"Tử Long, không được vô lễ. Quỳ xuống xin lỗi công tử. Mau!" Nữ tử quát lớn, đồng thời trấn áp Tử Long nằm sấp tại chỗ.
Nguyễn Long Duy chợt run người, cảm thấy vị tỷ tỷ thật xinh đẹp này có phần nóng tính.
"A, mẹ. Vì sao ta phải xin lỗi? Hắn bắt nạt Tử Long trước. Mẹ thiên vị rồng ngoài." Tử Long nằm một chỗ khóc lóc kêu oan.
Rồng mẹ bất lực nhìn con mình, lại thở dài nhìn sang Nguyễn Long Duy: "Công tử, con ta còn nhỏ, chỉ mới vẻn vẹn hai ngàn tuổi. Mong công tử tha tội cho nó."
Nguyễn Long Duy cười bất đắc dĩ, hắn thật sự không dám ý kiến. Nữ tử này đối xử với hắn tốt như vậy hẳn vì nể mặt Lão Tử đại nhân. Nếu mà không cẩn thận bị rồng mẹ phát hiện ra việc hắn phải tự thân lo liệu thì nàng hẳn sẽ không ưu ái hắn như vậy nữa.
Nữ tử khẽ quan sát biểu cảm trên mặt Nguyễn Long Duy, nhẹ thở phào trong lòng rồi hỏi thăm:
"Ban nãy công tử ngài vẫn chưa trả lời nô gia. Mong công tử cho nô gia biết ngài muốn đến điểm tiếp dẫn ở nơi nào."
Nguyễn Long Duy thắc mắc hỏi: "Long Mẫu đại nhân, ta thật sự không biết nơi tiếp dẫn là cái gì. Ngài có thể giải thích hay không?"
Nữ tử cảm nhận cái xưng hô này không ổn, vội vàng nhìn thấu Nguyễn Long Duy một lần nữa. Kết quả vẫn như cũ, không nhìn ra được bất cứ thứ gì đặc biệt. Trong mắt nàng, đây chỉ là một bộ phàm nhân chi thể. Ừm nói đúng hơn, một bộ phàm nhân chi thể có tư chất tốt hơn bình thường. Nhưng cũng chỉ vỏn vẹn như thế thôi, không có gì hơn.
"Công tử, ngài không cần gọi nô gia là đại nhân. Tục danh của nô gia là Nhược Mộc, công tử cứ thoải mái gọi nô gia Nhược Mộc. “
“Sau đây, Nhược Mộc sẽ giải thích dễ hiểu cho ngài.”
“Ở Tuyệt Linh chi giới, có những nơi gọi là Hỗn Độn Hố. Hỗn Độn Hố vô cùng hỗn loạn, pháp tắc không gian và thời gian không theo lẽ thường, tiên nhân trở xuống đi vào đều sẽ c·hết.
Tuy nhiên, bên trong hố lại có đường để đi đến các giới khác. Đó cũng là cách để chúng ta tiến vào Tuyệt Linh chi giới.
Giới này được tạo ra từ máu của Thánh Tổ, cho nên người bình thường không thể nào tiếp nhận nổi. Nhưng đối với tiên nhân trở lên thì lại khác, tiên nhân bình thường một chút đều có thể tùy ý ra vào. Chỉ cần cẩn thận chú ý không chạm vào những điểm "nổ" của hố là được."
Nguyễn Long Duy nghe xong, đầu óc càng rối bời. Hắn cố gắng chải vuốt lại một lần mấy thông tin vừa rồi ở trong đầu.
Hỗn độn hố, pháp tắc hỗn loạn ư? Đây là hố đen.
Tiếp đến, có đường ra ngoài nhưng phải là tiên nhân, cấp bậc này là cao đến cỡ nào? Hắn kiếm đâu ra tiên nhân cơ chứ? Chẳng lẽ rồng mẹ đại nhân là tiên nhân?
