Mặt trời lặn về phía tây, ngày chuyển thành tối. Khi mà Nguyễn Long Duy đi đến trước Tiêu Thủy thương hội thì xe ngựa đã được chất đầy hàng hóa. Bên cạnh đó là Mục lão và hai người đàn ông tầm 30 tuổi đang cùng nhau trò chuyện.
Sau khi chào hỏi, nhóm người bắt đầu khởi hành. Hai người là thành viên trong nhóm bảo tiêu lần này. Nhóm bảo tiêu lần này chỉ có ba vị tu sĩ gồm Vương Khiêm tu vi luyện khí kỳ tầng 4, Lâm Bảo tu vi luyện khí kỳ tầng 3 và người mới Nguyễn Long Duy luyện khí kỳ tầng 1. Nhiệm vụ là vận chuyển hàng hóa an toàn đến Tấn quốc kịp thời gian trong vòng 3 tháng, sau đó có thể lựa chọn ở lại thương hội của Tấn quốc hoặc trở về Hòa quốc.
Trên đường đi, Nguyễn Long Duy hỏi thăm một chút tin tức, dù sao hắn chỉ là Luyện khí kỳ tầng một, tiếp xúc thông tin vẫn chưa nhiều. Hỏi được gì thì cứ hỏi.
"Vương đại ca, ngươi nói muốn đi tới Tấn quốc phải đi qua Thục quốc hay sao?"
Vương khiêm đáp: "Đúng vậy, Thục quốc cũng như Hòa quốc. Kinh tế không quá giàu có nên trên đường có thể gặp phải tán tu c·ướp c·ủa g·iết người. Đi đến Tấn quốc sẽ đỡ hơn, nơi đó kinh tế ổn định, có không ít tu tiên giả trú ngụ nên trị an cũng cao hơn.
Lần này, hàng hóa vận chuyển đến Thục quốc nhằm để tụ tập cùng các chi nhánh khác của Tiêu Thủy thương minh. Hàng hóa tập trung lại sẽ được hộ tống đến Vĩnh An Tông tổ chức hội đấu giá."
Nguyễn Long Duy hỏi: "Vương đại ca, Vĩnh An tông lớn lắm sao? So với Tiêu Thủy thương minh thì thế nào?"
Vương Khiêm lắc đầu: "Tu vi ta thấp. không biết Tiêu Thủy thương minh lớn đến đâu, chỉ biết là Tiêu Thủy thương minh phân bố khắp đại lục, gần như nơi nào cũng có mặt. Vĩnh An thì khác, ta từng đi qua. Thành trì tương đối lớn, vương triều lệ thuộc cũng rất nhiều nhưng cũng chỉ là một phần của Tây Vực. So sánh liền biết ai mạnh ai yếu. Hiện tại trụ sở tại Tây vực của thương minh chỉ là một nơi ít được chú trọng. Bởi vì phân bố quá rộng, cho nên sức ảnh hưởng của thương minh không cao. Dù vậy thì ta nghe nói, Tiêu Thủy thương minh làm việc lại rất nể mặt Vĩnh An Tông. Thu nhập sau đấu giá cũng phải chia cho Vĩnh An Tông 2 phần.
Vĩnh An Tông là Địa cấp tông môn. Sơn môn của nó nằm trên Vĩnh An Sơn, được đặt trên một tòa linh mạch cấp 3, so ra ở Tây Vực này cũng là phượng mao lân giác. Đương nhiên, Địa cấp thế lực đồng nghĩa có Kết Đan chân nhân tọa trấn."
Nguyễn Long Duy hỏi: "Vương đại ca, Kết đan là cảnh giới gì? Ta chỉ biết Luyện khí."
"Một lần tham gia bảo tiêu, ta có cơ hội được một vị Trúc cơ tu sĩ giảng dạy. Tu tiên giả tu hành chia làm các cảnh giới Luyện khí, Trúc cơ, Kết Đan. Chi tiết rõ ràng thì vị tu sĩ kia không rõ. Chỉ biết càng lên cao càng khó, sau Kim Đan cảnh là thuộc về truyền thuyết, rất ít khi lộ diện trên thế gian. Có lẽ, ngươi đi đến mấy nơi tầm cỡ Thiên cấp, Địa cấp thế lực có thể hỏi rõ. Ta..."
