Nhàn Du Vấn Đạo

Chương 4: Lạc đại nhân



Chú thích của tác giả: Ba, bốn chương đầu xưng hô theo phong cách Việt Nam một chút.

Sáng tinh mơ, canh ba vừa điểm.

(canh thứ 3 là 6 giờ sáng)

Nguyễn Long Duy vẫn còn đang nướng trên giường rơm, nước dãi nhỏ dài. Tuy vậy, lại có rất nhiều tiếng đinh tai, nhức óc truyền đến để phá vỡ kén ngủ của con sâu lười này.

Duy lấy tay vả hai gò má, trấn định cơn nóng vì bị phá giấc ngủ. Tay phải theo như thói quen chộp về hướng điện thoại để tắt báo thức. Đương nhiên là chộp hụt, khi mắt mở ra chỉ thấy được một đống rơm trên tay mà thôi.

"A a a a." Nguyễn Long Duy la lên một tiếng để giải tỏa tâm tình, sau đó dùng nước trong mo cau để rửa mặt rồi dùng ống đồng rót ra một ít nước.

Đúng vậy, nước sạch trong nồi đồng nhờ vào việc tối qua hắn đốt lửa nấu nước sôi rồi đậy lại, để dành nước chín mà uống. Ăn chín uống sôi, ít nhất vẫn phải giữ lại phần văn minh của chính mình. Ngoài ra còn đậy lên nồi nước nhiều lớp lá chuối để tránh côn trùng bay vào. Lá chuối ở đâu? Khắp nơi đều là cây chuối, bước vài bước khỏi nhà là có thể tiện tay bẻ.

Sau khi uống nước rửa mặt, Nguyễn Long Duy dự định ra ngoài đánh răng đi nhà xí.

Vừa ra đến cửa, hắn đã thấy đầy người trước cửa nhà hắn bàn tán xì xầm.

Đàn ông hay phụ nữ đều xăm kín khắp người. Đàn ông thì cắt ngắn tóc để tiện vào rừng săn bắt, phụ nữ thì để tóc dài. Nam mặc áo vải màu sắc xen lẫn 2 màu, trên người mang các món đồ trang sức bởi lông vũ và sừng thú, mặc váy quần có 1 tấm vải lớn hình chữ nhật lộ ra ở phía trước. Nữ thì mặc áo ngắn đến bụng, xẻ ngực, bó sát vào người, phía trong mặc yếm kín ngực có cổ tròn sát cổ, trang trí thêm hình những tấm hạt gạo. Mang váy dài đến gần chạm mắt cá chân, có nhiều họa tiết trang chí bao gồm các màu sắc đỏ, đen, vàng.

Về tập tục xăm mình này Nguyễn Long Duy có đọc qua, hôm qua hắn không có để ý nhưng do hôm nay đông người ai cũng xăm đầy mình làm cho Nguyễn Long Duy cảm thấy bản thân hơi khác lạ. Nguyễn Long Duy nhớ rõ trong truyện họ Hồng Bàng đã chép rõ rằng tục xăm mình có nguồn gốc từ việc tránh Giao Long làm hại, “lấy mực xăm vào mình theo hình loài thủy tộc”. “Giao long” ở đây chính là cá sấu có rất nhiều trong địa bàn sinh sống của người Việt, cá sấu cũng chính là nguồn cảm hứng chính hình thành nên hình tượng Rồng trong văn hóa Đông Á cổ.

Nghĩ xong xuôi hắn dự tính sau này sẽ chế mực henna (mực vẽ nghệ thuật tầm một tuần là phai màu).

“Bà con nghe mỗ nói, mỗ đoán không sai thằng cu Sen chắc chắc đang bị bệnh. Chỉ có bị bệnh mới có thể chưa dậy vào giờ này.”

“Vợ thằng Ba nói đúng, trên đời này làm sao có ai có thể ngủ đến canh 3? Theo bà già tao thấy thì nó bị bệnh rồi.”