Rồi còn có điểm "nổ" nữa? Đây là đồ chơi gì? Đại khái giống như các vị trí đi vào sẽ nổ sao?
Suy nghĩ xong xuôi, Nguyễn Long Duy cẩn thận hỏi: "Nhược Mộc đại nhân, xin hỏi ngài có phải là tiên nhân không? Và cái điểm nổ này là cái gì?"
Nhược Mộc vội vàng hồi đáp: "Bẩm công tử. Nô gia may mắn có một ít tu vi trong người, miễn cưỡng xem như là tiên nhân. Nhờ vậy mà có thể trợ giúp đưa ngài di chuyển bên trong Hỗn Độn Hố. Còn về điểm "nổ" thì phải nói đến việc Tuyệt Linh chi giới sinh ra bởi một v·ụ n·ổ, mà v·ụ n·ổ này không đầy đủ pháp tắc cho nên Tuyệt Linh chi giới được tạo ra thì vẫn còn sót lại một số nơi gọi là điểm nổ.”
“Nếu tiên nhân không cẩn thận chạm vào điểm nổ, nhẹ thì sẽ c·hết, nặng thì hồn tiêu phách tán, không còn có thể chuyển kiếp đầu thai."
Kinh khủng như thế!
Nguyễn Long Duy âm thầm kinh hãi. Trên mặt cố gắng bảo trì trấn định.
Hiện tại Nguyễn Long Duy không còn Ấn ký giúp đỡ cho nên cảm xúc cũng không còn dễ dàng kiểm soát. Biểu cảm vô cùng dễ đoán, hiện tại đã được cải thiện một chút nhưng đối diện với Nhược Mộc thì vẫn lộ ra vô vàn sơ hở.
Tuy vậy, Nhược Mộc tuyệt đối sẽ không nghi ngờ gì Nguyễn Long Duy, cũng sẽ không có thái độ xấu gì với hắn.
Nguyễn Long Duy gật gật đầu, sau đó lại nói: "Bẩm Nhược Mộc đại nhân. Lão Tử đại nhân không cho ta thông tin về vị trí tiếp dẫn. Không biết hiện tại phải làm gì?"
Nhược Mộc nghe vậy, trong lòng tràn ngập thắc mắc: "Tại sao Đạo Quân không cho người này vị trí tiếp dẫn? Nếu không có thì khác gì người mù cầm đèn đi đêm?".
Ngoài mặt, Nhược Mộc hỏi dò: "Không biết Đạo Quân có dặn dò gì khác cho công tử chăng?"
Nguyễn Long Duy ăn ngay nói thẳng, không giấu giếm: "Có, Lão Tử đại nhân nói ra hai điều. Một là đường này không được thì đi tìm đường khác. Hai là xăm hình tốt một chút."
Nhược Mộc nghe vậy, liền nghĩ “Chỉ như vậy?”
Nàng đã nhận ra hình xăm trên người Nguyễn Long Duy từ trước nhưng không có để tâm đến. Dù sao đối phương có gốc gác Đại Việt, có hình xăm là chuyện bình thường. Nhưng những hình xăm này giúp được gì khi đi vào hỗn độn hố? Bên trong đó cũng không có thuỷ quái mà?
Còn nữa, đi đường này không được thì đi đường khác là có ý gì? Chẳng phải điểm tiếp dẫn luôn ở vị trí cố định sao? Vì sao phải đi đường khác?
Nhược Mộc cảm thấy hoang mang. Nếu không biết được Nguyễn Long Duy phải đi đến đâu thì việc làm kế tiếp sẽ rất khó khăn.
Tuy nói tiên nhân có thể di chuyển bên trong Hỗn Độn Hố nhưng cũng không phải là loại thoải mái như đi chợ. Đi vào đó luôn phải cẩn thận dè chừng. Nếu không cẩn thận rất dễ gặp nguy hiểm.