Vương Khiêm câu nói còn chưa dứt, một tiếng động bén nhọn từ nơi xa vọt tới, hướng thẳng về phía sau lưng của Vương Khiêm. Nguyễn Long Duy phát giác được không ổn, vội vàng hô to.
"Vương đại ca, không tốt, mau tránh." Nguyễn Long Duy vừa hét lớn, đồng thời rút nhanh thanh kiếm bên hông ném thẳng về phía vật đang lao tới.
Coong.
Một tiếng động v·a c·hạm to lớn nổ ra, kiếm của Nguyễn Long Duy chỉ là phàm binh cho nên bị hất mạnh ra xa. Đồ vật kia thì vẫn tiếp tục lao tới, dù không bị ngăn lại nhưng tốc độ đã giảm bớt, phương hướng cũng lệch đi một ít.
Nguyễn Long Duy trải qua c·hiến t·ranh, tranh đấu nên khả năng phản ứng rất nhanh. Khi Vương Khiêm quay đầu thì đã nhìn thấy phi kiếm b·ị đ·ánh bay. Lúc này, Vương Khiêm mới hiểu ra mình bị tập kích. Vương Khiêm liều mạng vận hành công pháp, tạo ra một lớp áo giáp trong suốt màu nâu mang theo thổ thuộc tính. Giáp nâu hệ Thổ lan nhanh ra khắp người, tốc độ lại không hề chậm.
Coong.
Lại một tiếng Coong vang lên, Vương Khiêm b·ị đ·ánh bật bay xa hơn mười mét. Trên phần vai áo giáp của Vương Khiêm xuất hiện một vết nứt, trên đó cắm một thanh phi kiếm không cán xuyên thẳng qua vai, máu tươi không ngừng tuôn ra.
Nguyễn Long Duy thở dài một hơi, thầm than may mắn lúc trước kịp xuất ra một kiếm làm chệch hướng, nếu không thì không biết hậu quả sẽ ra sao.
Không để cho phía Vương Khiêm hai người có thời gian thở dốc, lại có một tiếng kiếm vang từ phía sau lưng Nguyễn Long Duy truyền đến, phương hướng này là vị trí của Lâm Bảo.
Nguyễn Long Duy nương theo phản xạ, khom lưng xuống thấp, xoay người về phía sau, hai tay bao bọc Chân khí hóa cương và Phong linh khí cuồn cuộn. Hai tay của Nguyễn Long Duy chụp lại thanh kiếm, hai mắt tràn đầy không thể tin. Hắn bị Lâm Bảo đánh lén, suýt nữa thì xong đời.
"Lâm Bảo! Vì sao làm vậy? Ngươi điên rồi." Vương Khiêm ở một bên vừa tỉnh lại nhìn thấy cảnh này vội vã xông tới trợ giúp.
Hiện tại tình hình của Nguyễn Long Duy vô cùng xấu, hắn bị một tên Luyện khí kỳ tầng 3 cầm kiếm muốn lấy mạng. Đối mặt với chênh lệch hai tầng tiểu cảnh giới, Nguyễn Long Duy không thể trụ được lâu. Nhưng hắn vẫn cố giữ bình tĩnh để phân tích tình huống.
Nguyễn Long Duy nhìn về phía Vương Khiêm, nhắc nhở:
"Vương đại ca, không được kích động, bọn chúng còn có người đang nhìn chằm chằm chúng ta. Ngươi chỉ cần không cẩn thận sẽ lại b·ị đ·ánh lén. Bây giờ việc đầu tiên cần làm là phải tìm kiếm đồng bọn của Lâm Bảo."
Vương Khiêm nghe xong chợt hiểu ra vấn đề. Vương Khiêm dừng lại động tác, móc từ trong túi ra một lọ đan dược, lấy ra một viên ăn vào miệng. Tiếp đến, Vương Khiêm vận dụng công pháp, bọc bàn tay lại bằng Thổ thuộc tính, dùng tay trần bẻ gãy thanh phi kiếm đính trên vai. Trên mặt cố nén đau đớn, miệng hô to hướng phía thanh niên áo xanh:
"Chử đệ, ngươi cố gắng trụ vững. Ta sẽ cố gắng tìm ra đồng bọn của Lâm Bảo trước."
Lâm Bảo nhìn thấy hành động này liền để lộ một nụ cười gian ác trên miệng, vẻ mặt lại như muốn ăn tươi nuốt sống Nguyễn Long Duy: "Khặc khặc khặc. Tiểu tử, ngươi tu vi rác rưởi cũng dám ở đây sủa bậy, phá hỏng kế hoạch của bọn ta. Như vậy thì để ta xem ngươi có thể tiếp tục đỡ chiêu thứ hai hay không."
