát phương.

"Gầmmmm Gầmmmmmm..."

Kim Long há miệng đớp lấy thanh đao đang bay, nghiền nát nó thành từng mảnh nhỏ, sau đó lại cuộn mình bao trọn xe gỗ, không chừa lại bất kỳ một khe hở nào.

Nguyễn Long Duy thấy cứng không xong, bèn nhỏ giọng khuyên bảo: "Tổ tiên, ngài không cần làm như vậy, ta đây không muốn. Ta biết ngài muốn tốt cho ta, nhưng ta mới thật sự biết ta muốn cái gì. Xin hãy dừng tay lại."

"Ranh con, đạo tâm của ngươi là Nhàn. Đừng vì một chữ tình mà vứt bỏ đi tương lai. Chỉ cần ngươi g·iết được nàng, ngươi sẽ không còn điểm yếu. Ngươi phải nghe ta." Tổ Long tàn niệm không để tâm, ngược lại trách móc hắn.

"Tổ tiên, ngươi phải nghe ta. Van cầu ngươi. Ta nhàn vì nàng, không phải vì ta." Nguyễn Long Duy càng ra sức khẩn cầu.

Trải qua hơn hai ngày hai đêm, Nguyễn Long Duy và Tổ Long tàn niệm không hề dừng lại tranh đấu.

Tổ Long tàn niệm nói: "Ranh con, ngươi đừng cùng ta tranh, ngươi đang phá hủy đi thân thể của chính mình, một khi thân thể bị hủy, tiếp đến sẽ là linh hồn bị tổn thương, đến lúc đó ngươi sẽ khó có thể phản tổ được."

Nguyễn Long Duy không để ý, hắn nhận thấy Tổ Long tàn niệm bắt đầu suy yếu, quyền khống chế cơ thể cũng đang trở về tay mình. Trong nháy mắt, hắn quyết định sử dụng chiến thuật tiêu hao, cùng với Tổ Long giằng co.

Tổ Long tàn niệm biết được kế khuyên nhủ không thành công nên nói: "Ranh con, cho dù lão phu không thể để ngươi tự tay g·iết nàng thì lão phu vẫn có thể tự mình làm. Tuy rằng ngươi sẽ rơi vào trạng thái vô cùng đau khổ, thậm chí gục ngã. Nhưng ta tin tưởng ngươi có thể vực dậy, sau đó quật khởi dẫn đầu Long tộc."

"Đây là lời bản Tổ nói. Tương lai ngươi chính là vô thượng."

Nguyễn Long Duy nghe vậy vội vàng run lên, van cầu: "Tổ tiên, ngươi đừng làm liều. Nếu ngươi thật sự làm vậy, ta cùng Long tộc không đội trời chung!"

Tổ Long tàn niệm lúc này đã điên rồi, không quan tâm đến những lời khuyên ngăn. Ấn ký trên đầu Nguyễn Long Duy bắt đầu ngưng thực, hóa thành một miếng vảy rồng màu xanh lam. Khi Nguyễn Long Duy tuyệt vọng nhìn vảy rồng bay đi, giọng nói của Tổ Long tàn hồn vang lên trong tai hắn.

"Ranh con, đừng trách lão phu. Long tộc cần ngươi, 3000 phiến long lân của lão phu, trải qua vô số năm tháng, dài dằng dặc trôi qua, cũng không có bao nhiêu người thành công dung hợp, nhất là ở một nơi tuyệt linh thế này. Nếu như ngươi đã làm được, chứng tỏ đó là số mệnh của ngươi. Vậy nên lão phu thay ngươi đi giải quyết nghiệt duyên này.

Đạo tâm của ngươi mặc dù sẽ bị ảnh hưởng nhưng ta tin tưởng ngươi có thể vượt qua được nhanh thôi. Bởi vì ngươi là người thức tỉnh được Kim Long Lam Liên Ấn ở Tuyệt linh chi giới, tương lai không thể đo lường. Sau này, mong ngươi có thể hiểu cho quyết định của lão phu.

Ngươi phải nhớ. Tu luyện Lam Liên Quyết, luyện thành Kim Long Hỗn Nguyên thể, lại tu Thái Thượng Vô Tình Đạo.

Đây sẽ là con đường cho ngươi đi đến vô thượng đại đạo.

Nhân quả này, Thủy Tổ Phụ ta nhận."

Giọng nói của Tổ Long tàn niệm khi thì mang theo giọng giận dữ, độc ác, khi thì mang theo vẻ ôn nhu, hiền lành, khi thì lại tỏ ra vẻ tiếc hận, bi ai.

Vảy rồng xé mở không gian, dùng một loại phương thức mà Duy không thể nào lí giải để thoát khỏi vòng vây của Kim Long.

Cũng không phải vảy rồng không thể phá vỡ Kim Long hư ảnh, chỉ là Tổ Long không nỡ làm thương tổn đến đứa cháu vốn đã mang trên mình vô số v·ết t·hương này thêm nữa.

Lúc mà Nguyễn Long Duy nghe thấy được những lời này, vảy rồng đã đến bên cạnh vị trí của Nguyễn Minh Nguyệt, dễ dàng bỏ qua được truy cản của con trâu, trực chỉ xuyên qua tim nàng, nhanh gọn, dứt khoát lấy đi mạng sống của Minh Nguyệt mà không để lại bất kỳ đau đớn.

Kim Long hạ trần gặp trăng sáng

Đạo tâm vốn lạc được đả thông

Vì nàng chấp nhận đối nghịch Tổ

Biết bao cố gắng cũng thành không.