Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 32: Truyền thuyết Phù Đổng, Đại Việt Tiên Triều



Chương 31: Truyền thuyết Phù Đổng, Đại Việt Tiên Triều

Nguyễn Long Duy nhìn Lão Tử, chân thành nói ra, giọng điệu khẳng khái, không chút do dự:

"Lão Tử đại nhân, xin ngài hãy bắt đầu."

Lão Tử không nói gì. Lam Long Lân tự động hiện ra, chầm chậm trôi về phía mi tâm của Nguyễn Long Duy, tiến hành dung hợp cùng với Kim Long Ấn của hắn một lần nữa.

Thời gian trôi qua rất lâu, Nguyễn Long Duy chậm rãi mở mắt, đưa tay dụi dụi những viên ghèn còn đọng lại. Hắn thất thần nhìn về phía đối diện thật lâu, mãi vẫn không nói thành lời. Hắn cảm giác bản thân đã quên mất một thứ gì đó quan trọng rồi lại cảm giác không quên gì hết.

Mặc cho Long Duy suy nghĩ như thế nào, hắn vẫn không tìm ra được vấn đề.

"Bản thân của ta không có vấn đề. Tâm ta cũng không có vấn đề. Nhưng tại sao lại có cảm giác lạc lõng?

"Hay là do cơ thể bị hao hụt do sử dụng Long Ảnh quá nhiều nên gặp phải tác dụng phụ?"

"Không đúng. Tổ tiên mặc dù tàn độc nhưng cuối cùng vẫn không nỡ xuống tay với ta. Không phải là vấn đề về cơ thể."

"Đây là còn chưa nói đến việc Lão Tử đại nhân giúp ta tái tạo lại cơ thể. Đáng tiếc, ngài ấy không khôi phục nhược linh chi thể như cũ, chỉ biến ta về phàm nhân chi thân."

"Nhưng nếu không phải vì những lí do trên thì chẳng lẽ là do tên nhóc kia nên ta mới cảm thấy thiếu sót?"

"A. Giới tính ta xuất hiện vấn đề rồi?"

Cứ như vậy, hai người một già một trẻ, ngồi đối diện cùng nhau suốt đoạn thời gian dài. Duy chậm rãi hít một hơi một sâu, kính cẩn nói ra, phá vỡ bầu không khí trầm lặng.

"Lão Tử đại nhân, chuyện lúc nãy ta nói với ngài, liệu ngài có thể đáp ứng? Nếu như vậy thì ta có thể làm việc kia giúp ngài."

Lão Tử đáp: "Lời lão hủ đã hứa, việc của ngươi chỉ cần yên tâm hoàn thành."

Nguyễn Long Duy nghe được lời này, nhẹ nhàng thở ra một hơi, tự than:

"Tiểu Tam à, Tiểu Tam. Anh cả như ta chỉ có thể cố gắng đến như vậy. Đây cũng là phương án tốt nhất mà ta có thể nghĩ ra rồi. Trước đây là do ta, can thiệp vào phàm tục, giúp ngươi cải mệnh một lần lại vô tình quấn ngươi vào nhân quả. Vốn dĩ xem như đã thành công, thế mà cũng không thể cãi lại mệnh trời. Hi vọng lần này ngươi có thể thật sự được sống thảnh thơi một lần."

"Lần trước ngươi cứu ta một mạng, lại còn giúp ta ngộ ra bản tâm. Bây giờ ta trả ngươi một mạng cũng là chuyện nên làm."

"Ở kiếp sau, người làm anh như ta chỉ hi vọng ngươi có thể thoải mái ăn uống, thoải mái thực hiện ước mơ, sống một cuộc đời vô lo vô nghĩ."

Sau đó, Nguyễn Long Duy lại nhìn về phía Lão Tử, cung kính hỏi: "Lão Tử đại nhân. Việc kia ta phải bắt đầu từ đâu bây giờ? Ngài có thể cho ta lời khuyên hay không?"

Lão Tử nhìn Nguyễn Long Duy, lại nhìn bàn cờ, tay trái vo đều 2 viên cờ đen trắng, tựa như không biết nên đi quân đen hay đi quân trắng, ngoài miệng lại bình thản trả lời: "Giống như ngươi đã nói tùy tâm mà làm. Vạn sự trên đời đều bắt đầu bằng một ý niệm, có khi ngươi có thể lấy vô vi chế hữu vi, cũng có khi ngươi phải lấy hữu vi chế vô vi. Vấn đạo chi lộ không phân phải trái, không có trắng đen, cũng không phải là trò chơi."