Lúc này, Lâm Bảo bắt đầu vận dụng thuật pháp. Hắn lấy từ đai lưng ra ba thanh phi châm rồi truyền Kim thuộc tính vào đó. Tay giơ ra sau cổ, chuẩn bị ném thẳng về phía Nguyễn Long Duy.
Hiện tại, Nguyễn Long Duy đã sử dụng hết toàn sức để chống đỡ thanh kiếm chém xuống, không còn dư lực để né nổi một thanh phi châm được cường hóa, càng đừng nói bây giờ là ba thanh. Tuy vậy, từ lúc Long Duy nhìn thấy Lâm Bảo luồn tay về phía đai lưng lấy ra phi châm, thì đầu óc hắn đã bắt đầu thôi diễn tính toán. Trong óc hắn hiện ra rất nhiều tình huống mô phỏng nhằm tìm cách lật ngược thế cờ. Dưới tình huống ngàn cân treo sợi tóc, trong chưa tới một nhip thở, Nguyễn Long Duy đã nghĩ ra được một cách, vội vàng liều mạng hành động.
Lợi dụng việc Lâm Bảo phân chia tinh thần để chuẩn bị phóng phi châm, áp lực đến từ thanh kiếm đã giảm bớt. Nguyễn Long Duy lùi chân lại về phía sau, khuỵu thấp đầu gối xuống, hai tay thì vẫn kẹp chặt lại thanh kiếm, máu tươi bắt đầu tuôn ra. Nhưng hành động của Nguyễn Long Duy nhanh vô cùng, giống như chỉ trong một nhịp thở. Khi Lâm Bảo rút phi châm ra thì Nguyễn Long Duy nghĩ cách đối phó. Khi Lâm Bảo vận công cường hóa phi châm thì Nguyễn Long Duy lùi chân, khuỵu gối, tư thế sẵn sàng. Khi Lâm Bảo đưa tay ra sau cổ, chuẩn bị ném phi châm thì Nguyễn Long Duy bật nhảy thẳng lên cao.
Nguyễn Long Duy lộn một vòng tròn, hai tay y nguyên vẫn giữ chặt thanh kiếm, chỉ có khớp vai là hành động. Hai chân Nguyễn Long Duy lúc này đáp lên lưỡi kiếm, thể hiện một tư thế ngồi xổm, ở trên cao đưa mắt nhìn về phía Lâm bảo. Bởi vì có thân thể đè lên thanh kiếm, Nguyễn Long Duy thả hai tay ra, hai tay từ lúc đầu đã được Nguyễn Long Duy không ngừng điều khiển Mộc thuộc tính linh khí điều trị, khiến cho máu giữa hai tay ngừng chảy. Nguyễn Long Duy dùng tay chống lên lưỡi kiếm, lấy làm điểm tựa. Hắn nhấc cao chân phải lên, đá thẳng một cước về phía đầu Lâm Bảo, người đang ở vào trạng thái hoảng sợ tột cùng vào lúc này.
Cước chân đi nhanh vô cùng, mục tiêu còn đang ở khoảng cách gần, căn bản không thể nhắm trượt được.
Lâm Bảo vội vàng bẻ hướng cổ tay, mau chóng phóng phi châm về phía trên nhưng đã không còn kịp. Mắt hắn đã bắt đầu mờ dần, bên trong tai chỉ kịp nghe được thanh âm của 3 thanh phi châm rơi xuống đất.
Trên mặt Nguyễn Long Duy lộ rõ vẻ đắc ý, khóe miệng mỉm cười: "Lâm Bảo, ngươi thua."
Chỉ trong chưa tới hai nhịp thở, Nguyễn Long Duy biến từ kẻ chắc chắn phải c·hết thành người sống sót. Lâm Bảo thì ngược lại, một phân thành hai. Ban đầu Duy còn muốn thẩm vấn Lâm Bảo, nhưng hiện tại vẫn còn kẻ thù ẩn nấp nên hắn không phải mạo hiểm tốn thời gian tìm cách khống chế được Lâm Bảo. Đây là chênh lệch hai tiểu cảnh giới, không phải đồng cảnh giới, không thể tùy tiện làm bậy được.