Nhược Mộc rơi vào trầm mặc không nói. Nguyễn Long Duy không vội, yên lặng ngắm nhìn nàng. Đây là nữ tử đẹp nhất hắn từng thấy, ngay cả mấy tỷ tỷ tiktok, xingtu cũng không bằng 1 phần vạn nàng.
Hiện tại hắn có một loại suy nghĩ. Chẳng lẽ các tiên nữ đều có một loại thuật pháp đặc thù tương tự như filter của các app chỉnh ảnh sao? Ừm, là loại thuật pháp các khiến các nàng trong xinh đẹp vô cùng ấy.
Nhưng mà câu hỏi này lại không có đáp án. Hắn không có dám hỏi, còn Nhược Mộc thì không dám tùy tiện đọc suy nghĩ của hắn.
Về phần Tử Long thì vẫn đang nằm sấp. Con trâu ở bên cạnh vung vẫy cái luôn đụng vào lươn nhỏ.
“Điểm tiếp dẫn quả đúng là có thể đưa người ta đi đến giới diện khác. Thế nhưng điều kiện trước tiên cần phải được đáp ứng là giới diện phía bên kia cũng phải mở ra điểm tiếp dẫn, nếu không thì không thể vào. Ngược lại, nếu mù quáng tiến vào điểm tiếp dẫn không mở cửa thì rất dễ bị trầm luân vào bên trong.” Nhược Mộc suy nghĩ rất nhiều vẫn không hiểu.
Đây chẳng lẽ có ý là nàng phải đưa người này đi mò đường trong Hỗn Độn Hố, đến khi tìm ra một cái? Việc này không tính khó nhưng cũng không tính dễ.
Chư thiên vạn giới không phải từ nói ngoa. Mà vạn giới còn là từ miêu tả khiêm tốn của phàm nhân. Số lượng thế giới phải dùng ức vạn mà tính. Bên trong mỗi thế giới đều là ngư long hỗn tạp, đa phần đều là hạ giới rác rưởi.
(1 ức = 100 triệu)
Không đúng, với vị này thì ngay cả linh giới cũng chỉ là rác rưởi.
Người trước mặt nàng có thân phận tôn quý bậc nào? Để Đạo Quân tự mình quan tâm, ra mặt vì hắn. Trên thân còn mang theo đại nhân quả mà nàng không thể nhìn thấu. Chẳng lẽ có thể tuỳ tiện thả hắn vào một giới nào đó?
Không thể nào. Ít nhất cũng phải là Tiên Vực trở lên. Ít nhất phải là một trong Cửu Đại Tiên Vực mới được. Dù cho điểm tiếp dẫn không mở vẫn phải tìm cách đưa người đến.
Nhược Mộc suy diễn rất nhiều, não bổ vô số.
Cuối cùng, nàng đưa ra quyết định. Nàng bất đắc dĩ mỉm cười nhìn Nguyễn Long Duy, trong lòng lại than thân trách phận.
Đây rõ ràng là bóc lột sức lao động quá mức. Rõ ràng khi giới thiệu ghi rõ ràng đây công việc nhàn hạ trông chừng Tuyệt Linh chi giới mấy vạn năm. Bây giờ lại chuyển thành như thế này.
Nhược Mộc vô cùng tức giận cùng ủy khuất nhưng đây là người do Đạo Quân chỉ dẫn đến. Nàng không thể từ chối được. Chẳng may chọc giận đối phương, nhiễm phải một tia nhân quả thì chẳng lẽ người thiệt là chính nàng sao?
Nhược Mộc nhìn Nguyễn Long Duy, nghiêm túc hỏi: "Công tử, xin ngài cố gắng suy nghĩ nơi ngài muốn đến. Nô gia nguyện tận lực. Thêm nữa, hình xăm do ngài vẽ có chút sai sót, có thể để cho nô gia giúp chỉnh sửa không?"