"Đã như vậy, ngươi lại còn khởi đầu từ con số không, dùng phàm nhân chi thân để vấn đạo. Đây là khó chồng thêm khó. Nếu như bây giờ cảm thấy hối hận vẫn còn kịp."

"Nguyễn Long Duy, liệu ngươi đã hối?"

Nguyễn Long Duy mỉm cười:

"Đại nhân không cần thử ta. Ta vốn không phải loại người tâm chí kiên định, ngược lại còn rất dễ từ bỏ."

"Thế nhưng riêng lần này Long Duy quyết không hối hận."

Hắn nâng bát rượu trên tay, sảng khoái uống:

"Rượu thật ngon. Thoáng chốc đã quên buồn."

"Đạo tâm của ta không phù hợp để tu luyện Kim Long Lam Liên Quyết. Nếu muốn vấn đạo thì trước hết cần phải có thực lực."

"Xin Thái Thanh đạo hữu chỉ đường cho ta đến với tu tiên giới. Để cho bản công tử vấn đỉnh nơi tạp nham đó."

Lão Tử nhẹ nhàng đặt quân cờ đen xuống bàn cờ. Các quân cờ xung quanh tự động chuyển thành màu trắng. Đồng thời, men say trong người Duy cũng theo đó tan biến.

"Lão Tử đại nhân. Ngài đừng trách ta. Rượu này thật quá mạnh, ta thật sự không chịu nổi." Nói xong, Nguyễn Long Duy đẩy bát rượu ra thật xa, không dám uống nữa.

Đôi mắt thanh tỉnh tập trung nhìn vào bàn cờ rồi, chợt hiểu.

"Lão Tử đại nhân, đây có phải là bản đồ Văn Lang hay không? Ngài muốn ta đi đến điểm đen này?"

Lão Tử giải thích: "Ta sẽ nói rõ. Trong lịch sử của nước Việt Nam ngươi, ngươi có nhớ đến một người tên là Phù Đổng hay không?"

"Đại nhân, ý của ngài là Phù Đổng Thiên Vương, được tôn làm Thánh Gióng? Ta có đọc qua, trong truyền thuyết thì vị này lấy thân một người chống lại cả đại quân. Chẳng lẽ lại là thật?"

Lão Tử vuốt ve râu, cười một chút: "Người này được trời sinh đạo cốt, là bậc thiên tài vạn năm có một. Hắn về sau lại thành công thức tỉnh huyết mạch phản tổ, được triệu hồi trở về cố quốc."

Nguyễn Long Duy thắc mắc hỏi, không hiểu lại hỏi: "Lão Tử đại nhân, ngài nói ta nghe không hiểu. Cố quốc là gì?"

"Nằm ở đâu, huyết mạch phản tổ lại là sao? Có phải Phù Đổng Thiên Vương giống như ta cũng mang huyết mạch Tổ Long, cũng có khả năng trở thành Kim Long?"

Lão Tử nói: "Ừm, không giống lắm. Tuy Văn Lang cũng có huyết mạch của Long tộc, nhưng không phải đặc biệt giống như ngươi. Cái này phải kể đến lúc xa xưa, truy về nguồn cội."

Nguyễn Long Duy lắng nghe Lão Tử giảng, hiểu được không ít.

Khi xưa, người sáng lập Văn Lang quốc, hay Bách Việt đều là con dân của Đại Việt Tiên Quốc. Nhưng mỗi người đều có lí do riêng của mình mà phải lưu đày đến đây. Trong đó, Vua Hùng đầu tiên lập nên Văn Lang, là một vị con trai của Lạc Long Quân.



Lạc Long Quân, ý của từng chữ, Lạc là tên nước, Long biểu trưng cho Long tộc, Quân biểu thị cho Quân vương.

Lạc Long Quân nắm giữ một vùng đất tên Lạc Việt, mà Đại Việt Tiên Triều lại là bao gồm rất nhiều tộc Việt hợp lại. Cho nên huyết mạch của người Văn Lang, hay Bách Việt đều mang tính đặc thù.

Phù Đổng thức tỉnh được đạo cốt, được Tiên triều biết được, liền báo mộng dạy cho hắn tu hành, cũng dạy cho hắn biết cách nào để trở về quê hương.

