Đây được gọi là tài, lữ, pháp, địa. Bốn yếu tố quan trọng đối với mỗi tu tiên giả.
Tiếp đến là Thế gia. Thế gia là các gia tộc tu tiên khổng lồ làm chủ một vùng đất nhất định. Những gia tộc này đều có các cấp bậc lão tổ cao cấp tọa trấn, từ đó định ra đẳng cấp. Gia tộc lớn mạnh là nhờ sinh dưỡng dòng dõi. Những dòng dõi này thông thường là đến từ việc thông hôn với các gia tộc khác và một số ít đến từ các tu tiên giả không phụ thuộc vào thế lực nào, gọi là tán tu.
Tông môn và thế gia đều sẽ chia làm 5 cấp độ, từ thấp đến cao là Hoàng cấp, Huyền cấp, Địa cấp, Thiên cấp, cao cấp nhất là Đỉnh cấp. Vấn đề cảnh giới không được đề cập nhiều nhưng dựa theo miêu tả thì có thể đoán là năm cấp bậc từ luyện khí trở lên.
Về phần Thương minh, đây là gọi tắt của bốn chữ "liên minh thương hội". Ý nghĩa như tên, thương minh là tổ chức chuyên về kinh doanh, buôn bán vật phẩm, hàng hóa. Vô số chi nhánh được phân bố, trải rộng nhiều nơi. Thương minh càng lớn mạnh thì mức độ phân bố, ảnh hưởng càng lớn. Thương minh không có nhiều đệ tử như tông môn, mang tư tưởng cách tân, mô hình hoạt động có điểm giống với công ty ở thời hiện đại. Nhờ có ưu điểm này, thương minh thu hút rất nhiều nhân lực đến làm thue, có thể là tán tu, cũng có thể là người của các thế lực khác cần có công việc tạm thời để kiếm thêm thu nhập.
Thương minh được quản lí bởi các cấp lãnh đạo là chủ của nhiều thương hội, các tu sĩ, trưởng lão làm việc cho thương minh cũng đa phần là vì lợi ích, trao đổi, sau khi xong việc liền có thể rời khỏi thương minh. Có thể nói, thương minh giống như công ty ở thời hiện đại, thương minh tuyển bạn làm việc cho họ, nếu bạn làm xong nhiệm vụ rồi không muốn tiếp tục làm thì có thể nghỉ việc. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết phải dựa trên khế ước(hợp đồng) mà hai bên đã soạn. Riêng chỉ có cao tầng của Thương minh thì rất khó rời khỏi. Có thể hình dung như vốn đầu tư đã quá sâu, rất khó rút ra được. Tông môn và thế gia thì không đơn giản như vậy, người tham gia vào sẽ bị liên lụy rất sâu.
Cuối cùng là Hoàng triều. Đầu tiên phải phẩn biệt rõ Vương triều dùng để chỉ các quốc gia phàm tục do phàm nhân thành lập còn Hoàng triều là các quốc gia do tu tiên giả thành lập.
Bên trong Hoàng triều phân chia quan văn, quan võ cũng phân chia theo cấp bậc từ lớn tới nhỏ là Công tước, Hầu tước, Bá tước, Tử tước, Nam tước, trong đó mỗi tước vị sẽ được Hoàng triều phân chia cho nhiệm vụ trấn giữ cho mình mỗi vùng đất. Bất kì tu tiên giả nào có công với triều đình đều sẽ được phong tước, vì vậy nên các chức tước này nhiều vô cùng. Hiện tại, Nguyễn Long Duy chỉ biết được cảnh giới của Nam tước, chính là Luyện khí kỳ, về sau tăng lên mỗi cảnh giới sẽ được tăng tước. Các thông tin khác của Hoàng triều không được Bách Hiểu Các nhắc tới. Dù hỏi thế nào vẫn chỉ được trả lời ngắn gọn là "không đủ tư cách tiếp xúc đến".
"Mẹ nó. Mô típ này sao lại giống như hạ giới quá vậy? Chả lẽ đây không phải tiên giới?"
Thông tin mà Nguyễn Long Duy mua được chỉ nói về thông tin của 4 loại mô hình thế lực của thế giới, không liệt kê ra thông tin chi tiết. Tiếp đến, hắn dự định tìm kiếm công pháp thích hợp để tu luyện nên cần chọn một thế lực để nương tựa.
Nguyễn Long Duy gượng cười nhìn Lưu Hoàng, trong lời nói đầy hàm ý: "Lưu quản lý, ngươi có thông tin nào về các thế lực tu tiên gần Hòa quốc hay không?"