Nguyễn Long Duy nghe vậy, vội vàng hợp tác:
"Nhược Mộc đại nhân, ta muốn đi tìm hiểu Tiên đạo, muốn tìm hiểu tu tiên là như thế nào. Thành tiên lại là như thế nào. Ta muốn tìm hiểu rất nhiều thứ, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.”
“Lúc đầu ta muốn đi đến Đại Việt Tiên Quốc nhưng Lão Tử đại nhân nói không cần thiết nên bây giờ ta chỉ cần đi ra khỏi đây, tự mình tìm tiên đạo. Hình xăm thì đơn giản. Việc này không cần làm cho tiền bối nhọc lòng động tay. Ta cất mực vẽ trong giỏ đồ, ngài cho hình mẫu để ta sẽ tự vẽ lên."
Nguyễn Long Duy nói xong, bước lại con trâu lấy bình mực henna.
Nhược Mộc nghe vậy, trong lòng vui mừng như mở hội. Ra là vậy, hoá ra là tự mình đa tình, đơn giản chỉ cần tìm đại một nơi có thể truy cầu tiên đạo là được.
Như vậy mới thật là đúng. Thiên tài thì cần gì điều kiện? Đi lên từ con số 0, bắt đầu bằng cấp độ khó nhất cũng là chuyện bình thường. Cứ như mấy tên thiên kiêu sống ở Tiên Vực đã quen thì lại quá nhàm chán. Nàng căn bản chẳng thèm để bọn tiên phổ thông này vào mắt.
Xem ra là vị công tử này có phần thú vị.
Nhược Mộc vui vẻ trả lời, tâm trạng vui vẻ cực kỳ, trong lòng dâng lên nỗi tò mò lúc nào không hay. Nàng cảm thấy chuyện này thật thú vị, vô cùng chờ đợi tương lai.
"Không cần thiết. Công tử cứ đứng yên đó. Nô gia tự mình thay giúp ngài."
Nhược Mộc dùng móng tay chấm nhẹ vào da thịt, lấy ra một giọt máu, thi triển pháp lực hướng về phía Nguyễn Long Duy.
Nguyễn Long Duy nhìn thấy cảnh này, cảm thấy có chút thương hoa tiếc ngọc.
Giọt máu chạm vào người Nguyễn Long Duy, bắt đầu chuyển thành màu đen, như là mực dòng con sông luân chuyển, lan rộng ra khắp người, hình thành những phù văn có hình thù kỳ lạ.
"Công tử, đã xong. Khi nào ngài muốn khởi hành có thể tìm nô gia."
Nguyễn Long Duy suy nghĩ một chút, nhìn sang con trâu, lại nhìn sang Nhược Mộc nói: "Nhược Mộc đại nhân, hiện tại liền có thể đi. Nhưng ta có một việc muốn làm phiền đến ngài. Không biết ngài có thể giúp đỡ hay không?"
Nhược Mộc tùy ý trả lời, tâm trạng mười phần sảng khoái: "Công tử, mời nói."
Nguyễn Long Duy đưa tay chỉ về hướng con trâu:
“Không biết chúng ta có thể đem con trâu theo không?”
Nhược Mộc đương nhiên biết con trâu, còn từng xem xét qua nó. Nàng lắc đầu:
“Không thể được.”
Cũng không phải là do pháp lực của Nhược Mộc không đủ. Mà là con trâu không có tư cách rời đi.
Nguyễn Long Duy khẽ gật đầu, cũng không truy hỏi lí do. Hắn nhìn Nhược Mộc mà nói lời chân thành:
"Nhược Mộc đại nhân, con trâu này tên là Heo Đen, từ nhỏ đã theo ta. Nó rất ngoan. Mấy năm trước còn được Lạc đại nhân ban tặng một viên đậu thần cho nên sức lực và trí tuệ của nó đã tăng lên nhiều. Không biết ngài có thể giúp ta chăm sóc nó hay không? Ta thật không nỡ rời đi bỏ lại nó một mình."