Nguyễn Long Duy đã hiểu. Lý do lúc trước Tổ Long tàn niệm nói với hắn ký hiệu hình xăm trên người của dân Bách Việt trông rất thần bí hẳn là do có nguồn gốc này.

Hình xăm trên người dân Bách Việt có nguồn gốc từ Đại Việt Tiên Triều. Dân Đại Việt mang huyết mạch Long tộc, cho nên sức lực lớn vô cùng. Bọn họ học hỏi theo phù đạo, trận đạo, từ đó khắc rất nhiều loại hình vẽ vào người, được gọi là xăm đạo.

Ví dụ, dân Văn Lang khắc hình thủy quái là vì các ngươi muốn phòng trừ thủy quái.

Tổ tiên của Trung hoa có nguồn gốc ở Trung Vực nên bây giờ vẫn lấy tên này để tự gọi mình là Trung Hoa hay Trung quốc. Tên đầy đủ là Hoa Hạ Thần Triều.

"Lão Tử đại nhân, như vậy ta đi đến chỗ kia có liên quan gì đến Phù Đổng Thiên Vương? Có phải nơi đó có thể giúp ta đến được Đại Việt Tiên Triều hay không?"

Lão Tử phủ nhận: "Không thể, nhưng ngươi có thể lợi dụng điểm tiếp dẫn đó, đưa ngươi đi tìm tiên đạo. Còn lại ngươi phải tự tìm hiểu. Thuận ước định, lão phu sẽ không nhúng tay vào, kể cả sống c·hết của ngươi."

Lão Tử ngoài cứng trong mềm, lại nhắc: "Mỗi giới đều sẽ có mốc Không- thời gian khác nhau. Phương pháp tu luyện cũng khác nhau. Cho nên những gì ta kể cho ngươi, chỉ để thỏa trí tò mò, tăng thêm vốn hiểu biết của ngươi mà thôi. Có lẽ ngươi cũng sẽ gặp được bọn hắn, có lẽ cũng sẽ không gặp được. Dù sao đại đạo đến cuối cùng mới có thể xem như chắc chắn. Mà trên con đường này, có người chỉ cần bước sai 1 bước thì khi ngươi quay đầu lại đã không thấy họ được nữa."

Nguyễn Long Duy nghe không hiểu nhưng vẫn khắc ghi những lời này trong lòng.

"Đại nhân, vì sao ngài không giúp ta một tay? Như vậy có thể nhanh hơn hay không? Rốt cục ngài giảng cho ta rất nhiều, nhưng ta lại không nắm được ý nào quan trọng cả."

Lão Tử hỏi lại: "Vì sao lão phu phải giúp ngươi? Chẳng phải ngươi muốn tự mình tìm đường riêng hay sao? Đường này không đi được thì ta đi đường khác. Ngươi đã có đạo tâm kiên định như vậy thì lão phu sẽ ủng hộ ngươi, không nhúng tay vào."

Còn có một câu mà Lão Tử không tiện nói bởi vì Nguyễn Long Duy hiện tại đã quên.

Trước đó, Nguyễn Long Duy đã từng quả quyết nói ra một câu khiến ngay cả Lão Tử cũng bị xúc động.

Nguyên văn câu đó là: "Lão Tử đại nhân. Ngài không cần phải quan tâm đến ta. Cứ để ta tự sinh tự diệt, tự vấn tự cầu, tự học tự hỏi. Chỉ có như vậy ta mới có trưởng thành. Tổ tiên đã từng làm được, Nguyễn Long Duy ta há có thể thua kém ngài ấy?"

"Nguyễn Long Duy ta

Kim Long chi mệnh

Tổ Long chi tư



Nhàn du vấn đạo!"

Ở hiện tại, Nguyễn Long Duy lại tiếp tục càm ràm: "Đại nhân, ngài đã lỡ nói ra nhiều thông tin như vậy rồi, cũng không tính là không nhúng tay nha."

Lão Tử ho khục một cái, tìm lí do đuổi Nguyễn Long Duy đi: "Khục, khục. Lão phu giúp ngươi tới đây thôi, nhớ kỹ hoàn thành việc ngươi đã đáp ứng. Nhớ kỹ, hình xăm dùng loại tốt một tí, nếu không sẽ dễ c·hết yểu giữa đường." Lão Tử nói xong, phất tay trục xuất Nguyễn Long Duy khỏi Duy cảnh.