Lưu quản sự đứng một bên, cung kính trả lời, trong lời nói ẩn chứa hàm ý: "Bẩm đại nhân, ta có biết một ít. Nhưng thông tin này quan trọng, ngài cũng biết..."
Nguyễn Long Duy ném ra một túi tiền lên bàn, hỏi: "Đã đủ chưa?"
Đôi mắt Lưu quản sự nhìn thấy tiền liền sáng rực, gật đầu như chim gõ kiến: "Đã đủ, đã đủ. Ta sẽ nói hết cho ngài nghe những gì mình biết."
Sau khi nghe Lưu Hoàng giảng giải, Nguyễn Long Duy biết được cách xa Hòa quốc khoảng 2 quốc gia có một tông môn Địa cấp gọi là Vĩnh An Tông. Tông môn cách 5 năm sẽ tuyển chọn đệ tử một lần, nơi tuyển chọn sẽ ở một ngọn núi tên là Vĩnh An Sơn. Hiện tại thời gian còn 1 năm nữa sẽ đến lần tuyển chọn tiếp theo.
Còn có, trong Hòa quốc có một chi nhánh của Tiêu Thủy thương minh. Nghe nói gần đây có nhiều tán tu c·ướp b·óc nên đang tuyển người bảo tiêu.
Sau một hồi cân nhắc, Nguyễn Long Duy chọn đi đến Tiêu Thủy thương minh để tìm hiểu. Dù sao hắn đã có kinh nghiệm ba năm làm bảo tiêu cho thương đội trước đó. Công việc này tương đối phù hợp. Mà lại bảo tiêu có rất nhiều thời gian rảnh. Vì sao ư? Bởi vì không phải lúc nào cũng có đơn hàng để giao a.
Rời khỏi Bách Hiểu Các, Nguyễn Long Duy một đường chạy thẳng theo bản đồ tiến về kinh thành. Nơi đây chính là nơi Tiêu Thủy thương minh đặt chi nhánh.
Đến cổng thành, Long vận dụng chiêu cũ, xe nhẹ đường quen nhảy qua tường thành, bỏ qua mấy trò xác nhận lằng nhằng.
"Tiểu ca đẹp trai à. Vừa nhìn liền biết ngươi học rộng hiểu sâu nha. Cho tại hạ hỏi thăm chút. Tiêu Thủy thương minh ở nơi nào?" Nguyễn Long Duy nhìn thấy một tên thiếu niên mặc áo gấm đắt tiền. Hắn đoán đối phương có thể biết nhiều thứ nên lại gần hỏi thăm.
"Ngươi là ai? Vì sao làm phiền đến bản thiếu?" Mặt mày thiếu niên nhăn nhó lại, dùng nửa con mắt nhìn sang Nguyễn Long Duy.
Nguyễn Long Duy không giận, vẫn hỏi thăm: "Tiểu ca, ta là người ở Tấn quốc, chạy sang đây du lịch. Hôm nay muốn tìm Tiêu Thủy thương minh có việc. Mong ngươi giúp đỡ một chút." Nói xong, Nguyễn Long Duy đưa ra một túi vải đựng tiền.
Thiếu niên nhìn thấy tiền thì không tiếp tục làm khó dễ, kêu người hầu đi nhận tiền, lại chỉ tay nói: "Tiêu Thủy thương minh ta không biết, nhưng ta biết Tiêu Thủy thương hội, nó nằm ở hướng kia, ngươi đi thẳng đến cuối con đường rẽ phải là tới."
"Đa tạ tiểu ca."
Nguyễn Long Duy đi theo chỉ dẫn, tìm đến được một cửa hàng nhỏ, bên trên bảng hiệu ghi bốn chữ Tiêu Thủy Thương Hội.
Bước vào bên trong, đập vào mắt Nguyễn Long Duy là một cửa hàng nhỏ chuyên bán rất nhiều loại mặt hàng bình thường như đao, kiếm, lụa là, vải vóc, lúa gạo, đồ gốm, đồ gỗ,... Thật sự là rất nhiều thứ được trưng bày bề bộn.
"Quý khách, không biết ngài đến đây có việc gì?" Một giọng nói trẻ con từ phía xa phát ra.
Nguyễn Long Duy nhìn về phía trong, thì thấy một bé gái tầm 6, 7 tuổi đang lọ mọ xếp một đống chén đĩa sứ lên trên giá trưng bày.
Nguyễn Long Duy nói thẳng: "Em gái, ta nghe nói ở đây có tuyển người bảo tiêu, muốn đến xin gia nhập."