Nhược Mộc nghe vậy, cười đáp: "Có thể. Công tử ngươi đúng là người tốt. Nếu ngài đã nói vậy, nô gia liền thay ngài chăm sóc con trâu này."
Nghe được Nhược Mộc đồng ý, Nguyễn Long Duy cúi đầu thật sâu cảm tạ. Đối với hắn, con trâu rất quan trọng. Nếu như có thể mang con trâu theo, hắn nhất định sẽ đem nó theo, nhưng rất tiếc hắn lại không thể.
Đối với Nhược Mộc mà nói, cũng chỉ là tiện tay mà thôi.
Nguyễn Long Duy bước lại gần con trâu, vuốt ve đầu nó, lại nói nhỏ: "Trâu à, ta đi du ngoạn thế gian một chút. Ngươi đợi ta, ta sẽ sớm về, đến lúc đó ta lại dẫn ngươi đi du ngoạn chư thiên."
Con trâu nghe vậy, vui mừng kêu lên "Nghé ọ" “Ngưu” rồi dựa đầu vào chủ nhân. Nguyễn Long Duy cố gắng kiềm lòng, khẽ thở dài một hơi.
Hắn cũng không biết mình có thật sự làm được lời nói hay không nhưng hắn vẫn nói. Hắn không muốn con trâu sống trong buồn bã, ít nhất đưa ra một lời hứa cho nó vui vẻ cũng là việc nên làm.
Sau đó, hắn lại gần Tử Long, lại nhìn sang Nhược Mộc hỏi:
“Xin tiền bối giải bỏ áp chế.”
Nhược Mộc khẽ phất tay, đem uy áp giải trừ.
Tử Long lấy lại ý thức, vốn còn muốn mở miệng mắng to nhưng khi vừa cảm giác được ánh mắt lạnh lẽo đến từ phía mẫu thân thì vội vàng co ro tại chỗ, không còn dám khẩu xuất cuồng ngôn.
Nguyễn Long Duy nhìn hành động này của nó, chỉ cười cười. Hắn lấy tay sờ vào người Tử Long, lại nói:
“Tử Long à. Ta xem ngươi còn nhỏ hơn nhưng số tuổi cũng không ít đúng không?”
“Thế này đi. Ta gọi ngươi một tiếng Tử Long ca ca, ngươi thay ta chăm sóc con trâu có được không?”
Tử Long nghe vậy, gật đầu lia lịa.
Nguyễn Long Duy cười nói:
“Tốt. Một lời đã định.”
“Làm phiền Tử Long ca ca thay đệ đệ ta chăm sóc con trâu. Sau này gặp lại, ta sẽ lại đưa ngươi một ít thịt.”
Tử Long đưa mắt nhìn sang Nhược Mộc, ý muốn hỏi thăm đối phương. Sau khi đạt được cái gật đầu từ phía Nhược Mộc, nó vội vàng trả lời:
“Tốt. Phàm long đệ đệ. Ngươi yên tâm. Con trâu cứ giao cho ta. Đến lúc ngươi trở về nó sẽ là Bạch Trư.”
Lại hàn thuyên mấy câu, sau khi hoàn tất chia tay, Nguyễn Long Duy cầm theo một ít vật dụng, chuẩn bị rời khỏi quê hương.
Hắn soạn một túi vải, bên trong đựng mấy tấm thẻ gỗ, mỗi tấm có ghi tên từng người hắn quen và một miếng da cuộn tròn. Bên trong miếng da là chiếc quạt quý giá của hắn, viết lên một chữ Nhàn.
Nguyễn Long Duy lấy ra cây quạt, nhìn một chút, lại mở quạt ra, quạt nhẹ trên người.
"Gió nơi này thật ấm, ta phải đi thật rồi. Cũng không biết đời này có thể lại cảm nhận làn gió này lần nữa hay không."
Lời nói vừa dứt, Nguyễn Long Duy lơ lửng bay lên không trung, cùng Nhược Mộc tan biến, đi vào không gian.