“Vậy bây giờ làm sao đây? Thằng Sen từ xưa tới nay làm gì có bệnh, ngay cả d·ịch b·ệnh cả thôn Chử đều c·hết còn không làm gì được nó.

Nếu mà Cu Sen nó bị bệnh, chúng ta còn có thể làm gì?

Con thấy mọi người đừng nên đi vào, cẩn thận kẻo lây bệnh đến không chừng.”

“Nói bậy nói bạ. Cu Sen là người có ấn ký, sau này chắc chắn sẽ làm nên việc lớn.

Mọi người bình tĩnh, hay là để ta đi thông báo Chúa thượng...”

“SUỴT! Ngươi im! Chuyện này là bí mật. Cu sen còn nhỏ, không được để hắn biết!”

Lời còn chưa dứt, cửa rơm nhà Chử Sen mở ra, Nguyễn Long Duy nhìn quanh mọi người, ánh mắt hoàn toàn là khó hiểu.



Tại sao mọi người lại ở đây?

Chẳng lẽ ta lộ ra sơ hở?

Bọn họ có phải là muốn đến chôn sống ta?

A! Chắc không phải đâu. Vừa nãy mình nghe thấy cái gì nói nhỏ cơ mà. Cái gì mà bị bệnh, rồi Chúa thượng? Lại là bí mật nữa chứ. Như thế này là thế nào?

Nguyễn Long Duy: "???"

Suy nghĩ một thoáng, rất nhanh hắn rút ra được kết luận.

Đây chẳng phải là nói vua Hùng rất quan tâm ta hay sao?

Hắc hắc hắc.

Nhưng mà sao phải giữ bí mật, chẳng lẽ đức vua hắn muốn ta làm cái gì kỳ quái?

Tuy là trong lòng vẫn đang tự lải nhải nhưng mà Nguyễn Long Duy lại nảy ra 1 ý tưởng. Hắn dự định thuận nước đẩy thuyền, lợi dụng việc ngủ dậy trễ mà giả bệnh. Sau khi nghĩ rõ ràng, hắn mở khẩu: "Good morning everyone. Mọi người tới thăm bệnh của bé Sen sao? "

"Sen không sao hết, chỉ là hơi đói một chút nên ngủ nướng tí thôi, dạo này cơ thể của con hay có vấn đề nên trốn ở nhà một chút.

Không có việc gì đáng lo cả."

Mọi người ngây ngốc trố mắt nhìn, não còn chưa hiểu kịp.

Đây là tình huống gì? Cu Sen có vấn đề về cơ thể?

Là đến tuổi ấy ấy rồi? Cũng có thể nha, 12 tuổi là đang vào tuổi phát dục. Có nên kiếm đứa con gái cho hắn hay không?

Chín người mười ý, tất cả đều đang âm thầm suy nghĩ, sau đó không hẹn mà gặp, đồng loạt đẩy ánh mắt nhìn xuống vị trí dưới phần bụng của Chử Sen.

Thấy được rất nhiều ánh mắt kì quái từ khắp nơi, Long Duy vội ho khan vài tiếng:

“Khục Khục. Hiểu nhầm, bà con hiểu nhầm, ý của con là cơ thể con hay nhức mỏi, chắc là có vấn đề gì đó.”



Sau đó Nguyễn Long Duy đưa ánh mắt đảo vòng quanh mọi người, tìm kiếm người có thể đáp lời hắn.



Rất nhanh, có người nói: “Mày có vấn đề gì? Mau nói rõ cho mọi người biết.”

“Đúng vậy, mày phải nói cho chúng ta biết.

Mày cứ thích lủi lủi một mình là không được nha, phải nói ra cho mọi người biết mới giúp đỡ được mày.”

“Đúng.” “Đúng.” “Đúng, phải nói ra cho mọi người cùng biết, người cùng thôn không dối gạt lẫn nhau.”