Cả người bé gái run lên, đôi mắt sợ hãi nhìn về phía Nguyễn Long Duy. Hiện tại Nguyễn Long Duy đã 22, 23 tuổi, dù cho có trắng trẻo thì vẫn đáng tuổi cha chú của đứa bé. Vì vậy đứa bé sợ Nguyễn Long Duy có ý đồ xấu.
Khi trong phòng chợt lâm vào yên tĩnh chốc lát thì có một giọng nói già nua từ bên trong truyền ra: "Tiểu Ninh, dẫn vị khách kia vào đây."
Bé gái lấy lại tinh thần, đặt đống đĩa xuống sàn, để lộ đôi tay bột mịn làm một tư thế mời: "Quý khách, xin mời vào trong. Ông nội ta ở bên trong đang đợi ngài."
Nguyễn Long Duy gật đầu, tiến vào bên trong, cũng thu hồi tâm mắt không nhìn nhiều bé gái nữa để tránh hiểu lầm.
Bên trong là một phòng chứa sách, kệ sách bốn phía đều được chất đầy. Ngồi ở bên trong là một ông lão tầm 70 tuổi, râu tóc bạc phơ, da thịt khắp người nhăn nheo nhìn như đã sắp gần đất xa trời.
Nguyễn Long Duy nén lại hứng thú đọc sách, lễ phép chào hỏi: "Xin ra mắt tiền bối, vãn bối họ Chử tên Sen, đến đây vì muốn xin nhận chức bảo tiêu."
Ông lão chậm rãi đánh giá Nguyễn Long Duy một hồi lâu. Sau đó lại dùng đôi mắt tràn đầy tinh quang, không hề giống một người sắp c·hết mà hỏi:
"Chử tiểu hữu, ngươi gọi ta là Mục lão là được. Xin hỏi, ngươi biết được Tiêu Thủy thương hội muốn tìm người bảo tiêu từ nguồn tin nào?"
Nguyễn Long Duy lễ phép đáp: "Bẩm Mục tiền bối, tại hạ biết được tin tức này từ Bách Hiểu Các."
Mục Lão hỏi: "Là bên Huyền Cơ đó sao. Vậy xin hỏi tiểu hữu, tu vi của ngươi thế nào? Xin nói trước, tiên thiên cảnh đối với chúng ta cũng không có quá nhiều ý nghĩa. Hiện tại cần phải có Luyện khí sĩ."
Nguyễn Long Duy vận dụng Phong linh lực trên người mình, nhẹ nhàng truyền một ít gió ra bên ngoài. Trên thân theo đó xuất hiện một vòng xoáy mờ ảo xoay tròn xung quanh.
"Mục tiền bối, như vậy liệu đã đủ?"
Mục lão vuốt vuốt râu, cười nói:
"Tiểu hữu tuy 23 tuổi lại chỉ là luyện khí tầng 1 nhưng lại sở hữu Phong linh căn. Hơn nữa, lão có thể cảm nhận được Phong linh lực này vô cùng tinh thuần, khẳng định bản thân ngươi chính là thiên tài tu luyện."
"Xin thứ cho ta hỏi thẳng. Với tư chất như ngươi, vì sao lại muốn đi làm bảo tiêu?"
Nguyễn Long Duy cúi người, nói ra lời thật lòng: "Vãn bối cảm thấy tông môn ẩn giấu quá nhiều sóng ngầm, không chắc chắn có thể an nhàn. Vì vậy nên quyết định lựa chọn Tiêu Thủy thương minh, ít ra trao đổi công bằng vẫn tốt hơn là thiếu nợ ân tình."
Mục lão nghe xong, ánh mắt càng thêm thưởng thức Nguyễn Long Duy, hắn thầm nghĩ, tuy rằng tu vi hơi thấp, nhưng tâm tính rất tốt.
Dù vậy, có một câu mà Mục lão không nói. Các thế lực khác dù sao vẫn còn có hai chữ ân tình. Còn ở thương minh này, làm việc đều là vì lợi ích, bất cận nhân tình.
Sau một lúc suy tính, Mục lão lại nói:
"Đã như vậy, tiểu hữu xin chờ ta vài ngày. Ta cũng cần phải xác nhận thân phận của ngươi cũng như báo cáo cho cấp trên.
Tu sĩ sở hữu biến dị linh căn thưa thớt khó gặp. Ở đâu cũng đều là hạc trong bầy gà. Việc này không thể làm qua loa được."
"Tiểu hữu thông cảm, vài ngày sau lại đến được không?"