Lúc này, một đoàn sương khói mờ ảo, là một đạo pháp thần thông, chậm rãi bay vào cổ áo Nguyễn Long Duy mà hắn không hề hay biết.

"Hình xăm? Xăm làm gì? Để dễ nhận đồng bào à? "

Hắn không rõ lắm, cũng chỉ đành ghi chú lại trong lòng. Có gì về sau sẽ tìm hiểu kỹ.

Hiện thực.

Nguyễn Long Duy té ngã nhào trên đất, hắn vẫy tay phủi bụi đất dính trên quần áo mình. Thân thể hắn lúc này đã hồi phục một chút. Hiện tại hắn mang thân thể phàm nhân, không còn là nhược linh chi thể như trước.

"Đáng tiếc. Tiên tửu ngon thì có ngon nhưng lại không có tác dụng khác."

"Thật chán."

Nguyễn Long Duy mãi vẫn không biết được Lão Tử đã rút đi toàn bộ dược lực trong Hồng Mông Vẫn Tiên Tửu, chỉ chừa lại công hiệu quên sầu mà thôi.

Trở về lại chủ đề thân thể. Nếu như Nguyễn Long Duy lựa chọn chém đoạn nghiệt duyên này thì dù cho Tổ Long gây ra vô số thương tổ trước đó cho thân thể nhưng những v·ết t·hương này không ảnh hưởng đến khả năng tu luyện. Chỉ cần Nguyễn Long Duy tu luyện được Kim Long Quyết thì có thể trở về Tổ địa. Ở Tổ địa, hắn có đầy đủ tài nguyên để khôi phục thương thế.

Thế nhưng Tổ Long ngàn tính vạn tính vẫn không tính được Lão Tử động lòng trắc ẩn. Rốt cuộc, sự việc lại thành ra như hiện tại.

"Ừm, thân thể hoạt động không tệ. Tuy nhiên, ta giống như yếu hơn trước đây. Chân khí vẫn có thể sử dụng, nhưng thân thể không khỏe mạnh như trước, có một số chỗ giống như vẫn còn chịu thương tổn. Hẳn là cần phải tịnh dưỡng một khoảng thời gian."

Nguyễn Long Duy chải vuốt lại suy nghĩ, tiện tay sờ cổ vuốt ve ngọc bội của mình. Khi hắn đưa tay vào sờ ngọc bội lại thấy ngạc nhiên.

"Ừm, vì sao Kim Long Lam Liên Ngọc lại biến mất? Đâu ra cái ngọc tròn này vậy?"

Nguyễn Long Duy lấy ngọc bội ra, nhìn kỹ dây chuyền ngọc này một chút. Hắn thấy được một viên ngọc bội hình tròn, chính giữa có khắc một chữ Nguyệt.

Nguyễn Long Duy vò đầu bứt tay, nghĩ mãi không ra được lí do. Hắn đoán mò, có thể là do Kim Long Lam Liên Ấn ảnh hưởng nên ngọc bội chuyển thành hình này, hoặc là do Lão Tử đại nhân đổi lại hình dạng. Vấn đề này cũng không quá lớn, dù sao Lão Tử đại nhân cũng không hại hắn, không cần phải e sợ.

Nhưng mà vì sao trên vòng ngọc lại có vị mặn vậy?

Nguyễn Long Duy không hiểu nhưng hắn suy đoán đây là chí bảo mà Lão Tử để lại cho hắn. Dù sao, hắn tiếp xúc với Lão Tử một thời gian ngắn, có thể hiểu được đại khái tính tình ngoài cứng trong mềm của Lão Tử.

"Lão Tử đại nhân thật tốt. Thế mà còn lén lút tặng ta một món bảo bối."

Suy nghĩ xong xuôi, Nguyễn Long Duy đứng dậy, phi nhanh chạy đi tìm con trâu.

Một lúc sau, một người một trâu lại lên đường đi tiếp. Mà trong đầu hắn lại không hề nhớ tới cỗ xe gỗ nào.

"Ừm Heo đen, ngươi thật sự đau lòng cho Trần Tam sao? Đừng lo, đại nhân nói hắn sẽ không sao rồi. Chúng ta không cần lo lắng, tiếp tục hành trình thôi."