“Đúng, láng giềng gần hơn bà con xa.”

Ngay lúc khóe miệng Chử Sen đang chuẩn bị cong lên, hắn như muốn sặc nước. Khục khục, ông chú, sao lại nói câu đó, Chử thôn đều c·hết, ta làm gì còn bà con xa.

Tiếp đến, Chử Sen biến mình trở về với bộ dáng nghiêm túc, mở miệng nói:

“Dạ, con cảm ơn bà con cô bác, vậy con sẽ nói.

Vấn đề của con hơi phiền phức một tí, đó là con đang tuổi mới lớn nên cần ăn nhiều hơn, ăn ít quá không thể chịu nổi.

Mọi người nhìn ấn ký trên trán của con, nó càng ngày càng mờ, nếu không có đồ ăn con sợ nó sẽ biến mất.”

Vừa nói, hắn vừa dùng suy nghĩ điều khiển ấn ký trên trán, khiến cho nó đã mờ còn mờ thêm nữa, gần như không nhìn thấy.

Lời nói dứt câu, toàn sân quanh nhà Chử Sen im lặng không một tiếng động. Một hồi lâu sau, một bà thím lau trên mặt của mình vết mồ hôi vừa mới tuôn ra trên trán, nói:

“Cu Sen à, mày nói thật? Mày phải ăn nhiều mới có thể hiện ra ấn ký Làm sao mà biết được? Chẳng lẽ nhờ Lạc thần phù hộ mà mày đã biết cách sử dụng ấn ký...” Câu hỏi chưa được nói hết, đã có một người cắt ngang.

“Mi câm miệng. Cu Sen à, mày nói cần ăn nhiều đúng không? Mọi người trong thôn đều ở đây, mày đồng ý cho mọi người góp gạo nuôi mày nha Cu Sen. Làng chúng ta đông người như vậy, mày đừng sợ phiền mọi người, mạnh miệng ăn là được. Chỉ cần mày hứa không có còn tật xấu hay lui lủi trốn đi vô rừng săn thú hay bắt chuột là được. Mấy cái đó bắt có được bao nhiêu đâu mà ăn. Nghe lời bà, để mọi người nuôi mày ăn là được.”

Mọi người trăm miệng một lời đáp: “Đúng.”

Sau đó tiếp tục nhìn chằm chằm vào Chử Sen.

Nghe được những lời này, Nguyễn Long Duy mừng rỡ vô cùng, muốn khóc tại chỗ.

Đúng là không uổng công hắn dẫn dắt suy nghĩ mọi người ở đây. Cuối cùng thành công kiếm được cơm chùa ăn. Mặc dù đám đông như cũ vẫn là phiền phức nhưng Nguyễn Long Duy lại có thể tiếp tục nằm ngửa nhàn rỗi rồi đây.

“Cảm ơn mọi người. Vậy con sẽ không khách sáo nữa.”

Kể từ ngày hôm đó, "Chử Sen g·iả m·ạo" mỗi ngày đều có cơm ăn, hắn chỉ cần phụ giúp thôn dân cày ruộng là đủ.



Việc này đã có Heo Đen, hắn chỉ việc đưa Heo Đen cho hộ dân không có trâu mượn dùng. Nhờ vậy hiệu suất làm việc của mọi người trong thôn làng cũng tăng lên.

Nguyễn Long Duy cũng thật không hiểu, tên Chử Sen này đầu óc có vấn đề hay sao ấy. Những việc đơn giản hắn không làm lại chọn khó khăn hóa mọi thứ. Thôi kệ, không quan tâm hắn, dù gì hắn cũng là con nít. Ai mà hiểu được con nít suy nghĩ gì.

Mấy việc mà Chử Sen thấy ngại đối với Nguyễn Long Duy đều là chuyện bình thường. Hắn sống vậy quen rồi, bây giờ xuyên không cũng coi như chuyển đùi mà ôm thôi.



Qua một năm, Chử Sen đã qua 13 tuổi, công việc thường ngày của hắn là ăn, ngủ, kể chuyện cho mấy đứa nhóc trong làng nghe, dạy bọn nhỏ vài thứ vặt vãnh. Theo phong tục thời cổ đại thì tuổi này đã tính lớn, đủ để "được phép" xăm mình. Nhưng hắn không muốn, cho nên hắn chế mực xăm bôi ra được, chỉ cần gỗ và rượu là được. Tầm 1 tuần hắn đổi mực 1 lần.

Hôm nay giống như mọi ngày, trời xanh mây trắng, trên trời có bóng chim hiện ra, Nguyễn Long Duy đang xăm henna lên người, vừa âm thầm nhẩm hát. Ngoài cửa xuất hiện một con chim, chim này lông xám xen đỏ, nhìn như cánh của nó đang cháy, chính là chim Lạc.

Chim Lạc mở miệng nói tiếng người, giọng của nó gần giống như là của con Vẹt, giống như đang bắt chước nhắn lại lời nói của người khác:

“Chủ nhân của Kim Long Lam Liên Ấn, ngươi trông có vẻ rất thoải mái. Khi nào có dịp, ngươi có thể đến tìm ta. Ta sẽ đợi ngươi giảng dạy về đạo.”

Dứt lời, chim Lạc mở rộng miệng to, người ngoài nhìn vào sẽ không hiểu là đang làm gì. Chỉ có chim Lạc biết, nó đang cố tái hiện hành động mỉm cười của người kia. Chỉ có điều chim Lạc không thể sao chép được hành động của con người nên nụ cười vô cùng khó coi.

Sau khi nở ra một cười thật xấu, chim Lạc cúi đầu, dùng mỏ bứt ra 1 sợi lông của mình đưa cho Nguyễn Long Duy.

Nguyễn Long Duy vẫn còn ngây ngốc ngay tại chỗ.

Đây là cái quỷ gì? Chim biết nói chuyện? Ta đắc tội ngươi khi nào vậy Chim đại nhân? Lẽ nào trước kia Chử Sen săn hết chuột của tổ tông 18 đời nhà ngươi nên bây giờ muốn trả thù?

A, sao con chim này quen quen vậy?

Suy nghĩ hồi lâu, Nguyễn Long Duy nghĩ ra được đáp án. Con chim này giống như mô tả trong ký ức của Chử Sen, lông xám ẩn lửa, mỏ dài, cao hơn 1 mét, vô cùng tương khớp.

Nguyễn Long Duy nhớ tới lễ nghi từng đọc qua, lập tức cúi người, cung kính thưa bẩm: “Lạc đại nhân đại giá quang lâm, ngôn thụ sủng nhược kinh. Không biết Lạc đại nhân có gì phân phó, ngôn nguyện hết sức mà làm.”

Chim Lạc chớp chớp mắt, vẩy hai cánh đưa ra sau lưng, đi vài vòng quanh nhà rơm, tư thái vô cùng giống một vị trưởng bối.

Chim Lạc mở mỏ, bắt đầu nói. Tuy vậy, lần này dễ nhìn hơn, là một giọng gần giống tiếng người, không giống vẹt như vừa nãy:

“Ngươi không cần xưng hô ta là đại nhân, cũng không cần hạ mình. Ta không thể nhận, cũng không dám.”

“Lần này, ta tới chỉ vì truyền tìn và giao đồ vật cho ngươi thôi, không cần phải gấp gáp sợ hãi."

"Tin ta đã đưa, giờ thì đưa nốt cho ngươi hai món đồ."

"Nhận lấy lông chim này, nó có thể giúp ngươi.”

Nói xong, chim Lạc bước ra khỏi nhà, vỗ cánh bay đi, để lại Nguyễn Long Duy cầm trên tay chiếc lông vũ.

“Cung tiễn Lạc đại nhân.”